Hoàng Cẩn Thần muốn nói gì đó, nhưng miệng ông ta bị băng keo dán chặt kín, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm. ** Ông ta tận mắt thấy máu của mình đang không ngừng cuồn cuộn3chảy xuống cây thông già trăm năm trên tảng đá. Trước giờ ông ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ chết một cách uất nghẹn như vậy. Giờ phút này ông ta cũng đã nhận ra1lòng dạ hiểm ác của Ngô Triệu Hải, đủ chiêu trò trước đó chẳng qua là để dụ ông ta đến đây mà thôi… Vào lúc Hoàng Cần Thần sắp mất đi ý thức cuối cùng, ông ta nhìn8thấy tay Ngô Triệu Hải cầm một thứ giống như cuốn sổ và khom người trước mặt ông ta: “Đây là gia phả của nhà họ Ngô chúng tôi. Tôi không thể cho những người còn sống của nhà9họ Ngô biết sự hy sinh của ông hôm nay, nhưng tôi có thể cho tổ tiên nhà họ Ngô chúng tôi nhìn xem, là Hoàng đại sư Hoàng Cần Thân ngài làm hết thảy việc này vì thôn7Nhạn Lai chúng tôi, vì con cháu đời sau của nhà họ Ngô chúng tôi.”
Hai mắt Hoàng Cẩn Thần trừng trừng nhìn gia phả nhà họ Ngô trong tay Ngô Triệu Hải, ông ta cảm thấy giờ phút này như đang có vô số cánh tay từ cây thông già trăm năm sau lưng vươn tới, kéo hồn phách của ông ta khỏi thân xác từng chút một.
Đây là ký ức cuối cùng của Hoàng Cần Thần lúc còn sống, trừ những bàn tay quỷ đó ra, cũng chỉ có cuốn gia phả nhà họ Ngô kia vẫn luôn lắc lư trước mắt ông ta. Cứ như vậy, một tia oán niệm trong lòng ông ta hóa thành tàn hồn và bám lên gia phả, khi tôi chạm vào gia phả nhà họ Ngô thì ông ta đã cảnh cáo chúng tôi.
Sau khi kể xong mọi chuyện, tôi nhìn bóng dáng của Hoàng Cần Thần mà không biết nên nói gì cho phải. Từ đầu đến cuối ông ta đều đưa lưng về phía tôi, không hề có ý định muốn quay đầu lại. Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, bèn hỏi Hoàng Cần Thần: “Vậy ngài biết hài cốt của ngài ở chỗ nào không?”
Hoàng Cẩn Thần chầm chậm lắc đầu, nói: “Tôi không có ký ức sau khi chết, có điều chắc là sẽ không cách cây thông kia quá xa, tôi có thể cảm nhận được…” Trong lúc nhất thời tôi cũng không biết nên tiếp tục nói gì với vị Hoàng đại sư này, nhưng ông ta tìm tôi tới chắc chắn không chỉ để kể sự thật cho tôi nghe đâu nhỉ? Vì vậy tôi thử hỏi ông ta: “Hoàng tiền bối, ngài dẫn tôi tới đây… không biết có phải là có chuyện gì nhờ vả không?”
Hoàng Cẩn Thần nghe vậy thì hơi khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Quả nhiên chú em sáng suốt hơn người. Thật không dám giấu giếm, kẻ hèn đúng là có chuyện muốn nhờ chú em. Không biết cậu có thể giúp đỡ tôi không?” Dù gì Hoàng Cẩn Thần cũng là một vị tiền bối, đừng nói là tôi, ngay cả chú Lê thấy cũng phải lễ phép với ông ta. Vì thế tôi nói với vẻ khách sáo: “Mời tiền bối nói, chỉ cần trong phạm vi năng lực của tôi, tôi nhất định sẽ không chổi tù.”
Có lẽ nếu để cho chú Lê và chủ họ biết, chắc chắn họ sẽ cho tôi một cú vặn cổ! Bởi vì bọn họ đều đã từng cảnh cáo tôi, đừng nhẹ dạ đồng ý yêu cầu của âm hồn, bởi vì một khi mình đồng ý rồi mà không làm được, hậu quả sẽ rất phiền phức.
Nhưng lúc này tôi cũng không lo được nhiều như vậy, chỉ cần ông ta không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, ví dụ như bảo tôi lấp mặt trận, hoặc là bảo tôi giết cả nhà họ Ngô báo thù cho ông ta linh tinh, mấy việc mà không đi ngược với luân lý làm người, trái với lẽ thường, có lẽ tôi đều có thể làm được.
Quả nhiên, Hoàng Cẩn Thần cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Ông ta chỉ hy vọng tôi có thể tìm được một người đồ đệ của ông ta tên là Lý Bác Nhân, báo cho người này biết tin ông ta đã chết là được.
Sau đó ông ta còn cho tôi địa chỉ cụ thể của Lý Bác Nhân, có điều thời gian đã qua hai mươi năm rồi. Về phần bây giờ anh ta có còn ở chỗ ấy hay không thì phải xem tâm trạng của ông trời.
Nhưng có tên có họ, lại biết địa chỉ cũ… muốn tìm được người này ắt hẳn không thành vấn đề. Đừng quên tôi có mấy người bạn làm cảnh sát kia kìa. Chỉ cần Lý Bác Nhân không phải tội phạm bị truy nã đang lẩn trốn gì đó, thì tìm được anh ta chắc chỉ là chuyện trong một nốt nhạc thôi.
Nói xong chuyện Hoàng Cẩn Thận yêu cầu, tôi cũng có chuyện muốn xin ông ta chỉ bảo, đó là phải giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt này như thế nào? Suy cho cùng bây giờ đã khác hai mươi năm trước, năm đó dù gì vẫn còn có cây thông già trăm năm trói Hoàng Cẩn Thần, nhưng lúc này chỉ còn lại nửa gốc cây chết mà thôi.
Tuy nhiên Hoàng Cần Thần lại bảo tôi đừng tùy tiện động “lòng trắc ẩn”. Ông ta nói năm đó chính bởi vì mình như thế nên mới bị rơi vào kết cục như bây giờ, hồn phách không thể chuyển thể, đời đời kiếp kiếp đều bị nhốt ở đây. Tất nhiên tôi không muốn rơi vào kết cục giống như ông ta. Thứ như lòng trắc ẩn, tôi muốn có là có, không muốn có là sẽ không có, điều này không cần lo lắng. Hơn nữa theo ý tôi, nếu thật sự đến cuối cùng không thể cứu được một ai… vậy thì cũng đừng trách người khác. Vì đáng lẽ những người này đã phải chết từ trăm năm trước rồi, bọn họ có thể sống sót đến nay đã là có lời. Lúc này tôi chợt nhớ tới xích khóa hồn vừa nãy nhìn thấy trên người những âm hồn đó, vì thế tôi hỏi tiếp: “Tại sao vừa rồi trên người những âm hồn đó đều có xích khóa hồn vậy ạ?”
Hoàng Cẩn Thần thở dài và đáp: “Đó là bởi vì trong một lần tế sống vào mấy chục năm trước, người bị nhà họ Ngô bọn họ lừa tới có mệnh cách kỳ lạ, tuy rằng đã chết nhưng hồn phách của hắn lại không thể nào hòa vào với mắt trận. Cuối cùng cũng không biết tộc trưởng họ Ngô thời đó tạo ra sợi xích khóa hồn này từ đầu, khóa tất cả hồn phách trong mắt trận chung lại với nhau, lúc này mới xem như nhốt được âm hồn có mệnh cách kỳ lạ kia. Từ sau lần đó, tất cả sinh hồn bị mắt trận cắn nuốt đều sẽ bị một sợi xích khóa hồn trói buộc, chẳng ai có thể rời khỏi mắt trận này nửa bước.”
Tôi khẽ giật mình hỏi: “Xích khóa hồn mà cũng có thể tạo ra được sao?”
Hoàng Cẩn Thần gật đầu: “Phần lớn âm sai đều tham tiền tài, sợ là tộc trưởng họ Ngô thời đó đã phải tiêu số tiền lớn để tạo ra.”
Tôi thầm nghĩ bụng, khi về tôi phải phản ánh chuyện này với lão Hắc và lão Bạch, đúng là làm mất mặt Âm Ti mà! Một khi điều tra ra được là ai thì kiên quyết không thể nhân nhượng! Lúc này tôi đột nhiên nhớ tới, vừa rồi Hoàng Cẩn Thận nói tất cả âm hồn bị mặt trận căn nuột như bọn họ đều không thể rời khỏi đây, thế thì chắc chắn bọn họ có thể nhìn thấy rốt cuộc là ai cưa cây thông già trăm năm trên tảng đá chứ nhỉ?
Kết quả Hoàng Cần Thần lại nói cho tôi biết, lúc ấy gốc thông già này bị người ta cưa đúng lúc sáng sớm gà gáy, đám âm hồn bọn họ vốn không thể ra ngoài sau khi trời sáng, cho nên bọn họ cũng không biết rốt cuộc là ai cưa gốc thông già trăm năm này, mới khiến nó bị một cơn bão quật ngã dễ dàng.
Lúc này Hoàng Cần Thần nhìn về phía nửa kia của gốc cây và nói: “Có lẽ đây chính là ý trời. Nếu một chuyện tích góp quá nhiều điều ác, như vậy mặc kệ ước nguyện ban đầu của chuyện này có tốt bao nhiêu cũng vô ích. Tôi tin ông trời công bằng, có lẽ lúc này đây chuyện này cũng nên đến lúc kết thúc.”
Tôi vốn đang định hỏi Hoàng Cần Thần, làm sao mới có thể thả hết những hồn phách bị nhốt như họ ra, thì cảm thấy có người chợt kéo tôi một cái, tôi lập tức tỉnh táo lại, phát hiện mình đang đứng sát bên cạnh mép tảng đá. Nếu còn bước thêm một bước lên phía trước thì có thể sẽ hẫng chân và rơi xuống thung lũng sâu phía dưới, chết thằng căng.
May mắn thay, lực kéo vừa rồi nhanh chóng tủm tôi ra khỏi nơi nguy hiểm. Tôi quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán nhìn thấy Đinh Nhất đứng ở sau lưng tôi.