*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên khi cô ta nhìn thấy bệnh nhân bị bệnh nặng vào nằm trong phòng bệnh mình phụ trách, ý nghĩ đầu tiên là mình lại có thêm một món tiền ngoài luồng nữa
Nghe Diệp Hiểu Xuân kể xong hết mọi chuyện, tôi giận không kiềm chế nổi: “Chỉ vì chút tiền đó mà cô giết người hết lần này đến lần khác ư? Rốt cuộc ở trong mắt cô, mạng người được coi là cái gì?” “Cậu biết bây giờ nuôi con phải tốn bao nhiêu tiền không? Tôi và chồng vừa có khoản vay mua xe vừa vay mua nhà
Chút tiền lương cơ bản của hai chúng tôi chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thôi
Tôi làm như3vậy vừa có thể giải thoát giúp bọn họ vừa có thể giúp chính mình, điều này có gì không đúng đâu?” Diệp Hiếu Xuân nói một cách điên loạn
Tôi cười lạnh và nói: “Đừng nói như thể mình cao thượng lắm, giải thoát cho bọn họ? Tôi thấy cô nói tới nói lui cũng chỉ vì chính cô mà thôi! Cô là vì tự giải thoát về mặt tâm lý cho mình, đồng thời cũng là vì những bao lì xì dính máu đó!”
Tôi không khỏi cảm thán đây là cái gọi là tính người..
Diệp Hiểu Xuân tự cho cô ta là thần thánh có thể cứu vớt người khác
Nhưng trên thực tế, cuối cùng cô ta lại biến thành1kẻ giết người máu lạnh thấy tiền là sáng mắt
Khi Diệp Hiểu Xuân bị hai cảnh sát đưa đi, vẻ mặt tôi chợt trở nên hơi quái lạ
Triệu Tinh Vũ nhìn thấy còn tưởng cơ thể tôi xảy ra chuyện gì, anh ta căng thẳng hỏi: “Làm sao thế? Không phải cái thuốc gì kia đã chảy vào người cậu rồi chứ?” Bác sĩ pháp y Tiểu Vương ở cạnh lập tức bị dọa đến mức hơi lắp bắp: “Không..
không thể nào? Tôi đã đóng ống truyền dịch đầu tiên mà!” Lúc này Triệu Tinh Vũ bèn giơ tay muốn đỡ tôi, kết quả tôi lại đột ngột quát to: “Đừng chạm vào tôi!” Trong lúc nhất thời, Triệu Tinh Vũ6cũng sắp bị tôi dọa cho túa đầy mồ hôi lạnh: “Rốt cuộc là cậu bị làm sao? Nếu có chỗ nào khó chịu thật thì phải nhanh gọi bác sĩ lại đây!” Tôi hơi xấu hổ nói với hai người họ: “Không sao, tôi phải vào WC..” Bác sĩ pháp y Tiểu Vương nghe thể thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Hù chết tôi rồi! Đi nhanh lên, nhịn thời gian dài cũng không tốt cho khả năng sinh lý lắm đâu!” Triệu Tinh Vũ nghe mà chẳng hiểu ra sao, không biết rốt cuộc trong lời nói của tôi và Tiểu Vương có bí ẩn gì
Tôi cũng chẳng biết làm sao, nhưng trước mặt mọi người lại rất ngượng4phải nói cho Triệu Tinh Vũ biết bàng quang của tôi sắp bể tới nơi rồi.
Khi tôi thoải mái nhẹ người bước ra khỏi WC thì thấy Triệu Tinh Vũ cười cợt đứng chờ tôi ở ngoài hành lang
Mặt già của tôi lập tức đỏ lên: “Cười cái con khỉ ấy! Anh nằm trên giường non nửa ngày với cả liên tục truyền đường glucose thử xem?”
Triệu Tinh Vũ nén cười: “Không phải, thời gian cậu đi tiểu cũng dài nhỉ? Có phải tuyến tiền liệt có vấn đề gì không? Có cần giờ đi bốc số khám chuyên khoa thử xem không?”
“Cút sang một bên đi!” Tôi tức giận nói.
Tiếp đó Triệu Tinh Vũ nói cho tôi biết một tin3tốt, đó là Bạch Kiện tỉnh rồi! Tôi nghe vậy lập tức vui sướng nói: “Thật tốt quá! Mau đưa tôi đi thăm anh ấy…”
Khi chúng tôi đến tầng mười lăm, Bạch Kiện đang được người đẩy ra khỏi phòng bệnh nặng của khoa ngoại thần kinh, chuẩn bị chuyển vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân bình thường
Lúc ấy trong lòng tôi liên tục cảm thán, tên này đúng là không phải mạng lớn bình thường đâu!
Tôi biết lúc Bạch Kiện tự nổ súng bắn mình, chắc chắn đã ôm quyết tâm muốn chết, hơn nữa dưới tình huống như thế, anh ta cũng không thể làm được đến mức cố ý bắn lệch khỏi tim
Cho nên mới nói, cuối cùng Bạch Kiện có thể sống sót, ắt hẳn là ông trời thiên vị.
Lúc này tôi bước lên trước đẩy giường giúp họ, đồng thời hơi khom người lại gần trước mắt Bạch Kiện: “Người anh em, biết tôi là ai chứ?” Bạch Kiện hơi hé mắt, bật cười khẽ rồi nói: “Đừng nói với anh, cậu là chị em đã thất lạc nhiều năm của anh đấy nhé!” Tôi thấy thằng cha này vẫn còn có thể nói đùa với mình được, chắc là không việc gì nữa rồi
Bạch Thu Vũ luôn đi theo bên cạnh nghe thể thì lắc đầu bất lực: “Em thấy anh không sao nữa rồi, lại còn có bụng dạ nói đùa nữa cơ đấy…”
Sau đó chúng tôi lại đi theo Bạch Kiện trở lại phòng chăm sóc đặc biệt của khoa ngoại lồng ngực, hơn nữa còn sắp xếp cho anh ta ở cùng phòng với Đinh Nhất
Giờ mặc dù Đinh Nhất vẫn chưa thể xuống giường đi lại, nhưng so với Bạch Kiện, anh ta đã khỏe hơn nhiều, ít nhất anh ta không cần cắm ống dẫn nước tiểu nữa..
Bạch Kiện tỉnh lại rồi càng không thể tưởng tượng nổi là mình đã bị thương nặng vào viện mà còn có thể trải qua thêm một lần “nguy ngập sống chết”.
Tôi thấy hai người đều không còn gì đáng ngại, lúc này trái tim mới xem như được đặt lại chỗ cũ
Bây giờ bệnh viện này còn có một đám oan hồn không thể đầu thai yêu cầu cần nghĩ cách giải quyết gấp
Nếu không, để bọn họ ở lại đây lâu dài trước sau cũng sẽ có chuyện
Vì vậy tôi bảo Đàm Lỗi về nhà đón Chú Lê đến, tối hôm nay chúng tôi phải nghĩ cách tiễn hết những oan hồn đó đi luôn một lần mới được!
Lúc này, thừa dịp Bạch Thu Vũ đi ra ngoài, tôi hỏi nhỏ Bạch Kiện: “Ông anh à..
Sao anh có thể tự nổ súng bắn mình thế?” Bạch Kiện liếc xéo tôi, sau đó thều thào trả lời: “Lúc ấy đầu óc bị chuột rút thôi.”
“Xì..
Tôi nói chuyện đứng đắn với anh đấy
Anh suýt làm tôi sợ chết khiếp có biết không? Anh nói xem, nếu anh chết thật, tôi nên ăn nói thế nào với vợ của anh đây?” Tôi nghĩ lại mà sợ hãi
Bạch Kiện bị tôi chọc cho vui vẻ: “Cần cậu phải ăn nói à?! Nếu anh chết thật, nói thế nào cũng coi như là hy sinh vì nhiệm vụ mà?” “Anh tiết kiệm mấy câu nói ba que đó đi
Lúc ấy nếu tôi không có ở hiện trường thì anh sẽ nổ súng tự bắn mình chắc?” Tôi tức giận nói.
Bạch Kiện suy nghĩ rất nghiêm túc rồi bảo: “Khó mà nói..
Ôi chà, không phải anh đã không sao rồi đấy thôi, cậu còn chưa thôi à? Đàn ông đàn ang mà sao già mồm thế?!” Tôi vốn đang muốn nói thêm nữa nhưng lúc này Bạch Thu Vũ đã về, vì vậy tôi và Bạch Kiện lập tức ăn ý ngậm miệng lại, không bàn đến đề tài này nữa
Bởi vì có nhiều lúc, tốt nhất vẫn đừng nên cho phụ nữ nghe được cuộc nói chuyện giữa đàn ông thì hơn
Nếu không những ngày tháng sau này của Bạch Kiện có thể sẽ không dễ sống lắm đâu.
Sau khi trời tối Chú Lê mới đến
Tôi thấy ông già này mang hết dụng cụ kiểm cơm của mình đến thì biết tối nay lại phải tăng ca làm việc rồi
“Tiểu Lỗi đã kể tình hình với chú rồi
Muốn tiễn đi nhiều oan hồn như vậy trong một lần không dễ đâu!” Chú Lê nói với vẻ mặt khó xử
Tôi khó hiểu hỏi chú ấy: “Chẳng lẽ cứ phải để cho cả đám bọn họ tìm được người thế thân mới có thể rời khỏi ư?” Chú Lê lắc đầu: “Thế cũng chưa chắc, sự việc đặc biệt phải giải quyết kiểu đặc biệt
Một bệnh viện bình thường sao có thể cùng lúc chết mấy chục bệnh nhân được? Cho nên chú muốn gọi âm sai tới thương lượng với bọn họ một chút
Chắc hẳn họ có thể châm chước, một lần mang đi thêm mấy âm hồn.