*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi và Đinh Nhất đều biết nếu lúc này còn không ra tay thì sẽ xảy ra chuyện, nên Đinh Nhất đạp chân lên chỗ dựa lưng của ghế ngồi, hóp lưng xuống như con mèo nhảy đến chỗ gã đàn ông kia. Lúc này hành khách trên xe đều điên cuồng lao đến chỗ cửa xe, lái xe ở đằng trước chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi thấy Đinh Nhất đã nhảy đến nơi, bèn lập tức quay người hét lên với người lái xe buýt: “Nhanh dừng xe! Mở tất cả cửa trước sau ra!” Người lái xe vẫn chưa biết phía sau xảy ra chuyện gì, còn quát lại tôi: “Nơi này không cho dừng xe! Đợi đến đúng…” Kết quả anh ta còn chưa nói hết câu thì ngửi3thấy mùi xăng từ sau xe bốc lên, lập tức bị dọa sợ choáng váng.
Lúc đó tôi rất muốn đánh cho gã tài xế kia hai cái bạt tai, thế nhưng lúc này tôi hơi khó di chuyển, chỗ tôi đứng đúng ở giữa xe, cho nên dù là chạy đến đầu xe hay cuối xe đều khá khó khăn. Tôi vốn tưởng rằng khi ngửi thấy mùi xăng, người tài xế này sẽ hiểu được trên xe có chuyện gì, nhưng không ngờ người này lại chỉ mở cửa xe đằng trước rồi một mình chạy ra ngoài trước. Tôi tức điên lên! Nếu như không phải bị nhiều người ngăn ở phía trước thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho tên đó! Có điều dù sao thì cửa trước cũng0đã mở, hành khách lập tức như phát điên lao ra ngoài, nhưng vì quá đông người cùng chạy xô đẩy nhau nên đều bị mắc ở cửa, không ra được.
Mà tôi thì bị quấn trong đám người, bị động bị lôi kéo về phía trước. Không biết tình huống của Đinh Nhất ở đó thế nào, nhưng từ tiếng thét chói tai ở phía dưới đó thì không khó tưởng tượng ra, tình hình phía anh ta không được lạc quan lắm. Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách, nhỡ mà tên điên kia châm lửa lên người thì cả xe này… Bao gồm cả tôi và Đinh Nhất không ai có thể chạy thoát được! Nghĩ như vậy, tôi bèn bám chặt vào thanh bám tay trên xe buýt,5định đu người lên khỏi đám người kia, nhưng tiếc rằng dù tôi dùng hết sức lực cũng không thể nào làm được… Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành phải ra sức kéo khóa áo khoác, sau đó mượn sức đám đông xô đẩy mà cởi chiếc áo khoác nặng nề ra, cả người tôi nhẹ nhàng hơn nhiều! Thừa dịp có khoảng không, tôi dùng sức kéo xà ngang bên trên, nửa người của tôi từ từ thoát ra khỏi đám người.
Thật ra lúc đó mọi người chỉ chen chúc nhau ở lối đi nhỏ giữa hai hàng ghế, còn ở trên hai hàng ghế gần cửa sổ thì không có người nào. Tôi cổ sức đi đến một chỗ gần cửa sổ, cầm dụng cụ phá cửa sổ đập4tan cửa kính trước mặt, sau đó chui ra ngoài qua khung cửa sổ nhỏ này.
Sau khi chui ra khỏi xe, tôi thầm cảm thấy may mắn, may mà lúc nãy tôi đã cởi áo khoác ra, nếu không thì tôi không thể nào chui lọt qua ô cửa sổ bé tí đó được. Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để ý đến chuyện này, tôi vội vàng chạy đến cửa trước đang bị kẹt, cố gắng kéo người đứng đầu ra.
Nhưng người này là một tên rất béo, một nửa người anh ta kẹt ở cửa xe, nửa còn lại bị một người phụ nữ kẹp chặt… Nếu bây giờ phía sau họ có một chút khoảng trống, người phụ nữ kia chỉ cần hơi lách người một chút là người9đàn ông này có thể thoát ra, nhưng đừng nói là khoảng trống, phía sau họ đến một chút khe hở cũng không có.
Tôi thấy cứ tiếp tục như vậy thì không làm gì được, cân nhắc thiệt hơn một chút, tôi đành nói với người phụ nữ kia “Thật xin lỗi!” sau đó dùng lực đạp vào nửa người bị kẹt của người phụ nữ kia. Cô ta hoảng sợ hét lên: “Anh định làm gì? Đừng… a…” Cú đạp này tôi dùng hết sức lực, chỉ thấy cô ta kêu thảm một tiếng, cả người bị đạp vào trong xe, cùng lúc đó, người đàn ông mập mạp kia giống như một cái nắp chai rượu vang nổ “Bang” một tiếng bị tôi kéo ra ngoài. Người đàn ông mập bị tôi kéo ra, cửa xe hết kẹt, những hành khách ở phía sau hỗn loạn chạy ra, nhưng vì chạy quá nhanh, lại thêm nhiều người ở phía sau không ngừng chen lấn xô đẩy, nên những người chạy trước đều bị ngã xuống đất. Tôi cố gắng nhanh chóng kéo bọn họ lên khỏi mặt đất, để tránh bị người đằng sau giẫm bị thương.
Hiện trường lúc đó vô cùng hỗn loạn, tôi thấy hành khách trên xe đã chạy thoát được khá nhiều, bèn chui lại vào trong xe thì thấy Đinh Nhất đang đối đầu giằng co cùng với gã đàn ông kia…
Hóa ra trong ngực gã đàn ông kia đang ôm chặt một đứa bé tầm tuổi học tiểu học đang sợ chết khiếp, còn trên tay phải của gã thì cầm chặt một chiếc bật lửa đã được bật lên… Cùng lúc đó, dưới chân gã là hai bình xăng đang chảy xăng lênh láng ra sàn.
Đinh Nhất trầm giọng quát: “Thả đứa bé ra… Trong lúc anh còn chưa tạo nên sai lầm lớn!”. Nhưng gã này lại điên cuồng nói: “Sai lầm lớn? Tạo ra sai lầm lớn thì sao? Nếu không phải do mày quấy phá thì tất cả người trên xe này đều phải chết theo tao, như thế cuộc đời này tao sống cũng đáng!” Tối cười lạnh: “Việc cuộc sống này của mày có đáng giá hay không liên quan gì đến chuyện người khác sống chết thế nào?” Đinh Nhất thấy tôi quay lại thì nóng nảy bảo: “Sao cậu lại quay lên, nhanh xuống xe đi!” Gã đàn ông kia thấy trên xe lại có thêm một người, lập tức hưng phấn nói: “Được! Lại thêm một đứa đến chịu chết! Không được đi! Mày mà đi là tao sẽ châm lửa ngay lập tức!”