Mặc dù âm hồn này bám vào thân mẹ Đậu Đậu để nói nhờ tôi cứu Tôn Tả Đường, nhưng tôi không thể tin cô ấy hoàn toàn được. Dù sao người nhà này đều rất tà môn, nếu cứ nhẹ dạ tin tưởng họ, đến lúc đó mình chết như thế nào cũng không biết…
Cô ấy thấy tôi không có phản ứng gì thì bắt đầu khóc lóc, nước mắt chảy xuống.
Tôi là đứa mềm lòng, không nỡ nhìn thấy phụ nữ khóc nên vội hỏi khẽ: “Chị là mẹ của Tiểu Lượng à?”
Cô ấy gật đầu: “Tôi là Thẩm Khiết, mấy năm trước bị tai nạn nên qua đời…”
“Tại sao chị lại muốn tôi cứu chồng chị? Anh ta là ai, có bản lĩnh gì chẳng lẽ chị không biết ư?” Tôi không hiểu nên hỏi vậy.
Thẩm Khiết nghe xong thì nhìn tôi với vẻ mặt đau lòng: “Tôi đã bị nhốt ở đây năm năm rồi, các người là người đầu tiên tôi gặp mà không bị thứ kia giết chết, cho nên tôi chỉ có thể cầu cứu các người thôi!”
“Chị đợi chút đã, chị nói rõ ràng xem nào, chị bị nhốt ở đây? Chẳng lẽ không phải vì chồng chị không nỡ rời xa chị nên mới cho chị ở lại ư?” Tôi càng nghe càng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Thẩm Khiết lắc đầu: “Chồng tôi cũng không muốn hại cậu đâu, là do anh ấy không tự khống chế được!”
Thẩm Khiết nói năm đó cô ấy và Tiểu Lượng gặp chuyện xong, có một khoảng thời gian Tôn Tả Đường suy sụp tinh thần, mấy lần còn suýt tự tử cùng con trai.
Cũng bởi vì như thế nên Thẩm Khiết vẫn không thể rời dương thế được. Về sau không biết Tôn Tả Đường lấy đâu ra chiếc rương sắt, bên trong toàn là đồ của mẹ gã để lại.
Mẹ của gã là Trương Tiểu Khánh, trước khi qua đời đã từng nói với gã rằng, khi nào cuộc đời gã rơi vào lúc tối tăm nhất thì mở cái rương này ra, có lẽ sẽ thay đổi được cục diện bấy giờ.
Tôn Tả Đường mở chiếc rương ra xem, phát hiện bên trong có một cái tượng đồng quái vật và một cuốn sổ cũ nát. Gã mở sổ ra xem thì thấy nó ghi chép khá tỉ mỉ cách thờ phụng quái vật này.
Quái vật này là Mạt Anh, một vị tà thần nổi danh của Thái Lan. Nó có hai con mắt đỏ au, đầu mọc sừng cong, vẻ mặt hung tợn. Trong cuốn sổ có nói, nếu thờ phụng Mạt Anh sẽ có thể chuyển vận, phát tài.
Tôn Tả Đường xem nội dung bên trong cuốn sổ một cách cẩn nhận, gã nhanh chóng phát hiện trong cuốn sổ ghi chép này có hai loại chữ viết, một là của mẹ gã, Trương Tiểu Khánh, còn một người khác chắc hẳn là người bà ngoại mà gã chưa được gặp bao giờ. Từ nhỏ Tôn Tả Đường đã biết bà ngoại mình là người Thái Lan, nhưng có nằm mơ gã cũng không nghĩ tới bà ngoại mình còn là một Hàng đầu sư*.
* Hàng đầu sư là cách gọi các thầy pháp ở khu vực Đông Nam Á, sử dụng Hàng đầu thuật.
Vì cứu con, Tôn Tả Đường quyết định dựa theo những ghi chép trong sổ để thờ phụng vị tà thần này. Nhưng năm đó chính gã cũng không biết sau này mình sẽ phải trả giá lớn như vậy…
Dựa theo những gì cuốn sổ viết, nếu muốn sự thành thì phải lấy máu thịt của chính mình để thờ phụng tà thần mắt đỏ, sống chết cùng nó. Yêu cầu đầu tiên Tôn Tả Đường nói với tà thần mắt đỏ là muốn vợ mình – Thẩm Khiết, có thể trở về.
Vốn gã cũng không hi vọng quá lớn nó có thể thực hiện được, nhưng không ngờ rằng, vào lúc nửa đêm, Tôn Tả Đường nhìn thấy người vợ Thẩm Khiết ở ngay trong nhà mình. Nhưng thứ gã nhìn thấy chỉ là hồn phách của Thẩm Khiết. Cũng bắt đầu từ đó, âm hồn của Thẩm Khiết vẫn luôn bị nhốt ở đây, cô ấy nhìn thấy Tôn Tả Đường từng bước bị thứ kia điều khiển, đến cuối cùng đánh mất luôn bản tính của mình.
Lúc ấy Tôn Tả Đường nhận ra dù vợ gã không sống lại, nhưng ở mặt nào đó, vị tà thần mắt đỏ kia cũng coi như đã thực hiện tâm nguyện của gã. Thế là gã nhanh chóng đưa ra yêu cầu thứ hai với tà thần, chính là hi vọng con trai mình có thể hồi phục.
Nhưng thứ kia lại nói với Tôn Tả Đường rằng, nếu muốn con trai tỉnh lại thì phải toàn tâm toàn ý phụng dưỡng nó và phải dâng linh hồn cho nó mới được! Tôn Tả Đường sốt ruột muốn cứu con nên nhanh chóng đồng ý dâng linh hồn mình.
Cũng từ đó trở đi, Tôn Tả Đường đã không còn là mình nữa. Tà thần mắt đỏ nói nếu muốn cứu con trai Tiểu Lượng thì phải tìm được 49 đứa trẻ có mệnh thuần âm để hiến tế linh hồn cho nó, có như thế mới đổi được mạng của Tiểu Lượng về!
Đến lúc này Tôn Tả Đường mới biết mình không nên mở ra chiếc rương, thả vị tà thần mắt đỏ này ra. Đáng tiếc giờ có nói gì cũng đã muộn, bởi gã đã dâng linh hồn mình cho tà thần mắt đỏ mất rồi, nên có rất nhiều chuyện đã không thể do gã làm chủ được nữa.
Thậm chí có nhiều lúc, ý thức của Tôn Tả Đường cũng bị tà thần điều khiển, gã không biết mình đã từng làm việc gì… Chuyện treo kính nhiếp hồn là ý của tà thần, từ khi đặt những thứ đó ở khu chung cư, mấy năm sau đó đều lần lượt xuất hiện nhiều đứa trẻ bị ngã lầu.
Những đứa trẻ này đều có mệnh thuần âm được tà thần lựa chọn tỉ mỉ, khi bọn chúng chết đi, hồn phách sẽ bị kính nhiếp hồn mang về nhà Tôn Tả Đường, sau đó sẽ bị tà thần mắt đỏ ăn hết.
Không phải mấy năm này không có đại sư phong thủy đến đây, nhưng đại đa số nếu không phải bị Tà thần hại chết thì cũng vì biết sự lợi hại của nó mà bỏ đi.
Thẩm Khiết kể xong, tôi nói khẽ với cô ấy: “Không phải tôi không muốn cứu chồng của cô, mà vấn đề là chúng tôi cũng không biết phải đối phó với gã tà thần mắt đỏ này như thế nào!”
Thẩm Khiết lo lắng nói: “Nếu thật sự không thể ngăn cản được nó thì chỉ sợ Tả Đường chẳng còn sống được mấy ngày nữa! Bây giờ ngày nào anh ấy cũng dùng máu thịt của mình để nuôi dưỡng tà thần mắt đỏ, bây giờ cơ thể anh ấy làm gì còn chỗ nào còn tốt nữa!”
Lúc ấy tôi còn chưa hiểu rõ ý của Thẩm Khiết, mãi đến sau đó tôi mới biết được hàm nghĩa của câu nói này.
Thẩm Khiết nói rằng, nếu muốn ngăn tà thần mắt đỏ này thì phải ngăn cản Tôn Tả Đường không tiếp tục cung phụng cho nó nữa. Nếu không cung cấp máu thịt nuôi dưỡng thì nó chỉ có thể trở về làm một bức tượng đồng bình thường mà thôi…
Sau khi về đến nhà, tôi kể rõ những chuyện Thẩm Khiết nói cho mọi người nghe, cố gắng để không bỏ sót bất kì chi tiết nào. Nhưng đến khi tôi nói phải để Tôn Tả Đường dừng việc cung cấp máu thịt nuôi dưỡng tà thần mắt đỏ thì chú Lê lại lắc đầu: “Cách này nói thì đơn giản, nhưng khi thực hiện thì lại quá khó khăn! Đầu tiên chính gã là người muốn cầu cạnh tà thần mắt đỏ nên mới tự nguyện dâng linh hồn của mình! Cũng có nghĩa là gã đã ký khế ước với Tà thần, không phải cứ nói dừng là có thể dừng được! Còn nữa, bây giờ Tôn Tả Đường đã không còn linh hồn, mà một người không còn linh hồn thì làm sao còn quan tâm đến sự sống chết của người khác chứ?”
Nghe chú Lê nói vậy, chúng tôi cũng chịu chết. Bởi vì nếu chúng tôi không làm sớm trong lúc Tôn Tả Đường vẫn đang suy yếu, thì chờ đến khi gã khôi phục lại, chắc chắn không thể thiếu một hồi chiến đấu ác liệt.
Gã là kẻ chân trần không sợ mang giày, vò mẻ không sợ vỡ, nhưng chúng tôi thì không như thế! Chưa nói đến chú Lê và Liêu đại sư đều là những nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này, thì ngay cả tôi, Đinh Nhất và hai tên học trò của Liêu đại sư cũng còn đang trong độ tuổi thanh xuân đẹp nhất. Nếu phải liều mạng với gã Tôn Tả Đường không có tương lai này, chẳng phải là quá thiệt thòi sao?!
Đừng nói là tôi, chính chú Lê và Liêu đại sư cũng trên 50 tuổi rồi đều phải cân nhắc thêm! Cho nên nếu chúng tôi muốn yên ổn sống sót sau trận này, thì phải nghĩ ra kế hoạch vẹn toàn mới được!