Người Tìm Xác

Chương 1846: Lý bác nhân



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bí mật gì? Làm sao mà anh biết được?” Tôi truy hỏi. Tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển hừ lạnh và đáp: “Còn có thể là bí mật gì, đương nhiên là bí mật đã hại chết sư phụ tôi!”

“Sư phụ anh là ai?”

“Sư phụ tôi là Hoàng đại sư Hoàng Cẩn Thần đấy!” Tên này nói với vẻ mặt tự hào. Hoá ra tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này chính là người đồ đệ Lý Bác Nhân của Hoàng Cần Thần! Lúc trước nghe ông già Hoàng lai căng nói đến tên người đồ đệ này, tôi còn tưởng rằng là một nhân vật hào hoa phong nhã cơ, kết quả hiện giờ gặp người thật, đúng là trăm nghe không bằng một thấy mà!

“Anh chính là Lý Bác Nhân!?” Tôi hỏi.

Anh ta3sửng sốt, sau đó nói với vẻ mặt khiếp sợ: “Làm sao cậu biết tên của tôi?” Tôi ôm lòng chơi xấu nói: “Bởi vì tôi và Hoàng đại sự là bạn bè có quan hệ tốt. Tôi từng nghe ông ấy nhắc tới anh. Ông ấy còn cho tôi biết địa chỉ của anh là một khu chung cư tên Nam Hồ ở trong thành phố, thế nào? Tôi không nói sai chứ?”

Lý Bác Nhân càng giật mình hơn, anh ta há hốc mồm nói: “Cậu đúng là quen biết sư phụ tôi thật! Nếu cậu đã là bạn của ông ấy thì cũng là bạn của tôi. Vậy nên cậu càng phải lập tức rời khỏi đây! Tôi nói cho cậu biết! Thôn này không yên ổn, cứ mười mấy, hai mươi năm sẽ chết mấy tiên sinh phong1thủy! Cậu là bạn của sư phụ tôi, tôi không thể trơ mắt thấy cậu chết ở đây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 146: 146: Kế Hoạch Rời Đi

“Ồ? Nhưng làm sao mà anh biết được những việc này?” Tôi giả vờ không tin tưởng lời anh ta lắm.

Kết quả Lý Bác Nhân lại nghiêm mặt nói: “Năm đó sư phụ tôi đi vào thôn này rồi mất tích! Người trong thôn bọn họ lại cứ nói ông ấy đã một mình rời khỏi thôn từ lâu! Nhưng tôi không tin họ! Sau đó một mình tôi đi lên núi tìm ông ấy và phát hiện hai đồng tiền trừ tà mà ông ấy thường xuyên đem theo người ở khu vực này, trên đó còn có vài vết máu loang lổ… Cậu nói sư phụ của tôi còn có thể sống được sao?”

Lý Bác Nhân cũng không tính là ngốc quá,8còn có thể phân tích ra việc sư phụ của anh ta lành ít dữ nhiều, xem ra cũng có được chân truyền của Hoàng Cần Thần. Nhưng điều tôi không nghĩ ra là, ngay lúc đó danh tiếng của Hoàng Cẩn Thần lớn như vậy, sao chỉ có một người đồ đệ “nửa khôn nửa ngốc” như Lý Bác Nhân chứ?

Lý Bác Nhận thấy tôi không lên tiếng nên vẫn còn tiếp tục tận tình khuyên nhủ: “Chú em, tôi thật sự không hù dọa cậu đâu! Cậu từng tuổi này có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ? Chắc chắn là kém xa so với sư phụ tôi. Sư phụ tôi cũng gãy gánh ở đây, huống hồ là cậu? Nghe chú đây khuyên, sớm về nhà ngủ đi thôi!”

Tôi lập tức bị anh ta chọc bật cười, trước9đây đúng là tôi cảm thấy Lý Bác Nhân hơi thiếu mưu mẹo, nhưng anh ta mới nói vài câu đã nâng cấp bậc thân phận của mình lên rồi, không biết anh ta khờ thật hay là giả khờ nữa. Vì vậy tôi húng hắng giọng và nói: “Tôi hỏi anh, tại sao anh muốn của gốc cây thông kia?”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 160: Phiền Toái Mà Người Tiền Nhiệm Lưu Lại

Ai ngờ Lý Bác Nhân nghe xong lại bày ra vẻ mặt khinh thường: “Nhìn là biết cậu học nghệ chưa rành, chuyện này cũng không nhìn ra à? Đấy không phải mắt trận của trận pháp tà ác này sao? Chỉ cần cây thông già này đổ, trận pháp tà ác hại người của thôn Nhạn Lai sẽ hoàn toàn xong đời!” “Vậy tại sao anh không cưa một nhát đứt hẳn đi? Còn cưa một nửa để lại một7nửa?” Tôi hỏi. Lúc này Lý Bác Nhân cười gian và đáp: “Điều này cậu không hiểu à? Nếu tôi cưa đứt hẳn gốc cây, không phải bọn họ sẽ lập tức đề phòng hay sao? Tôi cưa một nửa để lại một nửa, mặc dù không biết khi nào sẽ đổ, nhưng chỉ cần gió to thì đổ là cái chắc, đến lúc đó bọn họ vốn sẽ không đoán được là ai làm!”.

Tôi cảm thấy hoang mang và hỏi tiếp: “Nếu lúc trước anh cũng đã biết Hoàng đại sư gặp tai nạn ở thôn Nhạn Lai, tại sao phải chờ tới bây giờ mới đến báo thù?”

Lời này vừa nói ra thì sắc mặt của Lý Bác Nhân lập tức trở nên hơi khó coi, anh ta ậm ừ cả buổi mới nói: “Sư phụ tôi nói, gặp phải kẻ địch mạnh thì đừng làm bừa, phải dùng kể đi đường vòng mới được.”

“Vì thế anh đã đi đường vòng mười mấy năm?” Tôi buồn cười nói. Lý Bác Nhân nghe ra sự châm chọc trong lời tôi, mặt anh ta lập tức đỏ lên: “Sư phụ tôi nói, làm bừa chính là đồ ngốc… Thằng nhãi, tôi tốt bụng nhắc nhở cậu, cậu không biết ơn thì thôi, đến lúc đó lấp mắt trận cho người ta cũng không biết chết như thế nào!”

Tôi cũng biết lòng dạ của Lý Bác Nhân không xấu, vì thế không trêu anh ta nữa: “Được rồi anh Lý, thằng nhãi trong tay anh chỉ là một cậu trai chẳng biết cái gì. Năm đó lúc Hoàng đại sư xảy ra chuyện, anh ta mới chưa đến mười tuổi! Chẳng lẽ sư phụ anh chưa từng nói oan có đầu nợ có chủ sao? Anh không đánh lại người lớn trong thôn người ta thì trói con nhà người ta, nói ra cũng không dễ nghe đâu nhỉ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

Lý Bác Nhân bị tối nói nên hơi ngượng, vì vậy nới lỏng bàn tay đang tóm Ngô Vũ và mạnh miệng nói: “Nợ cha con trả không phải là chuyện hai năm rõ mười sao?” “Không thể nói như vậy, mỗi người chỉ cần chịu trách nhiệm đối với việc mình đã làm, bởi vì trừ việc có thể kiểm soát bản thân ra thì đâu thể kiểm soát được người khác! Hơn nữa, giờ đã là thời đại nào rồi, còn nói cái gì mà nợ cha con trả? Nhanh chóng thả người ra đi!” Tôi thúc giục Lý Bác Nhân, bởi vì tôi thật sự sợ Ngô Vũ liên tục gặp khiếp sợ mà ngất xỉu thì hỏng mất! Ở nơi như thế này, một người hôn mê bất tỉnh quả thật chính là thịt mỡ rơi vào miệng tà ma, một giây là sẽ bị vật âm tà ám vào người ngay.

Nghe tôi nói xong, Lý Bác Nhân hơi do dự, cuối cùng vẫn đẩy Ngô Vũ sang một bên và nói: “Coi như thằng nhãi nhà mi may mắn, gặp được một người phân rẽ phải trái như ông đây!” Ngô Vũ bị anh ta đẩy như vậy, lập tức lảo đảo bước lên trước vài bước. Tôi thấy tình hình thế thì lập tức đi đến đỡ lấy anh ta và hỏi: “Cổ không bị sao chứ?”

Sắc mặt Ngô Vũ hơi có vẻ tái nhợt: “Không… không sao.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.