Lúc tôi đang giơ gậy bóng chày từ từ đi vào trong nhà, thì nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh… Tôi khó hiểu nhìn sang Đinh Nhất, chẳng lẽ trộm còn đi tắm ở nhà người ta à?
Đinh Nhất làm động tác im lặng với tôi, sau đó bảo tôi đứng im, còn anh ta từ từ đi tới nhà vệ sinh… Nhưng đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh lại bật mở, một người phụ nữ trẻ quấn khăn tắm bước ra.
Hai chúng tôi nhìn kĩ mới phát hiện cô gái nửa thân trần này là Hàn Cẩn! Tôi bực mình! Người phụ nữ này có bị điên không? Đêm hôm khuya khoắt chạy đến nhà hai người đàn ông độc thân tắm? Bảo sao Kim Bảo không sủa um lên!
Hàn Cẩn thấy sắc mặc tôi khó coi, cười như không cười nói: “Nhìn bộ dạng hẹp hòi của cậu kìa? Đến nhà cậu tắm nhờ cũng không được à?”
“Cô không có nhà à? Con gái con đứa lớn rồi, nửa đêm chạy đến nhà đàn ông xa lạ tắm rửa?! Chắc cũng chỉ có cô làm được…” Tôi tức giận nói.
Hàn Cẩn cười ha hả: “Chúng ta đều là người quen cũ, cái gì mà xa lạ chứ? Hơn nữa, tôi đến đây để thăm con mình mà? Cho nên mới suốt đêm chạy đến đây, tôi vừa xuống máy bay, mệt không chịu được nên mới đến nhà cậu tắm một cái, tiện thăm Kim Bảo luôn!”
Hàn Cẩn nói xong thì ngồi xuống chơi với chó, tầm mắt tôi vừa vặn rơi đúng vào vùng lồi lên kia, vội chuyển hướng nhìn sang chỗ khác.
Cô ta nhấc nhấc Kim Bảo để ước chừng cân nặng: “Được nha! Lớn nhanh ghê, xem ra mày ở đây cơm nước cũng đầy đủ nhỉ! Như thế mẹ cũng yên tâm!”
Tôi nghe cái kiểu cô ta nói thì càng bực mình: “Cô về rồi thì đem chó đi đi! Đừng để nó suốt ngày ăn chùa ở nhà tôi!”
Không biết có phải tên nhóc đó nghe hiểu không, thế mà lại kêu thảm thiết, tôi nghe mà tan nát cõi lòng. Dù sao cũng là thú cưng mình đã nuôi lâu rồi, nếu như quả thật để Hàn Cẩn đưa nó đi, tôi cũng không chịu được.
Hàn Cẩn thấy tôi nhìn Kim Bảo không nỡ rời, cười nói: “Được rồi, nhìn cậu kìa, tôi đến đây không phải để mang nó đi, tôi nhớ nó nên chỉ đến xem thế nào thôi. Nhà tôi không thích hợp để nuôi nó, nên tôi mới đưa đến cho cậu mà…”
Tôi có thể nhìn ra lúc Hàn Cẩn nói hai câu cuối, ánh mắt hơi tối lại, có lẽ cô ta thật sự không thể nuôi được nó, nếu không đã mất công mang từ Tây Tạng về rồi sao lại đưa cho người khác chứ?
Lúc này Đinh Nhất nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ đêm, không khách sáo nói với Hàn Cẩn: “Tôi nói này cô Hàn, bây giờ chó cô cũng thăm rồi, tắm cũng tắm rồi, không phải muốn qua đêm ở nhà tôi luôn chứ?”
Hàn Cẩn nghe xong vội lắc đầu nói: “Không được, tôi thay quần áo rồi đi! Tôi biết nhà các anh là cấm địa với nữ giới…” Nói xong cười một cái rồi vào nhà vệ sinh.
Tôi không hiểu hỏi: “Sao cô ta biết nữ giới không thể đến nhà mình được?”
Đinh Nhất lắc đầu, nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh nói: “Cô gái này xuất hiện chắc chắn là không có chuyện tốt, hi vọng việc tiếp theo không dính đến cô ta…”
Lúc này Hàn Cẩn đã mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, cô ta cực kỳ lưu luyến ôm ấp Kim Bảo, sau đó đi ra cửa, ai ngờ vừa đến cửa cô ta đã quay lại nói: “Chào nhé! Hai ngày sau gặp lại!” Nói xong thì lắc mông rời đi.
Tôi liếc theo cô ta: “Ai hai ngày nữa gặp cô! Cô không có việc gì thì đừng đến nhà tôi nữa được không?”
Thấy Hàn Cẩn đi rồi, tôi quay lại nói chuyện với Đinh Nhất: “Ngày mai đổi ổ khóa đi! Ổ khóa này chất lượng cũng quá kém rồi, ai cũng có thể mở được thế!”
Nhưng Đinh Nhất lại lắc đầu nói: “Vấn đề không nằm ở ổ khóa, mà khả năng mở khóa của Hàn Cẩn không kém gì tôi, dù cậu có đổi khóa, cô ta muốn vào thì vẫn vào được thôi…”
Tôi nghe xong đã thấy đau đầu, sau này cô ta muốn vào là vào được nữa? Đinh Nhất thấy tôi không vui thì cười nói: “Không phải lo, tôi sẽ sửa lại ổ khóa một chút, chắc chắn sau này cô ta không mở được…”
“Thật sao? Quá tốt rồi!” Tôi vui vẻ nói.
Đinh Nhất nói thì tôi tin, dù sao anh ta cũng không phải loại người thích nói khoác, nên tôi an tâm đưa Kim Bảo đi tắm rửa.
Giữa trưa hôm sau, tôi và Đinh Nhất đang ăn cơm ở ngoài thì nhận được điện thoại của chú Lê, nói là tối nay chị Bạch mời cơm ở Tiếu Giang Nam, bảo chúng tôi đúng 8 giờ đến! Cũng lâu rồi chúng tôi chưa gặp chị Bạch, lần này chị ấy hẹn thì chắc chắn là có chuyện lớn rồi!
Khi chúng tôi đến nơi, thấy trong phòng còn có hai người đàn ông lạ mặt, nhìn tướng mạo đoán chừng một người bốn mươi tuổi, một người tầm hai mươi. Chú Lê đến sớm hơn chúng tôi, nhưng nhìn có vẻ không vui lắm.
Chị Bạch thấy tôi và Đinh Nhất cùng đến thì nhiệt tình bảo chúng tôi ngồi xuống, sau đó gọi phục vụ đưa thức ăn lên. Tôi thấy sắc mặt chú Lê không tốt, thì muốn nháy nháy mắt hỏi chú ấy sao thế?
Nhưng chú ấy chỉ lắc đầu, bảo tôi đừng vội, cứ xem tình hình thế nào đã…
Sau đó, chị Bạch đưa tay giới thiệu chúng tôi với người trung niên: “Tiến Bảo, Đinh Nhất, vị này là ngài Oshima Masao đến từ Nhật Bản.”
Tôi và Đinh Nhất giật mình! Sao lại là người Nhật Bản? Khó trách mặt chú Lê khó coi như vậy, hóa ra đây là vấn đề! Tôi lễ phép gật đầu với vị Oshima Masao kia, sau đó nghi ngờ nhìn chị Bạch, không hiểu chị ấy giới thiệu người Nhật này cho chúng tôi làm gì?!
Lúc này Oshima Masao nói vài câu tiếng Nhật, người trẻ tuổi bên cạnh phiên dịch cho chúng tôi nghe: “Rất vui được biết mọi người, tôi có kinh doanh ở Trung Quốc, rất thích Trung Quốc.”
Tôi nhận ra thanh niên này là phiên dịch viên! Tôi tưởng người Nhật Bản này nghe không hiểu chúng tôi nói gì, nên lớn gan hỏi thẳng chị Bạch: “Chị, người Nhật Bản này đến tìm chúng ta làm gì ạ?”
Chị Bạch không nghĩ đến tôi hỏi thẳng như vậy, lúng túng nói: “Chuyện này để Tiểu Triệu giải thích cho mọi người!”
Lúc này phiên dịch viên Tiểu Triệu bên cạnh Oshima Masao gật đầu với chúng tôi, sau đó giải thích cho chúng tôi chuyện liên quan đến việc ông Oshima Masao đi tìm ông nội của ông ta là ngài Oshima Koichi.
Hơn 70 năm trước, ông nội của Oshima Masao là một quân y trong quân đội Nhật, đi theo quân xâm lược Nhật Bản đến tỉnh Quý Châu Trung Quốc. Lúc ấy, ông tham gia một tiểu đội hành động đặc biệt, đi sâu vào dãy núi Quý Châu thực hiện một nhiệm vụ bí mật.
Trước khi hành động, Oshima Koichi đã viết một bức thư gửi về nhà, vì lo lắng lần hành động này lành ít dữ nhiều, nên đã dặn dò người vợ ở nhà nuôi nấng con trai lúc đó mới ba tuổi là Oshima Hideaki, cũng chính là cha của Oshima Masao.