*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều này cũng không phải hiện tượng tốt, bởi vì trên đời làm gì có người nào không cần ăn cơm? Nếu như một người không cần ăn cơm mà vẫn có thể sống sót..
Vậy trăm phần trăm hắn ta không phải người tốt!
Đối với tình huống luôn hôn mê của Louis, thuộc hạ của Mao Khả Ngọc giải thích với Paul: “Lúc anh ta chưa tỉnh đã bị chấn động thần kinh, bởi vậy bây giờ cần tạm dùng thuốc để khống chế..
Khi nào anh ta cũng bình thường giống như anh thì sẽ tỉnh thôi.”
Có lẽ do Mao Khả Ngọc không hạn chế sự tự do của Paul, cho nên Paul cũng không nghi ngờ gì mấy cái lý do chỉ dùng để gạt người này
Sau đó tôi hỏi Mao Khả Ngọc nếu hắn đã cho phép Paul tự do hoạt động vậy2tại sao không để cho Louis cũng tỉnh lại?
Mao Khả Ngọc nghe xong nhìn tôi như nhìn thằng ngốc: “Hệ số khó khăn khi lừa gạt một người khác hẳn với hai người, một người khi không có ai thương lượng tình huống với hắn ta thì hắn ta sẽ rất khó phân biệt một lời nói là thật hay giả
Nhưng khi có người cùng hắn ta phân tích và thảo luận lại khác
Còn nữa, Louis là chúng ta rất vất vả mới bắt được, nếu như gã tỉnh lại mà lần nữa nổi điên thì phải làm thế nào? Chúng ta phải giật điện gã một lần nữa trước mặt Paul sao?”
Sau khi nghe hắn phân tích, tôi liền nhếch miệng nói: “Mày đúng là thằng trộm gà!” Mao Khả Ngọc nghe thể biết là tôi châm chọc hắn, bèn đặc biệt sửa lại:9“Cái này gọi là trí thông minh được không? Đừng có nói cái này không có thành kẻ trộm gà chứ?” Tôi không có tâm tư chém gió với hắn ở chỗ này, tôi liếc xéo hắn rồi xoay người đi vào lều
Công việc sau đó đơn giản hơn nhiều, Mao Khả Ngọc tìm kiếm toàn bộ tòa nhà một lượt
Đúng là ngoại trừ Paul và Louis ra thì không còn siêu chiến sĩ nào nữa.
Nhưng đối với tập đoàn Thái Long mà nói, có hai người bọn họ đã là đủ, mà những vật thí nghiệm thất bại đối với bọn họ mà nói chẳng có chút giá trị nghiên cứu nào
Chỉ là từ đầu đến cuối tôi vẫn không hiểu vì sao hai mươi quân nhân cùng một lúc tiêm thuốc, nhưng tại sao chỉ có Paul và Louis là thành công? Chẳng6lẽ do bọn họ rất khỏe mạnh? Tôi cảm giác chuyện không đơn giản như thế, trong này nhất định có bí mật gì đó mà chúng tôi không biết
Công việc thanh lý kéo dài trong hai ngày, trong lúc này Paul cũng cố gắng nhớ lại những gì đã trải qua trước đó..
Nhưng tiếc là có thể do hôn mê đã quá lâu nên có nhiều việc Paul không thể nào nhớ nổi
Nhưng khi công việc sắp kết thúc, một tên thuộc hạ của Mao Khả Ngọc lại phát hiện có lối vào tầng hầm ở trong góc khuất tại tầng một! Vậy là giữa trưa Mao Khả Ngọc đột nhiên phải người tới tìm tôi, nói là bọn họ phát hiện một lối vào tầng hầm, bảo tôi mau chóng xuống xem một chút..
Lúc ấy tôi bỗng phát sinh ảo giác, cứ cảm0thấy chúng tôi và Mao Khả Ngọc đã trở thành đồng nghiệp cùng chiến tuyến ấy.
Nhưng sau đó tôi biết điều này là không thể, bởi vì tôi hiểu rất rõ Mao Khả Ngọc, hắn là một người còn tàn nhẫn hơn so với Hàn Cẩn, quan hệ giữa chúng tôi hiện giờ chỉ là lợi dụng lẫn nhau
Nhưng khi loại quan hệ này mất đi cân bằng, hắn nhất định sẽ không hề do dự mà đẩy chúng tôi vào chỗ chết.
Một lần nữa tiến vào dưới đất, thuộc hạ của Mao Khả Ngọc dẫn thẳng tôi và Đinh Nhất xuống tầng thứ tư, cũng chính là tầng một của tòa nhà này
Sau đó tôi nhìn thấy dưới cái giường của một căn phòng giống phòng bảo vệ có một cửa vào tầng hầm tối đen.
Mao Khả Ngọc thấy tôi và Đinh Nhất cùng7nhau đến bên chạy tới bên cạnh tôi và nói: “Đây là do thuộc hạ của tao lúc vô tình đã phát hiện ra, mày thử cảm giác một chút xem bên trong có thứ gì không?”
Tôi nghe hắn nói thể bèn chạy tới lối vào hình vuông rộng chưa tới một mét rồi thử nhìn vào bên trong, phát hiện nơi đó ngoại trừ một mảnh tối đen dường như còn có một luồng âm khí…
Mao Khả Ngọc thấy tôi ngẩn người nhìn chằm chằm vào lối vào tối om thì có chút nóng nảy hỏi: “Sao rồi? Bên trong có thứ gì sao?” Tôi gật đầu: “Hiện giờ khó mà nói, nhưng phía dưới chắc chắn có gì đó.” Mao Khả Ngọc nghe xong nhíu chặt lông mày, rồi nói với mấy tên thuộc hạ: “Các cậu chờ ở đây, tôi và mấy người Trương Tiến Bảo sẽ cùng nhau xuống xem một chút.”
Tôi nghe xong thì không phục, nói: “Dựa vào cái gì chỉ có bọn tạo và mày xuống đó? Những thuộc hạ mạnh mẽ của mày đứng đây đến lúc nào?”
Mao Khả Ngọc nghe thể thì nghiêm túc nói: “Bọn họ mặc dù có thể trạng cường tráng, nhưng chẳng biết tí gì về thuật số huyền học, tạo để bọn họ xuống đó khác gì bảo thuộc hạ đi chịu chết?”
Tôi tức giận hỏi: “Vậy sao mày lại dẫn bọn tao xuống đó?”
Mao Khả Ngọc nghe xong cười khan hai tiếng: “Trình độ của mày cao mà! Tự nhiên có thể bình yên trở về, nhưng mấy thuộc hạ của tao mà xuống thì chưa chắc.” Tôi không biết là Mao Khả Ngọc thật sự quan tâm thuộc hạ hay chỉ là muốn kéo chúng tôi xuống đó cùng hắn? Có lúc tiếp xúc càng nhiều càng không hiểu rõ trong lòng hắn suy nghĩ điều gì
Đừng nhìn lối vào hầm ngầm không lớn nhưng phía dưới còn có không gian khác, ba chúng tôi đi dọc theo cầu thang tầm một phút mới đến một chỗ hơi rộng rãi hơn.
Sau khi xuống dưới, tôi cảm giác nơi này khác hẳn với phía trên, bởi vì trong này vô cùng ấm áp, hoặc có thể nói nhiệt độ ở đây không thấp như trên đó
Đặc biệt khi chúng tôi dùng đèn pin soi bốn phía, lập tức phát hiện nơi này trang trí giống hệt một “gia đình” bình thường.
Đúng vào lúc này, một cảm giác quen thuộc đột nhiên đập vào mặt làm tôi không nhịn được hỗ lên: “Trong này có thi thể…” Mao Khả Ngọc nghe thể lập tức rút con dao vẫn mang theo người, sau đó cảnh giác nhìn bốn phía
Thật ra trong lòng chúng tôi đều hiểu, thi thể cũng không đáng sợ, chỉ sợ gặp những đồ vật không sống cũng chẳng chết
Sau đó chúng tôi nhìn thấy ba bộ thây khô màu đen trên một chiếc ghế sô pha phủ đầy bụi
Khi tôi đi tới trước mặt ba bộ thi thể này, có thể cảm giác rõ ràng ký ức tàn hồn khi còn sống của họ
Trong đó có một bộ thi thể rất nhỏ chắc là của một đứa bé tầm mười tuổi, còn hai bộ thây khô bên cạnh chắc là cha và mẹ của nó.