*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế làm sao ông có được cái máy ảnh kia?” Uông Vũ vội vàng hỏi.
Ông lão nhìn mấy người chúng tôi, ánh mắt lộ ra ánh nhìn giảo hoạt, tôi lập tức hiểu ông ta có ý gì, bèn lấy một tờ tiền trong ví ra và nói: “Nói, chiếc máy ảnh màu hồng kia ông lấy được thế nào? Chỉ cần ông nói thật, tờ tiền này sẽ là của ông”
Nói xong tôi lại bảo: “Nhưng nếu ông nói dối..
thì tôi sẽ khiến ông vĩnh viễn không thể nhặt ve chai ở đây nữa.”
Ông ta cũng không khó dọa, thấy tôi nói vậy thì lập tức thành thật kể lại chuyện ông ta nhặt được chiếc máy ảnh kia như thế nào..
Hóa3ra, hôm đó ông ta gặp một gia đình đang chuẩn bị dọn nhà, có rất nhiều thứ không dùng đến nữa muốn vứt đi, thế là ông ta nhặt hết những thứ này về, định phân loại xong sẽ đem bán lấy tiền.
Nhưng trong lúc ông ta đang thu dọn đống giấy bìa thì đột nhiên phát hiện có một hộp giày bên trong khá nặng, mở ra thì thấy một chiếc máy chụp ảnh màu hồng
Tuy lúc đó ông ta biết đó là máy ảnh, những mân mê mãi cũng không biết cách sử dụng, cuối cùng đành mang đến chợ ma bán lấy bảy mươi đồng
Uông Vũ nghe ông ta kể xong, bèn móc một tờ một trăm đồng đưa về phía ông lão0và nói: “Đi, đưa bọn tôi đến ngôi nhà kia, đến lúc đó một trăm đồng này là của ông.”
Ông ta nhìn tờ tiền rồi lại nhìn chúng tôi, tỏ vẻ băn khoăn: “Lúc ấy gia đình đó đã dọn đi rồi, cùng lắm thì tôi chỉ đưa các anh đến ngôi nhà kia thôi, còn chuyện có thể tìm được gia đình họ không thì tôi không biết đâu đấy.”
Tôi bảo với ông ta: “Không sao, ông chỉ cần dẫn chúng tôi đến đó nhìn xem là được…”
Sau đó ông lão vì tiền mà dẫn chúng tôi đến ngôi nhà kia
Đến nơi mới phát hiện ra chỗ này thuộc khu quy hoạch, nhà cửa đã bị phá dỡ toàn bộ, nhìn phía trước mấy ngôi nhà5đều có chữ “Dỡ” là biết nơi này đã không còn ai ở nữa.
Căn nhà mà ông lão kia nhắc đến rất cũ kỹ, ngay cả mảnh ngói cũng gần như rơi hết rồi, vừa hình đã biết hoang phế từ lâu
Tôi quan sát căn nhà kĩ hơn một chút, nhưng chỉ thấy đây là một căn nhà bình thường, không có gì đặc biệt
Tôi đi đầu đẩy cửa bước vào, kết quả giẫm thẳng vào một vũng nước trong sân! Thì ra địa thể của cái sân này tương đối thấp, lại thêm mấy hôm nay thời tiết ấm áp hơn, tuyết tan nhiều khiển trong sân tích lại nhiều nước
May mà tôi phản ứng nhanh, lập tức rút chân ra, nếu không đôi giày da4mới mua chưa đi được mấy lần đã hỏng rồi.
Đinh Nhất thấy tôi vừa đi vào đã lùi lại, vội hỏi: “Sao thế?” Tôi khoát tay với anh ta: “Không có việc gì, trong sân đầy nước tuyết tan, không vào được.”
Đinh Nhất quay lại hỏi ông lão ve chai kia: “Ông chắc chắn là ngôi nhà này chứ?”
Ông ta gật đầu liên tục: “Chắc chắn là nơi này, tôi mà lừa các cậu, tôi là con rùa!”
Tôi cảm thấy ông ta cũng không cần thiết phải lừa chúng tôi, nên phất tay nói: “Được rồi, ông đi đi…”
Ông ta nghe xong “như được đại xa” cầm tiền, quay người đi ngay! Vấn đề bây giờ là chúng tôi làm thế nào để đi vào trong nhà9xem tình hình một chút..
Nói thật là tôi không muốn phải lội nước đi vào, không nói đến việc đôi giày da của tôi có hỏng hay không, mà là nước tuyết tan lạnh buốt thấu xương khiến người ta không chịu nổi! Đinh Nhất nghĩ một chút sau đó quay người đi đến mấy căn nhà đã phá dỡ bên cạnh, nhặt mấy cục gạch và ván gỗ về, sau đó dựng một cây cầu tạm nhỏ, cuối cùng cũng có chỗ để đặt chân
Sau đó ba chúng tôi bước lên cây cầu nhỏ đi vào trong nhà..
Vì bên trong đều có nước đọng, cho nên chúng tôi không dừng lại ở sân mà đi thẳng vào trong nhà
Không ngờ khi chúng tôi vừa đi vào nhà thì đã ngửi thấy một mùi lạ, giống như mùi thịt thối vậy, cùng lúc đó trong đầu tôi ong lên một tiếng..
Thật ra, lúc đầu tôi chỉ định đến đây xem tình hình thế nào, không ngờ lại phát hiện xác một cô gái ở đây.
Lúc này tôi nghe thấy Uông Vũ bên cạnh cau mày nói: “Đây là mùi gì thế? Khó ngửi vậy?” Tôi nặng nề nói: “Dưới chiếc giường bên cạnh có một cái xác…” Uông Vũ căng thẳng, vội vàng nói: “Không thể nào! Cậu nói mùi này là..
do cái xác đó sao?” Đinh Nhất nghe tôi nói thế thì đi đến chiếc giường đôi bên cạnh, ngồi xổm nhìn xuống dưới gầm giường: “Phía dưới có một lớp vôi sống, hẳn là để chống phân hủy…” Tôi nghe thấy vậy cũng đi đến đó xem, phát hiện đúng là hung thủ định dùng vôi sống để chống phân hủy, chỉ tiếc là lớp vôi này quá ít, lại thêm phần đất đào quá nông, cho nên khi xác chết phân hủy mùi mới bị thoát ra
Bởi vì xác của cô gái bị chôn dưới gầm giường, cho nên tôi tạm thời chưa cảm nhận được tàn hồn của cô ta, do đó chưa thể biết cô ta bị hại thế nào..
nhưng từ vị trí chôn lấp có thể suy đoán khả năng cô ta bị giết rất cao
Uông Vũ hơi khẩn trương nói: “Vậy bây giờ chúng ta có nên gọi 110 báo cảnh sát không?” Tôi lắc đầu: “Không cần gọi 110, để tôi gọi người bạn làm cảnh sát đến là được.” Sau đó tôi gọi điện cho Triệu Tinh Vũ, vì trong tình huống này mà gọi điện cho những cảnh sát khác, chỉ sợ còn phải giải thích thêm một đống vấn đề, cứ trực tiếp gọi Triệu Tinh Vũ đến, để anh ta nhìn tình hình rồi tự xử lý thì hơn
Sau khi Triệu Tinh Vũ nhận điện thoại của tôi cũng giật mình, anh ta bảo chúng tôi chờ một lát, anh ta sẽ đưa người đến ngay..
không bao lâu sau, hai chiếc xe cảnh sát hú còi inh ỏi đi đến trước cửa nhà, kết quả hai cảnh sát đầu tiên xuống xe giẫm thẳng vào trong nước, bọn họ lạnh đến nhe răng
Tôi lắc đầu bảo: “Không phải là đã bắc cầu cho các anh đi rồi đấy à? Sao cứ nhất định phải giẫm vào trong nước thế?”
Triệu Tinh Vũ phía sau thì may mắn hơn, anh ta nhìn hai cấp dưới giẫm vào trong nước mới phát hiện trong sân có tẩm gỗ để giẫm lên, thế là anh ta bèn đi thẳng lên đó và dễ dàng đi đến cạnh tôi.