*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng tôi biết, miệng há ra như vậy không phải vì trước khi chết bọn họ đã gào thét thống khổ, mà vì da bị mất nước nhanh chóng dẫn đến tình trạng co rút bất thường, khiến làn da dưới cằm bị kéo xuống dưới tạo ra cảm giác ám ảnh cho người nhìn.
Đàm Lỗi sau khi nhìn thấy hai thi thể, vẻ mặt kinh ngạc nói với cảnh sát Chu: “Đây là Trần Thế Phong và Trần Thế Hiển?” Cảnh sát Chu gật đầu: “Mặc dù thi thể có biến dạng, nhưng bọn họ đích thị là anh em họ Trần…”
Tôi chậm rãi đi đến gần thi thể hai anh em kia, phát hiện không chỉ có dáng vẻ quái dị, mà2điều khiến tôi bất an nhất là hai bộ thi thể này không hề có chút tàn hồn nào.
Không cảm nhận được tàn hồn của bọn họ đương nhiên không thể biết được bọn họ chết thế nào, nhưng tôi không tin hai người này là bị phơi khô tự nhiên mà thành như thế này
Tôi quay lại hỏi cảnh sát Chu: “Bọn họ là..
chết bình thường sao?”
Cảnh sát Chu hơi lúng túng nói: “ y..
Vì chuyện này có liên quan đến tình tiết vụ án, cho nên tạm thời không thể để lộ ra ngoài.”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, có cái chó gì mà không thể lộ ra ngoài? Có lẽ cảnh sát bọn họ cũng không biết rõ nguyên nhân cái chết7của hai người này là gì thì có! Nhìn dáng vẻ của hai cái xác này rất giống với đám thấy khô đào được ở sa mạc Tân Cương! Chẳng lẽ bọn họ tìm thấy anh em nhà họ Trân ở Tân Cương?
Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ, thì nghe thấy cảnh sát Chu hỏi Đàm Lỗi: “Cậu có thể xác nhận họ là hai người đã bắt cóc cậu không?”
Đàm Lỗi vừa định mở lời, tôi ở phía sau nhẹ nhàng chọc chọc cậu ta..
Tên nhóc Đàm Lỗi này cũng thông minh, lập tức hiểu ý tôi, há miệng nói: “Thật xin lỗi cảnh sát Chu, anh cũng biết đấy, đầu tôi bị thương, nói thật chuyện xảy ra hôm đó tôi9cũng chỉ lờ mờ nhớ ra, hơn nữa hai cái xác này trông đáng sợ như thế, tôi cũng không khẳng định được bọn họ có phải người đã bắt cóc tôi hay không
Hay là..
các anh đi hỏi Vương Hinh xem!”
Ra khỏi Cục cảnh sát, Đàm Lỗi hỏi tôi vì sao lúc nãy không cho cậu ta nói hai người kia chính anh em họ Trần đã bắt cóc mình? Tôi cười nói với cậu ta: “Anh muốn nói với cậu là, vụ án này không gây ra hậu quả nghiêm trọng, nên cảnh sát truy bắt anh em họ Trần không cần ra tay ác như thế..
Do đó cái chết của bọn họ không có quan hệ với cảnh sát.” Đàm Lỗi gật5đầu: “Nói như vậy, hiện giờ cảnh sát nóng lòng muốn xác nhận thân phận của bọn họ chắc là vì có nguyên nhân khác?”
Tôi vỗ tay một cái: “Không phải chắc mà là chắc chắn! Nhưng cho dù nguyên nhân đó là gì cũng không liên quan nhiều đến cậu! Tôi thấy hai cái xác kia hình dáng kỳ dị như vậy, nhất định chết không được tử tế, nhưng cảnh sát Chu lại che giấu không muốn nói ra, vậy cũng đừng trách chúng ta không giúp đỡ.” “Làm vậy hình như không tốt lắm…” Đàm Lỗi thấp thỏm nói.
Tôi hỏi cậu ta: “Thế cậu nhớ ra chuyện hôm đó rồi à?”
Đàm Lỗi lắc đầu: “Chưa nhớ được hết, chỉ có một3số hình ảnh lẻ tẻ.”
“Còn không phải à! Trong tình huống cậu còn chưa xác định được chắc chắn đã đưa ra lời khai mới là không đáng tin, cho nên những gì cậu vừa nói không có gì phải áy náy cả…” Tôi hơi tức giận bảo.
Sau khi quay lại khách sạn, chúng tôi kể lại tình huống của anh em họ Trần cho Chú Lê nghe, chú ấy nghe xong cũng nhướng mày nói: “Cái gì? Không có chút tàn hồn nào..
thi thể lại còn có hình dáng như vậy..
Không phải là bị quỷ quái hút sạch dương khí mà chết chứ?” “Không thể nào? Có ma quỷ lợi hại như vậy sao?” Đàm Lỗi không dám tin.
Chú Lê lắc đầu: “Đó là do cháu chưa từng nhìn thấy thứ lợi hại..
Vụ án này cảnh sát không phá được, nếu bọn họ không tìm cao nhận hỗ trợ, vụ này sẽ thành vụ án treo không thể giải quyết.” Tôi hừ một tiếng: “Không phá được cho đáng đời! Lúc nãy ở nhà xác, cháu có ý tốt muốn hỏi xem thi thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảnh sát Chu kia lại không chịu nói
Ai, không phải nói gở, nhưng nếu thực sự do ma quỷ làm ra..
chỉ sợ sẽ không đơn giản chỉ chết một hai người như vậy, đến lúc đó bọn họ muốn đưa vụ này thành án treo cũng không làm được.”
“Trời cao có đức hiểu sinh, biết rõ trong chuyện này có vấn đề, chúng ta cũng không thể mặc kệ! Trần Thế Phong thì không nói, chuyện xấu hắn làm chết cũng chưa hết tội! Nhưng người em của hắn ta không phải bị oan uổng sao? Còn chưa tốt nghiệp đại học đã chết, không biết cha mẹ bọn họ đau lòng đến mức nào!” Chú Lê nói với vẻ nặng nề.
Tôi xem thường: “Chuyện này có thể trách ai chứ? Là do bọn họ không dạy dỗ con mình cho tốt! Không nói đến Trần Thế Phong, loại lưu manh như thế không hiểu biết pháp luật cũng là bình thường..
nhưng còn Trần Thế Hiển thì sao? Dù sao cũng học đến đại học rồi, chẳng lẽ cậu ta không biết anh trai mình làm thể là phạm pháp sao? Vì sao không khuyên anh mình quay đầu, lại còn giúp anh mình chuẩn bị mọi thứ? Có lẽ việc bọn chúng bắt cóc Đàm Lỗi không phải là tội đáng chết, nhưng có trời mới biết sau khi bọn chúng chạy trốn đã làm những chuyện gì? Mọi thứ đều có nhân quả, trên đời có bao nhiêu người thực sự là vô tội.”
Đàm Lỗi nhìn tôi và Chú Lê như cây kim so với cọng râu, vội vàng hòa giải: “Ai bảo không có ạ! Có tối mà! Trong chuyện này tôi thực sự là kẻ xui xẻo vô tội! Mọi người nói xem, tôi chỉ định về thăm lại căn nhà đã ở từ nhỏ đến lớn, vậy mà lại bị đánh ngất, anh nói xem là ai hại ai chứ?”
Tôi cười mắng: “Cút, cậu mới là kẻ có tội! Nếu cậu cứ yên ổn ở trong nhà sư phụ cậu, thì bây giờ đâu xảy ra chuyện thể này?” Đàm Lỗi bất đắc dĩ nói: “Quả đúng là uống nhầm nước lạnh thì buốt răng..
Từ sau khi đi theo sư phụ, cứ nghĩ rằng trên đời này yêu ma quỷ quái là đáng sợ nhất, không ngờ lại bị mấy người sống hại.” Chú Lê cười lắc đầu: “Tiểu Lỗi, con nhớ kĩ, thứ khó dò nhất trên đời này là lòng người…” Theo ý tôi, từ đầu cảnh sát đã không muốn nói nhiều với chúng tôi, thì chúng tôi nên nhanh chóng về thôi
Nhưng Chú Lê lại lo lắng việc này không thể xem nhẹ, cho nên nhất định phải chờ xem thế nào.
Tôi thầm nghĩ cứ ngồi chờ như thế này, không bằng chúng tôi chủ động xuất kích..
Thế là tôi gọi điện thoại cho Viên Mục Dã, nhờ cậu ta hỏi thăm tình hình vụ án giúp tôi.