Người Tìm Xác

Chương 264: Chuyến du lịch nửa ngày ở hồ Tam sắc



Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Hàn Cẩn làm tôi không biết đường nào mà lần, thật không hiểu cô nàng này đang nghĩ cái gì? Mấy lần trước gặp cô ta lúc nào cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhưng lần này lại dịu dàng với chú chó nhỏ, còn quan tâm đến tôi như thế?

Tôi nghi ngờ không biết có phải lần này cô ta ra ngoài quên chưa uống thuốc không?

Tuy nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn ăn ô mai mơ cô ta cho, thứ này đúng là rất có tác dụng, nó giúp giảm cơn buồn nôn trong dạ dày tôi ngay lập tức. Không buồn nôn nữa, tất nhiên là có thể ăn được, tôi vội ăn mấy miếng bánh mì của Trác Tây.

Xe tiếp tục chạy về phía trước, từ hôm qua đến hôm nay chúng tôi vẫn luôn chạy xe, với người có thể chất yếu như tôi thì không say xe mới lạ! May mà buổi tối đến Banbar có thể nghỉ ngơi một đêm, nếu mà vừa đến xong còn phải bay trực thăng nữa chắc tôi phải chết trên sông băng mất!

Thời gian đến huyện Banbar sớm hơn một chút so với chúng tôi dự đoán, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen. Trác Tây dẫn chúng tôi đến nhà nghỉ do một người bạn của anh ta mở, quy mô của nhà nghỉ này lớn hơn quán trọ nhà anh một chút, quan trọng nhất là nhà nghỉ này do dân Hán mở, còn là một anh trai người Đông Bắc nữa.

Lúc ăn cơm tối tôi được ăn một bữa cơm ngon tuyệt toàn các món của phương Bắc, đặc biệt là món thịt kho tàu kia, ngon đến độ tôi còn không biết phương Bắc ở hướng nào! Anh trai người Đông Bắc họ Tiêu, lúc mới đầu anh ấy cũng chỉ là một du khách tới đây chơi, nhưng đến rồi lại không muốn đi nữa, thế là anh ấy bỏ công việc ở thành phố, tới đây mở nhà nghỉ này.

Theo lời anh nói thì: “Những du khách tới đây nhất định sẽ yêu mến món ăn của Đông Bắc!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 95: Nhu Phi sinh

Sau đó anh kết hôn với một cô gái người Tây Tạng, giờ nghiễm nhiên trở thành một nửa dân tộc Tạng.

Ăn đồ ăn Đông Bắc, nghe giọng nói của người Đông Bắc, tôi thật sự có cảm giác như mình đang ở nhà chú họ! Nghĩ mới nhớ, một thời gian rồi tôi không về thăm chú, đợi sau khi kết thúc việc này, tôi phải đưa cả Chiêu Tài về thăm hai chú thím, dù sao họ cũng là người thân duy nhất còn lại của chị em chúng tôi!

Lúc này Trác Tây mang đến cho chúng tôi một tin không xấu cũng không tốt, vốn theo kế hoạch ban đầu thì ngày mai chúng tôi sẽ ngồi máy bay trực thăng đi lên sông băng Ruoguo, nhưng chiếc trực thăng mà chúng tôi thuê trước đó lại đang gặp trục trặc, nên ngày mai phải sửa chữa mất một ngày.

Chú Lê lúc nào cũng sợ chết nên ông ấy vội bảo sớm một ngày hay chậm một ngày cũng thế cả, vẫn nên đặt an toàn của mọi người lên hàng đầu. Tôi biết ngày mai có thể ở lại thêm một ngày nên rủ rê Đinh Nhất ra ngoài chơi.

Đinh Nhất nhún vai, nói: “Chỗ này có gì để chơi? Cậu ngồi xe cả một ngày rồi mà còn không chán à!”

“Anh biết cái gì chứ? Tôi nghe nói gần đây có hồ Tam Sắc, cảnh rất đẹp. Tôi vừa đi hỏi Trác Tây rồi, chỗ đó chỉ cách đây hơn 50 cây thôi, chúng ta lái xe hơn một tiếng là đến, chỉ cần đến trưa là có thể quay về rồi! Đi nhé, đi nhé!” Tôi năn nỉ anh ta.

Đinh Nhất nhìn sang chú Lê, muốn trưng cầu ý kiến của chú, chú Lê cười, nói: “Đi xem một chút cũng không sao, dù gì ngày mai chúng ta cũng rảnh một ngày!”

Tôi nghe là biết chú Lê cũng đi cùng, nên vui vẻ nói: “Vậy nhé! Sáng ngày mai chúng ta xuất phát!”

Nghĩ tới chuyện ngày mai có thể tự do đi chơi một ngày, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều! Tôi còn nói với anh Tiêu sáng ngày mai làm cho chúng tôi một bữa thật ngon!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Anh Tiêu cười nói: “Bánh bao với cháo được chứ? Anh sẽ trộn thêm một đĩa dưa muối nữa cho mọi người…”

“Quá được! Em thích ăn lắm…” Tôi vui vẻ nói.

Sáng hôm sau, anh Tiêu dậy sớm làm bánh bao, bánh nhân thịt bò củ cải thơm lừng! Tôi ăn liền tù tì chín cái! Làm Đinh Nhất sợ quá nên vội giật tôi lại: “Đừng ăn nữa, ăn nhiều cũng dễ say xe đấy!”

Anh Tiêu thấy tôi thích ăn món này nên cho vào thùng giữ ấm 20 cái, để chúng tôi mang theo ra hồ Tam Sắc, khi nào đói lại ăn! Khi chúng tôi ra cửa thì thấy Hàn Cẩn cũng đang chuẩn bị ra ngoài…

Con chó nhỏ lông vàng kia vẫn đi theo cô ta! Nghiễm nhiên nó đã xem cô ta như chủ của mình, không biết sau khi vụ này kết thúc, cô ta sẽ xử lý nó như thế nào, tôi không tin cô ta sẽ nuôi nó đâu.

Nhưng không ngờ Hàn Cẩn lại đi thẳng đến chỗ xe của chúng tôi, mở cửa ngồi vào trong, tôi sợ hãi lùi về phía sau và nói. “Cô… cô, cô muốn làm gì?”

Hàn Cẩn nghiêng đầu, cười và nói với chú Lê: “Lê đại sư, không biết tôi có thể cùng đi đến hồ Tam Sắc với mọi người được không?”

Chú Lê cũng hơi ngạc nhiên, ông ấy không hiểu cô gái này định làm gì? Nhưng vì không tiện từ chối nên đành uyển chuyển nói: “Nếu cô Hàn không chê chuyện cùng ngồi chung với ba người đàn ông chúng tôi, thì tất nhiên là không sao cả.”

“Sao lại chê chứ? Chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, dù mỗi lần đều có vài chuyện không thoải mái, nhưng cũng đều vì chủ của mình thôi mà… Giờ chúng ta chỉ cùng tới hồ Tam Sắc chơi, tôi tin chắc ba vị đều là quý ông, chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ…” Hàn Cẩn nói mà mắt lấp lánh.

Chú Lê thấy Hàn Cẩn ngồi ở ghế sau, bèn mở cửa ngồi vào ghế lái phụ ở đằng trước, giờ thì tốt rồi, tôi đành phải ngồi cùng ghế với ma nữ này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 91: C91 Chương 90

Trên đường đi, tôi cố gắng ngồi cách xa cô ta, may mà ở giữa chúng tôi còn chú chó nhỏ! Chú chó lông vàng cũng rất vui mừng, xem ra nó là một tên nhóc ham ăn ham chơi.

“Kim Bảo, một lát nữa chị dẫn em ra hồ Tam Sắc chơi nhé, em có thích không nào!” Hàn Cẩn đùa với chú chó con.

Tôi ngạc nhiên đến mức mắt sắp rớt ra ngoài: “Cô vừa gọi con chó nhỏ này là gì?”

“Thì Kim Bảo? Kim trong vàng kim, Bảo trong bảo bối, có vấn đề gì không?” Hàn Cẩn nói với vẻ vô tội.

“Đương nhiên có vấn đề! Sao cô không gọi nó là Hàn Cẩn đi?” Tôi tức giận.

Hàn Cẩn cười rồi nói: “Vì nó là con đực…”

Trên đường đi, tôi bị Hàn Cẩn chọc cho tức điên nên chẳng muốn nói gì với cô ta cả. Nếu biết sẽ có bà cô này đi cùng thì thà tôi ở lại nhà nghỉ còn hơn! Tiếp theo là chú chó “Kim Bảo” đang mừng rỡ, cứ không ngừng nhảy vào người tôi.

Lúc đầu tôi còn thấy phiền nên ném nó về phía Hàn Cẩn, nhưng mấy lần sau tôi cũng bị cậu nhóc này đánh bại, khó trách vì sao nó lại được đi cùng với kẻ lừa đảo kia? Con chó này có phải là đầu đất không nhỉ? Không thể nhận ra người khác thích mình thật hay giả à?

Chẳng bao lâu xe của chúng tôi đã đến hồ Tam Sắc ở thôn Yupu, ngay gần huyện Banbar. Tôi vội vàng xuống xe, nhìn quanh xem xét, cái hồ này thật sự có ba màu, đen, trắng và vàng.

Tôi lấy ống nhòm ra quan sát kỹ hồ Tam Sắc và phát hiện đoạn màu đen ở phần thượng nguồn, hiển nhiên màu sắc của nó đến từ nước bùn dưới đáy hồ. Còn đoạn màu trắng là bởi vì dưới đáy toàn cát đá. Nhưng còn đoạn màu vàng thì tôi nhìn không ra, nó có màu vàng nhạt, giống một vũng nước đọng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.