*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng ta cũng không phải thần thánh, không thể làm được triệt để tất cả mọi chuyện, chỉ cần không thẹn với lương tâm là tốt rồi…” Tôi nói với vẻ mặt không sao cả
Chú Lê thở dài: “Tiến Bảo, cháu có nghĩ tới chưa, nếu lần này chúng ta có thể tìm được thứ kia..
chúng ta vẫn phải đối mặt với một vấn đề cũ.”
Dĩ nhiên là tôi biết lời Chú Lê có nghĩa là gì
Vấn đề lúc trước vẫn tồn tại đến hiện giờ: nếu chúng tôi thật sự tìm được bé Tuấn Bác thì nên làm gì đây? Suy cho cùng, bề ngoài nó mới chỉ là một đứa trẻ năm tuổi
Lần trước, chuyện chúng tôi không làm được thì lần này cũng vẫn không làm được
Có điều tôi biết nếu để3mặc thì sẽ như thế nào..
chuyện giống thế này không thể xảy ra lần nữa
Lúc này đây, bất kể thể nào, tôi cũng đều phải giải quyết dứt điểm thứ kia mới được.
Sau đó tôi gọi điện thoại cho Bạch Kiện, đốc thúc anh ta mau chóng lọc ra thông tin những vụ nhặt được trẻ em ở gần nhà Lư Cầm sau khi cô ta chết, lúc cần thiết chúng tôi muốn đi theo phía cảnh sát đến hỏi thăm nhà từng người, nhất định phải tìm ra bé Tuấn Bác trong thời gian ngắn nhất.
Thật ra tôi cũng đã từng thảo luận qua với Chú Lê về tình trạng của bé Tuấn Bác, rốt cuộc là nó chuyển thể hay là đoạt xác? Nhưng Chú Lê lại cho rằng hai tình huống này1chắc hẳn đều không phải..
Theo chú ấy, tà thần Nam Dương này không thể chuyển thể làm người, bởi vì tất cả trẻ chuyển thể đầu thai đều là củ cải nào gieo vào hố ấy, Âm Ti không thể phân vị trí đó cho một tà thần không nằm trong lục đạo luân hồi
Đoạt xác thì càng không thể, ham muốn với sự sống của một đứa trẻ vừa sinh ra luôn luôn vô cùng mạnh mẽ, từ tiếng khóc đầu tiên của trẻ con là có thể nghe ra được, bọn chúng đều dùng hết sức lực cả người ra để nói cho thế giới này biết rằng “Tôi tới rồi”! Thử hỏi một linh hồn vừa mới chuyển thể làm người, sao lại chắp tay nhường lại thân xác và cuộc đời6mới của mình chứ?
Trong lúc nhất thời, tôi hơi khó hiểu hỏi lại Chú Lê: “Nếu hai cái đều không phải, vậy Tuấn Bác đó là thứ gì đây?”
Chú Lê ngẫm nghĩ và đáp: “Cá nhân chủ cảm thấy có thể là nó cắn nuốt linh hồn vốn có rồi mới chiếm lấy thân xác này.” Tôi thấy khả năng này đúng là rất lớn, bởi vì cứ như vậy sẽ có thể khiến thần không biết quỷ không hay trong mấy chục năm
Dẫu sao Âm Ti cũng không đi kiểm tra định kỳ xem âm hồn đầu thai vào thân xác đó có phải người mà bọn họ đưa tới trước đây hay không.
Hai ngày sau, Bạch Kiện đưa tới phần tài liệu mà tôi cần, mở ra xem là lập tức thấy đau4đầu, không ngờ đoạn thời gian đó có nhiều trường hợp trẻ em đi lạc thật..
Có chừng hơn hai mươi vụ.
Chúng tôi lọc lại cẩn thận những tài liệu này một lượt trước rồi bỏ riêng ra những trường hợp người nhà báo mất tích rồi đã tìm thấy được sang một bên và xem xét kĩ những vụ nhặt được trẻ em đi lạc đường.
Hầu hết những đứa trẻ đi lạc đều đã tìm được cha mẹ của mình, duy nhất một cậu bé bốn tuổi rưỡi vẫn chưa tìm được cha mẹ, bởi vì đứa trẻ này hỏi một câu thì ba câu không biết, trừ việc biết mình chỉ có bốn tuổi rưỡi ra, còn lại nó không hề biết bất cứ thông tin gì của cha mẹ, hay địa chỉ nhà.
Kỳ3lạ nhất là, lúc ấy cảnh sát thông báo trên mục tìm trẻ lạc đã lâu mà không có một người lớn nào đến nhận về
Cuối cùng cơ quan công an đành phải đưa đứa trẻ này đến viện phúc lợi của thành phố gởi nuôi, hy vọng có một ngày có thể giúp cậu bé tìm được cha mẹ
Có điều dựa theo tài liệu mà Bạch Kiện cung cấp, cho tới bây giờ vẫn không có ai đến nhận đứa trẻ này về
Chỉ tiếc những tài liệu đó không có ảnh chụp của đứa bé, cho nên chúng tôi chỉ có thể vất vả đến viện phúc lợi một chuyến để xem có phải bé Tuấn Bác không.
Bởi vì không yên tâm để người khác đi, nên Bạch Kiện cứ nhất quyết nằng nặc đòi tự mình đi theo chúng tôi
Tôi đoán chắc là anh ta sợ nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, bệnh viện sẽ có thêm hai người hôn mê bất tỉnh, đến lúc đó anh ta sẽ còn đau đầu gấp đôi.
Viện phúc lợi chỗ chúng tôi được chia thành tư nhân và công cộng, mà chuyện này chúng tôi đến một viên phúc lợi công cộng tên là Hoa Hướng Dương
Trước khi đi, Bạch Kiện liên hệ trước với phía viện phúc lợi, nói rõ mục đích của chúng tôi lẫn này.
Viện phúc lợi Hoa Hướng Dương đã được xây dựng mười sáu năm, các cơ sở vật chất phần cứng và phần mềm bên trong đều khá tốt, cũng coi như là cơ sở phúc lợi công cộng số một số hai trong tỉnh
Khi xe chúng tôi chạy đến cổng viện phúc lợi, viện trưởng Lưu và một giáo viên đã cho chúng tôi ở cửa từ lâu
Viện trưởng Lưu là một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ hơi hung dữ
Có điều nghe Bạch Kiện nói, viện trưởng Lưu rất có bản lĩnh
Bà ấy đòi được một mảnh đất chưa quy hoạch từ tay lãnh đạo đảng ủy thành phố và xây dựng trại trẻ mồ côi này, để những đứa trẻ vô gia cư có một nơi sinh sống yên ổn và vui vẻ.
Đi vào cổng viện phúc lợi, không khí bên trong rất ấm áp, giống như một trường mẫu giáo đặc biệt
Nhưng nghe viện trưởng Lưu giới thiệu, trẻ mồ côi bình thường ở đây không nhiều lắm, phần lớn đều là bị bỏ rơi vì có khuyết tật hoặc mắc bệnh bẩm sinh..
Bởi vì trên cơ bản, những đứa trẻ mồ côi khỏe mạnh đã được nhận nuôi trước năm tuổi rồi.
Lúc này viện trưởng Lưu tình cờ dẫn chúng tôi đi ngang qua một lớp còn đang học
Tôi vô tình liếc nhìn lớp học và đột nhiên bị sốc bởi tình huống bên trong
Tôi không nghĩ rằng khuyết tật và các bệnh bẩm sinh mà viện trưởng Lưu nói lại nghiêm trọng như vậy, điều này hoàn toàn khác với trại trẻ mồ côi mà tôi tưởng tượng.
Trong lớp này có mười mấy đứa trẻ đang học, nhưng gần như không có mấy đứa trống bình thường
Đứa trẻ duy nhất có mặt mũi và chân tay bình thường là một bệnh nhân bạch tạng, tóc và lông mày đểu trắng như tuyết…
Viện trưởng Lưu nhận ra sự khiếp sợ của tôi và nói một cách bất đắc dĩ: “Về cơ bản, những đứa trẻ này đều có khuyết tật thể này hoặc thể khác
Đây cũng là lý do vì sao chúng bị cha mẹ bỏ rơi
Nhưng ở chỗ chúng tôi, chúng đều là những thiên thần bị Thượng Để lãng quên
Chúng tôi sẽ làm hết sức mình để chúng sống một cuộc sống bình thường.”
Tôi buộc lòng phải thừa nhận rằng những đứa trẻ này đã làm tôi sốc rất nhiều
Nếu không phải vì khiếm khuyết về thể chất, có lẽ giờ chúng đã là báu vật trong lòng bàn tay cha mẹ..
Đôi khi số phận thật không biết phân rõ phải trái.
Đúng lúc này, một thanh niên cao lớn trai tráng đầu đầy mồ hôi chạy đến bên cạnh viện trưởng Lưu: “Viện trưởng, viện trưởng! Tiểu đường..
hình như Tiểu Cường bị treo chân rồi!”