Người Tìm Xác

Chương 1509: Bị chó cào g y thương tích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đám người chúng tôi cứ như khách du lịch, sau khi dạo chơi một ngày thì ngồi xuống vui vẻ uống một chén! Loại cảm giác này thực sự rất hài lòng, đến mức người kiêng rượu như tôi mà cũng nổi hứng muốn uống một chén..

Cuối cùng vì không chịu nổi dụ dỗ nên tôi cũng nhấp một ly rượu vang.

Lão Triệu liên tục trêu chọc: “Không nghĩ tới đời này có thể uống được rượu vang từ chiến tranh thế giới thứ hai nhỉ? Có lẽ đây là thu hoạch duy nhất kiếm được khi bị bắt ra nước ngoài lần này chăng?” Tôi nghe thế liền giễu lại: “Ước mơ của anh đơn giản quá, xem ra đàn ông đã kết hôn suy nghĩ đúng là khác mà!” Trong lúc ăn cơm,2tôi vô tình nhìn thấy một thuộc hạ của Mao Khả Ngọc có sắc mặt hơi khác thường, hắn ta dùng sắc mặt quái lạ nhìn Mao Khả Ngọc, giống như muốn nói gì đó

Chỉ tiếc là luôn có người chắn trước mặt hắn ta mời rượu Mao Khả Ngọc, bởi vậy từ đầu đến cuối hắn ta đều không tìm được cơ hội thích hợp

Nhưng dù sao hắn ta cũng là thuộc hạ của Mao Khả Ngọc, nếu như thật sự có chuyện gì cũng chẳng liên quan tới tôi, thế là tôi không nhìn hắn ta nữa mà dời sự chú ý về món thịt heo rừng nướng

Sau khi cơm nước no nê, phần lớn mọi người đều đã về lều đi ngủ, lúc này tôi thấy Mao Khả Ngọc đang ngồi ngây9người một mình trước đống lửa, thế là tôi đi tới bên cạnh hắn ta rồi ngồi xuống, nói: “Cái kia..

Hôm nay cám ơn.” Thật ra tôi nói những lời này không phải là muốn thiếu nợ hắn cái gì, dù sao giữa chúng tôi cũng chẳng có mối quan hệ qua lại nào

Vậy mà Mao Khả Ngọc cứ như không nghe thấy, hắn quay ra hỏi tôi với vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Cái gì?” Tôi hơi bất đắc dĩ thở dài, sau đó khoát tay với hắn: “Không có gì! Nghỉ sớm một chút đi!” Sau đó liền đứng dậy đi về lều vải của mình

Tham Khảo Thêm:  Chương 194: Màn 12 - Lập Thu 7

Sau khi trở về trong lều, tôi thấy lão Triệu đang nói chuyện với Đinh Nhất, lão Triệu thấy tôi tới thì nói nhỏ: “Tiếp theo đã6tới lúc chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề…” Tôi nghe mà đứng yên giây lát, trong nháy mắt đã hiểu lão Triệu muốn nói gì, đây chính là điều làm tôi đau đầu nhất bởi vì cho đến bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào để hài hòa…

Lúc nãy khi ăn cơm tôi thấy Paul ngồi một mình bên đống lửa, sắc mặt rất chán nản..

Tôi đoán hắn ta cũng hiểu mình không giống với người bình thường, nhưng trong nhất thời lại không thích ứng được mình không phải người bình thường.

Có lẽ lúc tham gia thí nghiệm bọn họ cũng không hiểu rõ mình đang làm gì? Thậm chí bọn họ còn không có cơ hội để hối hận

Mà bây giờ tỉnh lại sau giấc ngủ0thì thế giới đã biến đổi quá lớn, chuyện này quá tàn nhẫn đối với họ, huống hồ gì sau khi bọn họ thức tỉnh lại để bọn họ đi chết một lần nữa?

Lão Triệu và Đinh Nhất vẫn kiên trì ý kiến trước đó, mà Đinh Nhất còn nói nhân lúc bọn họ không đề phòng, anh ta vẫn có niềm tin có thể “Một đòn lấy mạng”

Tôi tin Đinh Nhất có thể làm được điều này, nhưng thật sự chỉ có biện pháp duy nhất là giết mấy người Paul, Louis thôi hay sao?

Chúng tôi thảo luận đến tối vẫn không có kết quả, mặc dù tôi không đồng ý dùng biện pháp đơn giản nhất để giải quyết chuyện này, nhưng tôi lại biết ba chúng tôi bằng mọi giá sẽ không7để Mao Khả Ngọc dẫn hai siêu chiến sĩ này ra khỏi núi tuyết…

Tham Khảo Thêm:  Chương 192

Nếu như chúng tôi dẫn họ đi thì sao? Bọn họ có đồng ý đi theo chúng tôi không? Cho dù bọn họ đồng ý..

Nhưng chúng tôi có thể dẫn họ đến chỗ nào? Tôi thật không dám cam đoan không có bất kỳ một quốc gia hay tổ chức nào có hứng thú với hai người đó.

Nghĩ đi nghĩ lại rối óc quá nên tôi tranh thủ ra ngoài đi tiểu, vậy mà vừa ra ngoài lại thấy một thuộc hạ của Mao Khả Ngọc đúng không hề nhúc nhích quay lưng về phía tôi ở bên ngoài doanh trại.

Nhìn bóng lưng thì đây không phải cái tên hôm nay có gì đó muốn nói với Mao Khả Ngọc sao? Tôi thầm nghĩ muộn thế này rồi mà hắn ta còn ở đây làm gì? Nhưng sau đó nghĩ lại chắc có thể hắn ta đang canh gác.

Trước đó Mao Khả Ngọc cũng đã nói, nếu như ở doanh trại mà giết động vật cỡ lớn rất dễ thu hút động vật ăn thịt ở gần đó, cho nên mỗi khi trời tối hắn đều phải thuộc hạ của mình đi trực đêm

Thế là tôi cũng không nghĩ nhiều, đi vệ sinh xong liền tranh thủ chạy về lều vải, bởi vì buổi đêm ở đây quá lạnh!

Có thể do ly rượu vang, nên tôi chui vào túi ngủ chỉ một lát là mơ màng ngủ thiếp đi

Một giấc này không biết ngủ bao lâu, đến khi cảm giác có người nhẹ nhàng đẩy tôi, tôi lập tức uốn éo một chút rồi tỉnh lại

Vừa mở mắt ra nhìn thì phát hiện người đẩy tôi chính là Đinh Nhất, tôi đang định hỏi anh ta có chuyện gì thế? Đinh Nhất lại dùng tay bịt miệng tôi ra hiệu đừng lên tiếng, lúc này tôi phát hiện lão Triệu cũng đã tỉnh mà còn đang mặc áo lông

Phản ứng đầu tiên của tôi là hai người này có kế hoạch gì mà chưa nói với tôi chăng? Nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện bên ngoài lều vải có chút vấn đề…

Tham Khảo Thêm:  Chương 141

Nghe âm thanh giống như có người đang đi lang thang ngoài lều nhưng tiếng bước chân của người này không đúng lắm, giống như lê chân trên tuyết vậy, nghe vào tai cứ có cảm giác bước chân của người này vô cùng nặng nề giống như không thể đi lại

Đêm hôm khuya khoắt ai còn thể ở bên ngoài chứ? Chẳng lẽ..

có gấu? Tôi vừa nghĩ đến loài gấu nâu thân hình to lớn hay hoạt động vùng núi tuyết liền không nhịn được mà rụt cổ lại

Nhưng tôi nhìn sắc mặt Đinh Nhất lại thấy không đúng, dường như vật phía ngoài đó đáng sợ hơn nhiều so với gấu, nếu không Đinh Nhất đã không khẩn trương như vậy

Thế là tôi vội cầm chiếc áo lông bên cạnh mặc vào người, bất kể nó là cái gì thì lát nữa chạy ra vẫn phải mặc quần áo! Nếu không chưa bị gấu ăn thì đã bị nhiệt độ ở đây làm cho chết rét rồi.

Chờ tôi rón rén mặc xong chiếc áo trùm bằng lông xong thì âm thanh ngoài lều đã đi ra xa và hướng về phía sau doanh trại

Lúc này Đinh Nhất mới nhỏ giọng nói: “Lấy ba lô và túi ngủ, nếu lát nữa tình hình không đúng, cậu và lão Triệu chạy theo đường cũ trở về, ăn hết đồ ăn trên người hai người chắc cũng vừa kịp gặp chú họ và Bạch Kiện.” Tôi nghe thể trong lòng căng thẳng, vội hỏi Đinh Nhất có ý gì? Sao lại bảo tôi và lão Triệu chạy trước? Vậy còn anh ta? Chẳng lẽ muốn tự mình ở lại xử lý toàn bộ người trong doanh trại hay sao? Điều này cũng quá mạo hiểm rồi? Đinh Nhất nghe xong thì dùng sắc mặt u ám nói với tôi: “Thật ra hôm nay ở lối vào hầm..

Một thuộc hạ của Mao Khả Ngọc chắc đã bị con chó đó làm bị thương!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.