Lương Tư gật đầu, sau đó tháo kính râm xuống nói: “Vậy là được rồi… Chắc chú Lý đã nói cho ông biết mục đích đến đây lần này của chúng tôi rồi chứ?”
“Đương nhiên rồi, phòng của các vị đã được chuẩn bị xong, mời đi theo tôi…” Người đàn ông trung niên hơi nghiêng người, ý bảo mọi người cùng ngồi lên xe tham quan với ông ta.
Nhóm chúng tôi ngồi lên xe, đi trên một con đường nhỏ rợp mát bóng cây, để không lộ sự thiếu hiểu biết của mình, cho nên suốt cả đường đi tôi đều im miệng không nói gì. Khi đến nơi, nhìn xung quanh đúng là nhà cửa ở đây đều làm bằng gỗ thấp bé.
Vẫn quy tắc cũ, ba chúng tôi ở cùng một phòng! Không ngờ khi chúng tôi vừa đi vào nhà gỗ mới biết, hóa ra các thiết bị bài trí bên trong cũng không khác gì khách sạn bình thường, cũng có điều hòa và bồn cầu tự hoại.
Tôi bỏ hành lý xuống, đang định tắm cho mát thì đúng lúc này điện thoại trong phòng lại vang lên. Chú Lê bắt máy, thì ra là Lương Tư đem tới mấy thứ chúng tôi muốn.
Không bao lâu, chúng tôi nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Đinh Nhất vừa đi ra mở cửa nhìn thì thấy Lương Tư và Hạ Cương đứng ở ngoài. Đinh Nhất hơi nghiêng người về sau, để họ vào.
Sau khi Lương Tư đi vào, đặt một túi giấy lên bàn trà rồi nói: “Lê đại sư, bên trong chính là mấy thứ duy nhất trong nhà thật sự thuộc về anh Ba tôi.”
Chú Lê gật đầu, sau đó ra hiệu cho tôi đi tới mở ra xem… Tôi mở ra nhìn, phát hiện hóa ra di vật của phú nhị đại* cũng không khác với người thường lắm, bên trong ngoài mấy tấm ảnh ra, thì chính là một số bằng khen anh ta đạt được khi học đại học.
* Phú nhị đại hay còn gọi là “thế hệ siêu giàu thứ hai”, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn.
Tôi lật thử mấy cái nhưng không thấy có gì đặc biệt cả, sau đó lại rút đại mấy tấm ảnh ra, là ảnh Lương Tư và Lương Trạch Phi khi còn bé, ước chừng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi!
Tuy lúc đó gương mặt của Lương Trạch Phi vẫn trẻ con, nhưng đã có thể nhìn ra anh ta là một thằng nhóc đẹp trai. Những tấm ảnh này đều là ảnh mấy đứa trẻ chụp chung với nhau, còn hai cậu bé lớn hơn một chút chắc là hai người anh của họ.
Qua nét mặt của mấy đứa bé này thì rõ ràng Lương Tư và Lương Trạch Phi có vẻ thân thiết với nhau hơn.
Tôi nhìn mấy thứ này lần cuối, rồi tiếc nuối nói với Lương Tư: “Cô Lương, thật ngại quá, mấy thứ này đều không được…”
“Không có tác dụng nào ư?” Lương Tư thất vọng hỏi.
Tôi lắc đầu, quả quyết nói với cô ấy: “Thật sự là không có chút gì…”
Lúc này, nét mặt của Lương Tư khá đau buồn, điều này khiến tôi thật sự không đành lòng, vì vậy tôi lại cầm mấy tấm ảnh lên xem kỹ một lần nữa.
Đột nhiên, tôi phát hiện trong ảnh một tình tiết nhỏ, đó chính là trong mấy tấm ảnh, trên cổ của Lương Trạch Phi có đeo một miếng Ngọc Quan Âm. Mà ở trong những tấm ảnh sau, miếng Ngọc Quan Âm này lại đeo trên cổ Lương Tư.
Vì vậy, tôi cầm tấm ảnh lên quay qua hỏi Lương Tư: “ Cô Lương, không biết miếng Ngọc Quan Âm này hiện đang ở đâu?”
Lương Tư sửng sốt, sau đó từ từ móc miếng Ngọc Quan Âm trong cổ áo ra, thong thả nói với tôi: “Đây là quà sinh nhật anh ba tặng tôi năm mười lăm tuổi, anh ấy nói khi anh không có ở bên thì miếng Ngọc Quan Âm này sẽ thay thế anh ấy phù hộ tôi bình an…”
Nhìn nét mặt bị thương của Lương Tư, tôi vẫn thật sự không ngờ rằng tình cảm của anh em họ lại tốt như vậy?! Điều này không phổ biến trong những gia đình giàu sang quyền thế đầy ân oán thông thường. Lúc này, tôi thấy Lương Tư rất luyến tiếc tháo miếng Ngọc Quan Âm xuống, sau đó rất trân trọng đưa nó cho tôi.
Tôi cẩn thận nhận lấy rồi nói: “Cô Lương, cô không cần lo lắng, tôi chỉ mượn dùng tạm một chút thôi, khi nào dùng xong tôi sẽ trả lại ngay…”
Lương Tư gật đầu, không nói gì nữa.
Khi nhận lấy Ngọc Quan Âm, tôi đã biết quyết định lần này đã đúng rồi! Đây chính là thứ mà lúc còn sống Lương Trạch Phi rất yêu quý, một vài ký ức khi anh ta còn sống ùa vào đầu tôi.
Ngay sau đó, tôi giật mình nhìn Lương Tư, không ngờ cô nàng này lại là con nuôi, chứ không phải là con gái ruột nhà họ Lương… Hóa ra lúc Lương Trạch Phi mười lăm tuổi, bà Lương vì thực hiện lời hứa mà đã nhận nuôi một cô nhi trong trại trẻ mồ côi.
Người này chính là Lương Tư ở trước mắt tôi. Khi Lương Tư mới bước vào nhà họ Lương thì rất nhát gan, nói chuyện với ai cũng đều rụt rè nhỏ nhẹ. Cứ lo sợ lỡ lời chọc giận người khác, thì cô sẽ lại bị đưa về trại trẻ mồ côi.
Hơn nữa khi Lương Tư vừa đến nhà họ Lương thì trong nhà họ đã có ba đứa trẻ. Anh cả Lương Trạch Mộc lúc đó đã hai mươi, anh ta rất không thích Lương Tư, bình thường hay dọa nạt cô bé Lương Tư mười hai tuổi.
Anh hai Lương Trạch Cập năm đó cũng đã được mười bảy tuổi, anh ta thì không nói có thích Lương Tư hay không, cũng không bắt nạt cô ấy như anh cả, mà chỉ luôn dùng gương mặt lạnh lùng nhìn cô…
Mà người duy nhất có thể khiến Lương Tư cảm nhận được chút hơi ấm từ ngôi nhà kia, chỉ có mỗi Lương Trạch Phi. Có lẽ do tuổi tác xấp xỉ nhau nên ít nhiều cũng khiến Lương Tư thích gần gũi với Lương Trạch Phi, hơn nữa anh ba này cũng rất quan tâm niềm nở với cô, mà theo lời nói của anh là: “Có một đứa em gái thật tốt, như vậy thì anh không còn là đứa nhỏ nhất trong nhà nữa!”
Trải qua mấy năm chung sống bên nhau, Lương Trạch Phi và người em gái từ trên trời rơi xuống này có thể nói là như hình với bóng! Thế nhưng anh lại luôn có cảm giác Lương Tư không mấy vui vẻ, hình như luôn thầm giấu tâm sự gì đó.
Sau đó, năm Lương Tư mười lăm tuổi, vì một lần đùa ác của anh cả Lương Trạch Mộc, mà Lương Trạch Phi mới có thể thật sự đến gần với thế giới nội tâm của Lương Tư, biết được tại sao mấy năm qua cô luôn sống trong nơm nớp lo sợ.
Đó là vào một bữa tiệc mừng năm mới, rất nhiều người thân và bạn bè đến nhà họ chơi, năm ấy anh cả Lương Trạch Mộc vừa tốt nghiệp đại học, nhưng do gặp rắc rối trong công việc và cãi nhau với người nhà nên anh ta không được vui.
Tối đó anh ta có uống chút rượu, tìm chỗ xả cơn buồn bực trong lòng. Không ngờ lúc ngước mắt lên thì anh ta thấy Lương Tư đang ở bên ngoài, anh ta liền cười xấu xa đi tới nói: “Lương Tư, mày dẫn mấy đứa nhỏ này ra ngoài chơi đi! Đừng để bọn chúng chạy tới chạy lui ở đây nữa!”
Lương Tư vẫn luôn sợ anh cả, nên nghe anh ta bảo mình dẫn đám nhỏ đi chơi thì gật đầu đồng ý ngay. Cô vốn nghĩ anh cả nói xong sẽ rời đi, thế nhưng không ngờ Lương Trạch Mộc vẫn không đi, mà còn tổ chức cho đám nhỏ này và Lương Tư chơi trốn tìm.
Anh ta bảo Lương Tư trốn đi để mấy đứa trẻ khác đi tìm, lúc đó Lương Tư chỉ mới mười lăm tuổi, cũng không biết trốn ở đâu, nghĩ có nên trốn trong phòng khác hay không. Ai ngờ lúc này Lương Trạch Mộc lại kéo cô ấy trốn vào một nhà kho tối đen, sau đó hù dọa rằng: “Ngoan ngoãn trốn ở trong này, không được lên tiếng! Nếu để bọn nó tìm được mày… Thì xem đến lúc đó tao xử mày thế nào!”
Kết quả Lương Trạch Mộc nhốt luôn Lương Tư vào nhà kho, rồi khóa trái cửa. Đây vốn chỉ là một một trò đùa dai, anh ta chỉ muốn hù dọa Lương Tư một chút. Nhưng do trong nhà có quá nhiều khách, phải bận rộn tiếp đãi nên anh ta cũng quên mất Lương Tư.