Tôi đang đồng tình với Hàn Cẩn, thế nào tôi cũng không thể ngờ được, vài ngày sau, cô ta đã cho tôi một món quà lớn, điều này làm tôi phải nhận xét lại về con người cô nàng Hàn Cẩn này một lần nữa.
Trưa hôm ấy, tôi và Đinh Nhất chuẩn bị xuống dưới ăn cơm như mọi khi. Lúc chúng tôi quay lại, nhân viên quản lý tòa nhà gọi chúng tôi lại nói có người gửi một gói bưu phẩm cho chúng tôi.
Tôi rất ngạc nhiên, bởi vì khi mua đồ, chúng tôi đều để địa chỉ nhà chú Lê, nên sao có thể có bưu kiện gửi đến đây được nhỉ? Hơn nữa, gần đây chúng tôi cũng không mua sắm online.
Nhân viên quản lý lại khẳng định: “Bưu kiện này là gửi cho các anh đó, hơn nữa… bên trong là vật sống gì đó.”
Tôi càng sợ đến đổ mồ hôi lạnh, vật sống ư? Có thể là cái gì nhỉ? Tôi xách bưu kiện ngây người khi nhìn thấy một lỗ thông khí, người ta sợ động vật bị chết ngạt khi gửi bưu kiện, nên mới làm lỗ thông khí.
Để đề phòng lỡ như, khi tôi đem bưu kiện về cũng không vội mở ra, mà nhìn vào lỗ thông khí trước… Đột nhiên, một đôi mắt chạm vào mắt tôi qua lỗ thông khí, đôi con ngươi màu nâu vừa to vừa tròn, trông rất sợ hãi.
“Ôi trời ơi, thứ gì vậy, đúng là còn sống nè.” Tôi sợ hãi, lùi lại mấy bước.
Đinh Nhất bình tĩnh hơn tôi nhiều, anh ta cầm con dao rọc giấy trên bàn, sau đó đem rạch lớp băng dán bên ngoài, vật sống bên trong hiện ra.
Khi nhìn thấy bộ lông nhung trên đầu nó, tôi giật mình gọi: “Kim Bảo? Sao mày lại ở đây?”
Chắc Kim Bảo đã nhận ra chúng tôi, nó lập tức nhảy ra ngoài, chạy quẩn bên tôi kêu mấy tiếng…
Tôi vội ôm lấy, lâu rồi không gặp nên thấy nó lớn hơn rất nhiều, nghe nó kêu đau khổ như thế, tôi đoán nó vừa đói lại vừa sợ! Nghĩ vậy, tôi đi tới tủ lạnh lấy một gói thịt hun khói cho nó. Một loáng sau nó đã liếm sạch sẽ, sau đó vẫn làm bộ đáng thương ngóng tôi.
Tôi thấy nó rất đáng thương, nhưng trong nhà không còn gì để cho nó ăn nữa, nên tôi đành lấy tạm miếng bánh mì ra đút.
Lúc này, Đinh Nhất lại phát hiện trong hộp còn có một lá thư, anh ta mở ra xem, phát hiện là thư Hàn Cẩn viết cho tôi. Trong thư cô ta nói mình tạm thời có chuyện phải làm nên không thể chăm sóc Kim Bảo được, vì vậy tạm gửi nuôi ở chỗ tôi, đợi làm xong việc cô ta sẽ đến đón nó về.
Tôi hừ lạnh nói: “Người phụ nữ này cũng thật là, không khách sáo với tôi chút nào, cô ta không sợ tôi đem hầm nó à?”
Đinh Nhất lắc đầu cười nói: “Đừng nói như thế, cô ta thực sự không sợ đâu.”
Cứ như vậy, chúng tôi đành phải thu nhận Tiểu Kim Bảo vào nhà mình mà không được báo trước. Sau đó tôi lên mạng tìm hiểu, phát hiện nuôi chó đúng là một chuyện rất phiền phức, phải trông như khi nuôi trẻ vậy, nếu không chuẩn bị sẵn tâm lý, thì không thể chăm sóc tốt được.
Tiểu Kim Bảo này chưa đến 4 tháng tuổi, lại rất hiếu động, nếu để nó ở nhà một mình, sợ rằng khi chúng tôi trở lại, nhà cửa sẽ thành cái ổ chó mất. Để nó có thể cảm thấy giống như ở nhà, tôi và Đinh Nhất đến cửa hàng thú cưng mua một ít đồ dùng hằng ngày. Không đi mua thì không biết, thì ra đồ dùng của chó còn đắt hơn đồ dùng cho người.
Ổ, lồng, dây xích, đồ vệ sinh, thức ăn, toàn bộ những thứ này tổng cộng là 1500 tệ. Tôi nhìn những thứ này mà lòng âm thầm nhỏ máu. Chủ cửa hàng còn nói, bây giờ chó còn nhỏ, chờ nó lớn hơn một chút, có một số đồ phải đổi, ngay cả thức ăn cho chó cũng chia thành cho chó nhỏ và chó trưởng thành.
Về đến nhà, tôi đem chuồng của Kim Bảo đặt ở ban công, kết quả là nó vừa đến sân thượng thì nổi điên, nói thế nào cũng không chịu, cho dù có bị bưng ra ban công, nó cũng kêu ầm ĩ phản đối…
Đinh Nhất nhìn một lúc, sau đó nói với tôi: “Chó vốn có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ nên nó không thích ngủ ở sân thượng đâu, thôi vậy, chúng ta mang nó vào đây, đừng để nó ở đó nữa.”
Cuối cùng, tôi đành đem Kim Bảo vào trong, tuy là đã mang nó vào, nhưng phải cho nó biết ai mới là chủ. Vì thế tôi giảng gia quy cho nó nghe, thứ nhất, buổi tối phải ngủ trong lồng, không được thương lượng.
Tôi tưởng Kim Bảo sẽ không thích cái lồng sắt, nhưng khi vào trong đó, nó cũng không ầm ĩ, không quậy, chỉ nhìn chúng tôi rất tội nghiệp. Đoán là nó ở cùng Hàn Cẩn cũng bị nhốt trong lồng, vì vậy tôi quyết định nếu chúng tôi không ngủ hoặc đều ở nhà thì sẽ không nhốt nó.
Ngẫm lại, tôi thấy Hàn Cẩn cũng là một người cẩn thận, tỉ mỉ. Trong thư, cô ta có ghi chú rõ ràng thời gian Kim Bảo thường đi vệ sinh: 6 giờ sáng, 9 giờ tối. Thời điểm 9 giờ tối thì có thể dẫn nó ra ngoài đi vệ sinh là bình thường, nhưng 6 giờ sáng thì có phải quá sớm không?
Nhưng Đinh Nhất không nghĩ là sớm, mỗi ngày anh ta đều đi ra ngoài chạy bộ vào thời gian ấy, chẳng qua bây giờ đổi thành ra ngoài chạy bộ cùng Kim Bảo thôi, một công đôi việc.
Chú Lê nghe nói chúng tôi đang nuôi chó của Hàn Cẩn, thì liên tục bảo: “Cô gái này có số mệnh đặc biệt, chú khuyên mấy đứa nên cẩn thận một chút, không nên có quan hệ gì với cô ta, nếu không tới chết đi cũng không biết mình chết như thế nào đâu.”
Tôi nghe vậy thì vội ngắt lời chú Lê, sao tôi có thể thích loại phụ nữ như vậy chứ. Tôi thích những người phụ nữ mềm mại như nước kia, làm sao thích được một cô gái cứng rắn như thế.
Chú Lê nghe xong thì cười lớn: “Chỉ mong là vậy, mong là vậy…”
Vài ngày sau, một khách hàng cũ là Thiệu Kiến Hoa tìm chú Lê nói, sắp đến rằm tháng 7, mộ viên nhà họ Thiệu cũng sắp xây dựng xong, muốn nhờ chú Lê chọn ngày tốt để bái tế tổ tiên, đến lúc đó cha anh ta cũng đến.
Đây chính là người đã trả tiền cho chú Lê lúc trước, nên đương nhiên sẽ không thể từ chối được. Không ngờ khi hai người làm xong, ngồi tán gẫu với nhau, chú Lê chắc đến chuyện Đỗ Lãng, đang định cảm ơn anh ta đã giới thiệu bạn học cho chúng tôi. Nhưng Thiệu Kiến Hoa lại nói mình không có bạn học nào tên Đỗ Lãng cả, càng không giới thiệu cho người bạn nào.
Đây chính là một tiếng sấm làm dậy đất bằng, chú Lê hoảng sợ cả buổi không nói nên lời… Sau khi kể lại, tôi và Đinh Nhất cũng giật mình không kém. Nếu như Đỗ Lãng không phải được Thiệu Kiến Hoa giới thiệu, sao anh ta lại biết chúng tôi?
Hơn nữa, điều chúng tôi không hiểu là vì sao anh ta phải nói dối? Cho dù không phải được Thiệu Kiến Hoa giới thiệu thì chúng tôi cũng vẫn nhận mối làm ăn này, vẫn thu tiền như những khách hàng bình thường mà?