*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bọn họ chưa xem video kia à?”
Tôi gật đầu: “Thầy thì thấy rồi, có điều bọn họ cảm thấy đó chỉ là một thi thể chưa phân hủy hết mà thôi.” Chú Lê lắc đầu, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Những người thám hiểm hang động như bọn họ đúng là nên có tinh thần mạo hiểm, nhưng có những nguy hiểm bọn họ chưa từng gặp nên không có cách nào tưởng tượng ra được…” Đúng là như thế, nếu bạn nói với một người không tin vào quỷ thần rằng quỷ thần đáng sợ thế nào thì chỉ phí công mà thôi
Mặc dù trước đó, trong đêm trăng tròn Phương Tư Triệu đã nhìn thấy âm hồn của người thân, nhưng tôi biết trong nội tâm anh ta vẫn3còn mang tâm lý cầu may, cảm thấy mình xuống động là để đón thân nhân về nhà, bọn họ sẽ không làm gì anh ta
Tôi có thể hiểu được tâm lý cấp thiết muốn tìm người nhà của anh ta, nhưng nếu biết rõ là có nguy hiểm mà vẫn khăng khăng xuống động, thì tôi chỉ biết chúc bọn họ lên đường bình an.
Chú Lê thấy tôi giữ im lặng, thì suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu ngày mai bọn họ nhất định muốn xuống động, chú có một cách…”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Cách gì ạ? Chú Lê lấy từ trong người ra một tờ lá phù vàng gấp thành hình tam giác và nói: “Đây là Tị Dương Phù, có thể tạm thời che giấu dương khí trên0người sống, nếu như dưới đó thực sự có vật âm tà, cũng sẽ không nhận ra bọn họ là người sống.”
Tôi nhìn tờ phù màu vàng trong tay chú Lê, trong lòng cảm thấy biện pháp này không đáng tin cậy lắm, nên hơi lo lắng hỏi lại: “Che giấu được dương khí thì khi gặp cương thi cũng sẽ không có chuyện gì sao?” Chú Lê nghĩ một chút rồi nói: “Trên lý thuyết thì là như vậy..
Ngày mai cứ để Đinh Nhất đi cùng bọn họ xuống dưới đó, nếu thực sự gặp có chuyện gì đột nhiên phát sinh cũng không cần quá hoảng loạn, chỉ cần phát tín hiệu cho bên trên, bên trên hổ sẽ có người kéo bọn họ lên
Có Đinh Nhất đi cùng, dù5không tìm được thi thể, nhưng chắc có thể toàn thây trở về.”
Tôi nghĩ bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy, dù sao lúc này tên đã nằm trên dây..
Phương Tự Triệu tìm khắp nơi mới được đám người này, nếu không cho bọn họ xuống hố thì không có cách nào giải thích được
Tôi gọi Phương Tư Triệu sang một bên, nói đơn giản biện pháp của chú Lê cho anh ta biết, mặc dù anh ta không biết làm thể có hiệu quả gì hay không, nhưng dù sao anh ta cũng rất tin tưởng vào biện pháp của chú Lê, chỉ không biết bọn Lý Thiên Phong có tin tưởng không…
May mà bạn Lý Thiên Phong mặc dù không tin chuyện một tờ giấy màu vàng có thể4đảm bảo bình an cho bọn họ, nhưng cũng không từ chối ý tốt của chúng tôi, có lẽ bọn họ cho rằng thêm một điềm lành cũng tốt.
Sau khi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Lý Thiên Phong dẫn theo chín người đi về phía hổ trời âm khí nặng nề kia
Ban đầu, bọn họ không đồng ý để Đinh Nhất đi cùng, họ nói đội của họ đều là những người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, biết cách ứng phó với các tình huống đột ngột phát sinh
Đinh Nhất không có kinh nghiệm thám hiểm hang động, đến lúc có chuyện xảy ra sẽ rất nguy hiểm.
Đinh Nhất nghe bọn họ nói vậy thì nói lại một câu: “Tự tôi lo việc sống chết của tôi, người9của các anh chỉ cần phụ trách việc đưa tôi xuống đó là được.”
Lý Thiên Phong và đội của anh ta vẫn không vui vẻ lắm, nhưng khi đến miệng hố, bọn họ nhìn từ thể mặc trang bị bảo hộ leo núi của Đinh Nhất, thì nhận ra anh ta không phải không có chút kinh nghiệm nào.
Về phần lưới thép trên miệng hổ, cả đoàn người chúng tôi phải hợp lực mới đầy sang được bên cạnh, xem ra năm đó trong thôn này đã dồn hết tài nguyên để hàn ra thứ này, trọng lượng khá đủ.
Chú Lê đứng bên cạnh bắt đầu đốt hương tể tự, theo như chú ấy nói là làm lễ để ma quỷ không oán trách! bên dưới động này chưa từng được nhận hương hoa tiền giấy, cho nên để bọn họ hưởng thụ một chút cũng có điểm tốt.
Tất cả mọi người ai làm việc nấy, tất cả đều tập trung vào việc của mình..
Chỉ có tôi và Phương Tư Triệu khoanh tay đứng xem
Không phải do chúng tôi không muốn giúp, mà không nhóm nào cần chúng tôi giúp cả
Vì cân nhắc đến vấn đề có thể ở đáy động không được rộng rãi, lần này Lý Thiên Phong chỉ dẫn theo ba người, bao gồm cả Đinh Nhất, xuống dưới dò xét
Thật ra đây mới chỉ là lần xuống sơ bộ, chủ yếu xem tình hình bên dưới thế nào, nếu thuận lợi thì sẽ cho thêm người xuống cũng chưa muộn.
Tôi đứng bên miệng hổ, nhìn bốn người bọn họ từ từ bò vào trong động, không hiểu sao trong lòng tôi dần xuất hiện một dự cảm không lành, chỉ hy vọng cái khuôn mặt nhìn không rõ kia sẽ không thành vật gây trở ngại cho chuyến đi lần này của bọn họ.
Trước khi nhóm Lý Thiên Phong xuống hồ, chú Lê đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần, xuống đến đó phải hạn chế nói chuyện, làm như thể có thể tiết chế dương khí không phát ra ngoài quá nhiều
Nhưng tôi thấy, mặc dù bọn họ đều gật đầu đồng ý, nhưng chưa chắc đã làm theo lời chú Lê.
Bởi vì dưới đáy động không có tín hiệu, cho nên mỗi người bọn họ đều mang theo bộ đàm, nếu có phát sinh tình huống khẩn cấp, bọn họ sẽ dùng bộ đàm liên lạc báo cho người bên trên kéo lên
Lúc mới bắt đầu đi xuống, thỉnh thoảng Lý Thiên Phong sẽ dùng bộ đàm thông báo cho chúng tôi biết tình hình trong động
Trên vách động gập ghềnh, bọn họ nhìn thấy rất nhiều răng và xương động vật, nhìn qua trông có vẻ giống với xương người
Khoa trương nhất là bọn họ còn tìm được một chiếc nhẫn bằng vàng ở một khe hở trong vách đá, xem ra đây chính là vật trên người người thân của đại địa chủ kia.
Nhưng bọn họ đi xuống càng sâu, tín hiệu bộ đàm càng ngày càng kém, cuối cùng đã không còn nghe rõ Lý Thiên Phong nói được một câu đầy đủ
Tôi hơi lo lắng: “Thế này là thế nào? Sao bộ đàm lại không có tín hiệu?”
Một người trong đội thám hiểm nói: “Có khả năng bên dưới có một dạng từ trường nào đó quấy nhiễu, nếu không với khoảng cách chưa đến một trăm mét như hiện tại, thì sẽ không xuất hiện tình huống như thế này.”
Tôi rướn người nhìn xuống dưới hổ một chút, nhưng ngoài mấy đoạn dây thừng đang từ từ hạ xuống và một vùng tối hun hút ra thì không nhìn thấy thứ gì khác nữa
May mà trước đó chúng tôi đã dự phòng phương án B, chính là nếu như gặp phải tình huống khẩn cấp không thể thông báo qua bộ đàm, thì bọn họ sẽ kéo mạnh dây thừng, bằng mọi cách chúng tôi sẽ kéo người lên trước.
Căn cứ theo thời gian chúng tôi thả điện thoại di động lần trước, lúc này Đinh Nhất và nhóm Lý Thiên Phong cũng đã xuống đến đáy động, nhưng không hiểu vì sao dây thừng vẫn tiếp tục trượt xuống..
Tôi lo lắng nói: “Sao vẫn chưa chạm đáy vậy?” Chú Lề bảo tối đừng nên nóng lòng, tốc độ của người khi xuống dưới không thể giống như tốc độ thả điện thoại di động được.