*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ bây giờ trong tay anh ta có ảnh của bé Tuấn Bác chăng?
Vì thế tôi lập tức gọi điện thoại cho Chú Lê, bảo chú ấy liên hệ ngay với anh Lý, xem thử có thể gửi cho chúng tôi mấy tấm ảnh của đứa trẻ không? Cúp điện thoại chưa được bao lâu, Chú Lê đã gửi cho tôi mười mấy tấm ảnh trẻ con trên Wechat, chỉ tiệc chúng đều là ảnh chụp thằng bé hối trước ba tuổi, sau đó vì anh Lý không chủ động đòi nữa, cho nên Lư Cấm cũng không gửi thêm bất cứ tấm ảnh nào khác của thằng bé.
Chúng tôi nhìn Tuấn Bác lúc ba tuổi mà đều thấy hơi khó3khăn
Trẻ con lớn lên mỗi ngày một dáng vẻ, nó sẽ có sự thay đổi rất lớn
Tôi cũng không dám chắc có thể dựa vào ảnh Tuấn Bác lúc ba tuổi để tìm được cậu bé bây giờ…
Lúc này tôi nói với Bạch Kiện: “Đúng lúc hôm nay bọn tôi cũng không có việc gì làm, nếu không bây giờ đến bệnh viện thăm hai đồng nghiệp của anh trước đi!”
Bạch Kiện gọi phục vụ tới tính tiền luôn, sau đó ba chúng tôi vội vàng đi đến bệnh viện..
Bởi vì không rõ nguyên nhân bệnh, cho nên Hứa Kiến và Chu Chí Khải được xếp ở phòng chăm sóc đặc biệt, do chuyên gia theo dõi để tránh xảy ra chuyện1gì ngoài ý muốn.
Khi chúng tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt nơi họ nằm thì nhìn thấy hai người đang nằm ở trên giường với vẻ mặt bình tĩnh, nếu không phải đã biết trước bọn họ không bình thường, thì quả thật sẽ cho rằng hai người đang ngủ cơ.
Đầu tiên Đinh Nhất bước lên vạch mí mắt hai người ra xem, sau đó xoay người lắc đầu với tôi và nói: “Chắc là mất hồn rồi…”
Lòng tôi chùng xuống, bởi vì có rất nhiều khả năng có thể khiến một người mất hồn, giống như một người không mang điện thoại di động theo người, tuy kết quả đều giống nhau, nhưng lại có thể có hàng nghìn hàng6vạn lý do tại sao trên người anh ta không có điện thoại di động.
“Có thể sử dụng ngày sinh tháng đẻ để gọi hồn phách bị mất về không?” Tôi hỏi
Đinh Nhất nhún vai nói: “Không biết, cái này cậu phải hỏi sư phụ tôi…” Tôi thấy cũng phải lần trước chuyện Định Nhất bị lạc mất hồn vẫn còn như rõ ràng ngay trước mắt, để tìm được linh hồn đi lạc của anh ta về, tôi đã phí biết bao nhiêu là công sức..
Nghĩ đến đây tôi bảo Đinh Nhất về trước đón Chú Lê, đưa chú ấy lại đây xem thử tình hình rồi nói sau.
Đinh Nhất đi rồi, tôi lại cẩn thận hỏi Bạch Kiện về chuyện4vụ án, đặc biệt là xác của Lư Cầm
Tôi muốn biết cảnh sát xử lý cái xác đó như thế nào?
Bạch Kiện nói với tôi: “Vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, vẫn chưa thể xác định qua loa là bị giết hay là ngoài ý muốn, cho nên tạm thời vẫn do cơ quan công an bọn anh bảo quản cái xác.”
Tôi lập tức lên tinh thần, hỏi ngay rằng có thể dẫn tôi đi xem cái xác được không..
Đương nhiên Bạch Kiện hiểu tôi nhắm vào điều gì, nhưng bây giờ tất cả lòng dạ của anh ta đều đặt vào hai người đồng nghiệp bị trúng chiêu này, vì thể anh ta cố ý trưng vẻ mặt3gian xảo ra và nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà cậu phải đánh thức hai người anh em này giúp anh trước đã.”
Tôi lừ mắt xem thường, nói: “Trưởng phòng sạch, anh trở nên xảo quyệt như vậy từ bao giờ thế?”
Bạch Kiện lập tức nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tại anh cũng không còn cách nào mà! Cậu xem hai bọn họ đi, cả đám vẫn chưa đến ba mươi, nếu thật sự phải nằm ở đây cả đời như vậy, mấy cô vợ như hoa như ngọc của bọn họ có thể thành của người khác mất..
Thật sự anh không đành lòng nhìn thấy anh em vào sinh ra tử cùng mình bị rơi vào kết cục như vậy
Mỗi người các cậu đều là cao nhân, không phải tổ chuyện này đều chỉ là một bữa ăn sáng thôi à?”
“Đừng..
đừng tâng bốc tôi lên cao xa như vậy
Anh không biết lần trước Đinh Nhất gặp phải trường hợp như thế này, tôi đã phải phí bao nhiêu công sức đâu
Chẳng dễ dàng hơn Bạch Tố Trinh cứu Hứa Tiên năm xưa một chút nào.” “Ê, cậu so sánh thể hơi không phù hợp đầu nhé!” Bạch Kiện buồn cười
Tôi cũng cảm thấy hơi không phù hợp, vì thể xua tay với anh ta và nói: “Tóm lại là phải tốn rất nhiều sức lên trời xuống đất! Cho nên anh đừng xem thường cái gọi là “mất hồn lạc phách” này
Nếu không tìm được điểm mấu chốt của vụ việc, thì cho dù có cao nhân thì cũng bó tay…”
Bạch Kiện nghĩ ngợi rồi bảo: “Vậy tối hôm nay cậu đến đi
Bây giờ chế độ ở đơn vị càng ngày càng nghiêm, ban ngày ban mặt thật sự không tiện dẫn cậu vào xem cái xác.”
Nghe vậy, tôi bĩu môi nói: “Lúc nhờ tôi giúp đỡ thì có thể công khai đi vào, bây giờ lại nói chế độ này nọ với tôi hả? Tôi nói cho anh biết, tôi đi xem xác của Lư Cầm không chỉ riêng bởi vì bọn tôi muốn tìm được đứa trẻ kia, chủ yếu cũng là vì để làm rõ chân tướng sự việc
Nếu không đi đâu mà biết được hai cậu chàng này trúng chiều như thế nào?!”
Bạch Kiện nghe tôi nói như vậy, bèn lập tức giơ tay lên cao: “Được được được, anh không nói lại cậu, anh phục rồi còn không được sao? Chờ một lát Chú Lê lại đây xem hai bọn họ xong rồi, anh sẽ dẫn cậu đi xem xác của Lư Cẩm còn không được à?!”
Lúc này tôi mới hài lòng gật đầu: “Thế mới được chứ
Ai mà muốn hơn nửa đêm đến nhà xác của Cục cảnh sát các anh!? Thật là…”
Không bao lâu sau, Đinh Nhất và Chú Lê cùng nhau vào phòng bệnh, trên đường Đinh Nhất đã kể sơ sơ tình huống của hai người kia cho Chú Lê biết, cho nên trên cơ bản, trong lòng chú ấy cũng đã có dự định rồi
Chú Lê vừa vào phòng là lập tức lại đây dùng kim bạc thử vài cái, nhưng hai người kia lại không có một chút phản ứng nào
Tiếp đó Chú Lê lại bảo chúng tôi cởi hết quần áo của hai người ra, nói là muốn kiểm tra xem trên người bọn họ có dấu vết gì kỳ lạ không
Ban đầu chúng tôi cũng không tìm thấy gì ở trên người họ, cho đến khi Chú Lê bảo chúng tôi lật sấp người bọn họ lại mới nhìn thấy một dấu tay nho nhỏ màu xanh lá ở sau eo của hai người
Nếu không nhìn kĩ, chắc chắn sẽ cho rằng đây là không cẩn thận va vào đâu đó, nhưng cẩn thận phân biệt là có thể phát hiện, phần xanh này có đường vẫn rõ ràng, đích thực là dấu bàn tay của một đứa trẻ..
Bạch Kiện thấy dấu tay trên người hai người cũng giật cả mình: “Cái này..
cái này do ai đập vậy? Sao lực tay mạnh thế?” Tôi nói với anh ta: “Anh xem kích cỡ bàn tay nhỏ thế này thì là ai đập?”
“Trẻ con ư? Không thể nào! Đừng nói là trẻ con, ngay cả anh đây cũng không thể đập một cái thành như vậy được!” Bạch Kiện nói với vẻ mặt không tin.