*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó hắn kể lại cho tôi nghe chuyện tối qua..
Lúc ấy hắn ở trong lều lau chùi chuỗi chuông đồng, trong đầu suy nghĩ có phải hắn không nên đưa A Linh tới đây không
Đúng lúc đó, lều của hắn đột nhiên bị rạch một vệt lớn, sau đó A Linh chui vào lều từ chỗ rách.
Mao Khả Ngọc nhất thời luống cuống, vội móc con dao trên người ra, nhưng hắn lại vô tình cắt phải tay mình
Ngửi được mùi máu, A Linh đột nhiên có biểu cảm khát máu như dã thú..
Nhưng khi cô ta nhìn thấy chuỗi chuông đồng mà Mao Khả Ngọc ném trên túi ngủ thì lập tức cướp lấy, sau đó nổi điên nhảy ra ngoài..
Mao Khả Ngọc nhận ra hình như A Linh đang2cố gắng khống chế mình để không làm hắn bị thương, vì vậy hắn ném con dao trên túi ngủ, tay không đuổi theo A Linh
Tiếc rằng tốc độ của A Linh quá nhanh, Mao Khả Ngọc chỉ có thể truy đuổi theo tiếng chuông, nhưng trời thì tối mà đường lại khó đi, hắn cũng không biết mình đã đuổi đến đâu..
Cuối cùng hắn bị trượt chân, rơi từ trên cao xuống
Từ những gì mà Mao Khả Ngọc kể lại, tôi thấy không hẳn là A Linh không còn chút ký ức nào
Chắc có lẽ sau khi sống lại, cô ta nghe được tiếng chuông đồng của mình nên mới tìm được đến lều của Mao Khả Ngọc.
Nhưng khi cô ta ngửi thấy mùi máu thì hơi không khống chế được9nên nổi điên, vì vậy mới cướp lấy chuông đồng và muốn rời khỏi Mao Khả Ngọc, chắc sợ mình gây hại đến sư phụ..
Sau đó Mao Khả Ngọc đuổi theo, rồi vô tình rơi xuống vách đá và bị thương
Cô ta còn biết nếu không cứu Mao Khả Ngọc thì hắn sẽ chết..
Có lẽ cô ta làm như vậy chỉ dựa vào tiềm thức, hoặc cô ta còn giữ lại được một chút ký ức trước kia
Tóm lại cô ta không làm hại đến Mao Khả Ngọc, mà cũng không làm hại đến tôi.
Sau đó tôi đỡ Mao Khả Ngọc dậy, A Linh chăm chú theo dõi tôi đỡ hắn ra khỏi hang tuyết
Trong lúc đó, cô ta không có bất kỳ động tác nào muốn ngăn cản chúng tôi
Cô ta6cứ mông lung nhìn hai chúng tôi đi từng bước ra khỏi hang
Khi tôi vừa đỡ Mao Khả Ngọc ra khỏi hang thì cảm thấy mắt hoa lên, trước đó tôi bị A Linh kéo đi một quãng đường dài, chẳng biết đâu là đông tây nam bắc
Mao Khả Ngọc cũng bị A Linh đưa vào đây lúc hắn bất tỉnh, cộng thêm bây giờ hắn lại mù, có lẽ so với tôi, hắn còn chăng phân biệt nổi đâu là hướng Bắc ấy chứ.
“Ặc..
Bây giờ có một vấn đề tương đối khó giải quyết.” Tôi nhỏ giọng nói với Mao Khả Ngọc
“Mày lạc đường?” Mao Khả Ngọc nói với vẻ bất đắc dĩ.
Tôi khẽ thở dài: “Mày không lạc đường thì nói cho tao biết xem nên đi như thế nào0đi?”
Có lẽ A Linh phát hiện chúng tôi không biết nên đi về hướng nào, nên cô ta đột nhiên chạy vượt qua chúng tôi, sau đó đứng ở đằng xa quay đầu nhìn lại…
Thật ra tôi cũng không biết mình đoán có đúng hay không, nhưng bây giờ cũng chỉ đành đánh cuộc một lần! Tôi bèn cắn răng đỡ Mao Khả Ngọc đi theo hướng của A Linh.
Thật may là Mao Khả Ngọc không nhìn thấy nhưng vẫn còn đi đường được, nếu phải cõng hắn đi trong tuyết..
chắc cái mạng già của tôi toi mất!
Thật ra tình cảm giữa A Linh và Mao Khả Ngọc vô cùng sâu sắc, ít nhất tôi cảm thấy A Linh đối với Mao Khả Ngọc là như vậy
Mặc dù Mao Khả Ngọc lớn7hơn A Linh mười mấy tuổi, nhưng trong lòng A Linh, Mao Khả Ngọc vừa là sự phụ, vừa là anh, là bạn, lại vừa là người yêu..
Cô ta đối với Mao Khả Ngọc gần như là kiểu bệnh hoạn không muốn rời xa.
Có lẽ tất cả đều do có liên quan đến thân thể của A Linh
Từ nhỏ A Linh đã bị cha mẹ bỏ rơi, cha mẹ nuôi của cô ta nhận nuôi cô ta cũng là vì “tích đức”
Cái gọi là tích đức chính là cặp vợ chồng không có con, muốn nhận nuôi một đứa trẻ để tích chút âm đức, để mình cũng sớm có con.
Ban đầu cha mẹ nuôi của A Linh đối xử với cô ta khá tốt, nhưng sau khi bọn họ có con của mình rồi thì tất cả đều thay đổi
Con người mà, ai cũng có phần ích kỷ, có con của mình rồi thì dĩ nhiên mọi thứ đều nghiêng về phía con ruột hơn
Đừng nói là tốt với A Linh như trước, chỉ cần chi tiêu cho ăn, ở, mặc vẫn như bình thường đã là tốt lắm rồi.
Sau đó cha mẹ nuôi không muốn nuôi con của người khác nữa, họ bán A Linh cho một đôi vợ chồng cũng cần “tích đức” lấy ba mươi nghìn tệ
Từ đó, A Linh phải trải qua cuộc sống không ngừng bị bán đi đổi lấy tiền..
cho đến năm mười hai tuổi gặp được Mao Khả Ngọc.
Khi đó A Linh không còn nhỏ, cô ta không thể bị bán để làm vật “tích đức” nữa
Vì vậy, người cha mẹ nuôi cuối cùng bán cô ta cho một lão già ế làm vợ…
Lúc ấy A Linh chỉ mới mười hai tuổi, bởi vì suy dinh dưỡng trong một thời gian dài nên người gầy nhom, thoạt nhìn chỉ như đứa trẻ tám, chín tuổi
Cho nên lão già ế kia nghĩ mang cô ta về nuôi mấy năm trước, sau đó mới lấy làm vo.
Nhưng lão không ngờ tới, buổi tối hôm A Linh bị lão mang về nhà, cô ta thừa dịp lão không chú ý mà chạy trốn
Khi đó, dù A Linh còn nhỏ, nhưng cô ta cũng hiểu hoàn cảnh hiện giờ của mình thế nào
Người khác mua cô ta để “tích đức” cũng được, nhưng bán cho lão già ế này để làm vợ ư? Cô ta không bao giờ chấp nhận!
Nhưng dẫu sao A Linh cũng chỉ là một đứa trẻ, cho dù cô ta có thông minh đi nữa, nhưng tiếc rằng chân ngắn không thể chạy nhanh, nên cô ta không chạy được bao xa đã bị lão kia đuổi kịp
Lão già ể vợ đánh đập A Linh ngay trên đường núi, muốn cô ta phải nhớ lâu, lần sau không dám chạy nữa.
Duyên phận là thứ mà ai cũng không nói rõ được
Đêm đó, Mao Khả Ngọc không biết vì sao lại xuất hiện trên đường núi đó..
Hắn cứu A Linh từ trong tay lão già ế kia, rồi hỏi cô tại sao lại bị đánh thê thảm như vậy.
Lúc ấy A Linh không quen biết Mao Khả Ngọc, nhưng số phận đã định
Cô ta biết người đàn ông này có thể cứu mình, kết thúc những tháng ngày khốn khổ không ngừng kia
Hỏi rõ tình huống, Mao Khả Ngọc nhìn lão già ế vợ và nói: “Thằng già chết tiệt, tuổi tác của cô bé có thể làm cháu gái mày đấy
Mày không biết xấu hổ hả?!”
Lão ta nghe vậy liền giận dữ, nói: “Liên quan quái gì đến mày, con nhóc này được tạo dùng hai mươi nghìn để mua về
Mày mau cút đi, nếu không tao..” Nhưng lão mới nói được một nửa đã cảm thấy cổ họng mình chợt lạnh, cúi đầu nhìn, thì ra cổ họng lão đã bị Mao Khả Ngọc cắt đứt.
Hóa ra từ hồi đó Mao Khả Ngọc đã thích cắt cổ người khác rồi! Chẳng trách hắn dùng chiêu này thuận tay như vậy
Sau đó Mao Khả Ngọc cúi người xuống hỏi A Linh: “Sợ không?” A Linh lắc đầu nói: “Không sợ, chỉ tại tôi sức yếu, nếu không tôi cũng có thể giết lão.” Mao Khả Ngọc nghe vậy thì suy tư, hắn nhìn xoáy vào A Linh một lúc lâu…