Người Tìm Xác

Chương 1882: Chó giữ cửa



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi xem mấy lần rồi cười nói với ông chủ: “Nhìn đúng là cũng hay đấy, ông chủ, có thể gửi mấy bức ảnh này cho tôi được không?” Ông chủ cũng không do dự nói: “Được, để tôi thêm Wechat của cậu, tôi gửi cho…” Sau khi cơm nước no nê, tôi lại hỏi ông chủ xem ở đây ngoài núi Đầu Gà thì còn chỗ nào để chơi không?

Ông chủ cùng chúng tôi uống rượu một bữa cũng coi như có chút thân quen, thế là ông ta thành thật trả lời: “Không lừa các cậu, khách đến chỗ chúng tôi đều là người ở đây, đến đây có hai mục đích, một là ăn thịt rừng hay là ngắm mặt trời mọc.”

“Ngắm mặt trời mọc? Không phải3là phải dậy sớm sao?” Tôi cau mày.

Ông chủ gật đầu: “Cũng không cần thiết, mấy người muốn ngắm mặt trời mọc thì bây giờ đi ngủ luôn đi, mọi người ở chỗ tối có một điểm tốt, đó chính là cách chỗ ngắm mặt trời mọc vô cùng gần, có thể dậy muộn hơn so với những người khác hai tiếng

Cửa chính tôi không khóa, mọi người ngủ đến năm giờ hơn thì dậy rồi đi ngắm mặt trời mọc nhé!” Bề ngoài, chúng tôi hỏi kĩ ông chủ cách đi đến chỗ ngắm mặt trời mọc sau đó đi về phòng ngủ

Nhưng thực tế sau khi về phòng chúng tôi lập tức chỉnh đốn trang bị, chuẩn bị thăm dò núi Đẩu Gà vào ban đêm

Chúng tôi chọn1lên núi vào ban đêm là do không còn cách nào khác, nếu lên núi vào ban ngày, chẳng những gặp phải các du khách khác ở ven đường, mà sợ rằng chốt chặn và trạm gác bên đường cũng có người bảo vệ

Tham Khảo Thêm:  Chương 27

Nhưng ban đêm thì khác, chuyện phát hiện ra mộ cổ ở núi Đầu Gà này cũng đã được mấy năm rồi, chắc hẳn nhà nước cũng không còn bảo vệ nghiêm ngặt như những năm trước đó, quản lý cũng sẽ lỏng lẻo hơn

Bởi vậy, chúng tôi đi vào ban đêm là thời gian tốt nhất.

Sau khi đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi lặng lẽ không tiếng động ra khỏi phòng, rời khỏi homestay mà không làm kinh động bất cứ ai

Đúng như ông chủ9đã nói, trước khi đi ngủ ông ta vẫn để cửa chính lại cho chúng tôi

Bởi vậy cho dù phát hiện ra chúng tôi không còn ở trong phòng thì ông ta cũng chỉ nghĩ là chúng tôi đi ngắm mặt trời mọc mà thôi

Đầu tiên chúng tôi lái xe đi hơn mười dặm về phía núi Đầu Gà, rồi mới tắt máy giấu xe trong bụi cỏ ven đường

Dựa theo lời ông chủ nói, khách du lịch bình thường sẽ không đi đến đây, nên Đinh Nhất và Đàm Lỗi chặt một ít cành cây phủ lên xe, chỉ cần không nhìn quá kĩ thì sẽ rất khó phát hiện ra xe chúng tôi

Quãng đường còn lại chúng tôi nhất định phải đi bộ, vì trong đêm yên tĩnh3như thế này, tiếng động cơ ô tô sẽ truyền đi rất xa, đến lúc đó chúng tôi chưa đến nơi có khi đã bị phát hiện rồi

Thật ra, đằng trước vẫn còn một đoạn đường cái, mấy người chúng tôi yên lặng không tiếng động đi ở ven đường, cố gắng không phát ra tiếng động mạnh

Tham Khảo Thêm:  Chương 580: Mao sơn huyết quy thuật 

Bây giờ đã sắp vào hè, nhiệt độ dưới núi bắt đầu nóng bức khó chịu, nhưng trong núi lại vô cùng mát mẻ sảng khoái

Thị lực của Đinh Nhất vô cùng tốt, cho dù là ban ngày hay ban đêm..

cho nên anh ta luôn đi trước dẫn đầu

Sau đó chúng tôi đi bộ khoảng ba cây số thì thấy Đinh Nhất đi đầu ra ký hiệu “nghỉ ngơi tại chỗ”

Tôi lập tức3đi đến cạnh anh ta, thì thầm hỏi: “Sao thế? Vì sao lại dừng lại?” Đinh Nhất chỉ vào một điểm canh cách đó không xa: “Ở đó có một căn nhà, có lẽ là để dành cho người trồng rừng ở lại.”

Thật ra, từ đầu tôi đã cảm thấy chuyện phát hiện mộ cổ đã là từ mấy năm trước rồi, chính phủ cũng sẽ không tốn quá nhiều tài lực nhân lực để trông coi mảnh rừng núi hoang vu này đâu, cho nên tôi đoán cùng lắm thì dưới chân núi Đầu Gà sẽ có một trạm chốt chặn gì đó mà thôi.

Dù sao, cả một ngọn núi lớn như thế, không thể nào có chuyện một giọt nước cũng không lọt được

Sau đó, tôi bảo Đàm Lỗi và Chú Lê ở lại đây cho chúng tôi, còn tôi và Đinh Nhất đi qua bên kia xem thế nào..

Không ngờ chúng tôi vừa chuẩn bị đến gần căn nhà kia, thì Đinh Nhất bỗng nhiên kéo tôi lại, ra hiệu im lặng với tôi

Tôi giật mình, tưởng là chúng tôi bị phát hiện cơ.

Kết quả Đinh Nhất thì thầm bên tại tôi nói: “Gần ngôi nhà kia có chó…”

Tối nghe nói có chó, lập tức cảm thấy suy đoán của mình chính xác, xem ra số người trông coi ở đây cũng không nhiều

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

Nhưng bây giờ con chó này lại cản đường lên núi của chúng tôi..

Người nuôi chó đều biết, thị lực và thính lực của loài chó trong đêm tối cực kỳ tốt

Cho nên mấy người chúng tôi muốn lặng lẽ đi qua mà không đánh động đến nó gần như là không thể Thật không thể ngờ được đến trước cửa rừng rồi còn bị một con chó cản lại, biết trước thế này tôi đã mang ít thức ăn cho chó của Kim Bảo đến đây rồi

Nghĩ đến thức ăn chó, tôi đột nhiên nhớ ra trong ba lô của mình còn có mấy cây lạp xưởng hun khói tôi mang theo phòng khi đói

Thế là tôi lấy một cây ra, đưa cho Đinh Nhất: “Anh cầm lấy cái thịt hun khói này đi hối lộ nó thử xem, biết đâu nó sẽ để chúng ta đi?”

Kết quả Đinh Nhất lại trợn mắt nhìn tôi và bảo: “Cậu tưởng chó rừng ngốc như con chó nhà chúng ta chắc?” Tôi thấy cũng đúng, có lẽ Đinh Nhất vừa đến gần còn chưa kịp đưa cái lạp xưởng hun khói ra thì con chó đã sủa rồi

Lúc này Đinh Nhất híp mắt lại nói: “Muốn nó không kêu cũng không phải là không có cách.”

Tôi thấy Đinh Nhất để lộ ra sát khí thì vội ngăn cản anh ta: “Đừng làm thế, nếu bây giờ chúng ta giết nó, mai có người lên núi sẽ phát hiện ra ngay, đến lúc đó sợ là kinh động đến cảnh sát lên núi bắt người mất!”

Chú Lê thấy tôi và Đinh Nhất mãi không đi đến gần căn nhà kia, liền rón rén đi đến hỏi có chuyện gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.