Người Tìm Xác

Chương 332: Từ trên trời giáng xuống



Oshima Koichi trước mặt làn da tím xanh, trên người có từng khối đen, bên trên mắt trái có một vết thương trông rất rõ đã mục rữa đến tận xương, vết thương này hẳn là xuất hiện khi vụ nổ xảy ra, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng nó trông rất kinh khủng.

Một giọng nói khàn và trầm bật ra từ miệng ông ta! Ấy vậy mà ông ta lại nói một câu tiếng Nhật!

Tất cả chúng tôi đều bị sốc vào lúc ấy! Ông ta có thể nói chuyện? Mặc dù chúng tôi không hiểu ông ta nói cái gì…

Oshima Koichi thấy chúng tôi không có phản ứng gì thì dường như hiểu ra cái gì đó, sau đó ông ta dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói với tôi: “Thì… ra… cậu… là… gã… người… Trung… Quốc… đã… dò… xét… linh… hồn… của… tôi?”

Tim tôi đập mạnh, lão già này còn biết tôi đã từng nhìn trộm linh hồn của lão… Xem ra ông ta mới là vật thí nhiệm duy nhất thành công trong kế hoạch “Chiến sĩ siêu cấp” năm đó!

Tôi bèn cả gan nói với ông ta: “Oshima Koichi! Chẳng lẽ ông đã quên mất tính toán ban đầu của mình sao?”

Khóe miệng của Oshima Koichi hơi nhếch lên thành nụ cười như có như không, khiến gương mặt ông ta càng thêm quái dị: “Oshima Koichi… Rất lâu rồi ta không nghe thấy cái tên này…”

Nghĩ tới việc dù sao ông ta cũng là ông nội của khách hàng, không thể vừa gặp đã đánh nhau chứ! Hơn nữa, chuyến đi lần này của chúng tôi chủ yếu là tìm ông ta mà! Thế là tôi vội làm quen với ông ta: “Đúng rồi, ngài Oshima Koichi, ông còn nhớ Oshima Hideaki không?”

Khi nghe tôi đề cập đến cái tên Oshima Hideaki, vẻ mặt ông ta trở nên mờ mịt, giống như đang cố gắng nhớ xem chủ nhân của cái tên này là ai.

Tôi sợ ông ra không nhớ ra, bèn tốt bụng nhắc nhở: “Ông ấy là con trai của ông đấy! Đúng rồi, ông còn một người cháu trai tên là Oshima Masao nữa, chính ông ta đã ủy thác nhờ chúng tôi đến tìm kiếm hài… tìm kiếm ông.” Suýt chút nữa đã nói ra là đến tìm kiếm hài cốt của ông ta rồi, may mà tôi kịp phản ứng!

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: C14: Chương 14

Nhưng Oshima Koichi lại tựa hồ không cảm thấy hứng thú với những gì tôi nói, dựa vào nét mặt, tôi có thể nhìn ra ông ta đã không còn tình cảm của con người nữa, đương nhiên sẽ không quan tâm mình có cháu trai hay cháu gái.

“Bây giờ là thời gian nào rồi?” Oshima Koichi đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.

Tôi thuận miệng đáp: “Chắc hơn ba giờ chiều!”

Oshima Koichi lắc đầu: “Không phải, tôi hỏi cậu hiện tại là năm Chiêu Hòa thứ mấy?”

Lần này tôi lại không hiểu ông ta có ý gì, cái gì mà năm Chiêu Hòa thứ mấy?

Chú Lê đứng đằng sau tôi đột nhiên nói: “Thời đại Thiên hoàng Nhật Bản đã kết thúc từ lâu rồi, Thiên hoàng Chiêu Hòa của các ông đã bị bệnh chết vào năm 1989! Cách thời điểm hiện tại đã hơn hai mươi năm!”

Oshima Koichi nghe chú Lê nói xong cũng không có phản ứng gì quá lớn, ông ta chỉ lầm bầm: “Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi cơ à… Chúng ta đều bị vây trong động đá vôi tăm tối này… Không sống không chết…”

Nói thật, tình huống bây giờ có hơi xấu hổ, tôi cũng không biết phải tiếp chuyện với ông ta như thế nào. Đâu thể nói là: Ngài Oshima Koichi, ông có muốn cùng chúng tôi trở về gặp cháu của mình không? Nhưng với chân dung hiện giờ, đừng nói là gặp cháu của ông ta, chỉ cần gặp bất cứ người nào ở bên ngoài cũng có thể dọa họ sợ chết khiếp rồi!

Đột nhiên, đám “Chiến sĩ siêu cấp” bỗng nên bạo động khác thường, dường như bọn chúng đang muốn nhào lên chúng tôi, chỉ còn thiếu mỗi mệnh lệnh của Oshima Koichi nữa thôi!

Oshima Koichi bỗng khoát tay, chung quanh lại trở nên yên tĩnh, tiếp đó ông ta chỉ vào tôi và nói: “Cậu là người rất đặc biệt, có thể nhìn trộm được linh hồn của tôi, tôi rất thích cậu, muốn cậu ở lại trở thành một đội viên của chúng tôi, trở thành ‘Chiến sĩ siêu cấp’ vĩ đại!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 143

Tôi lập tức luống cuống chân tay! Ý gì vậy? Muốn tôi ở lại?! Còn để tôi trở thành “Chiến sĩ siêu cấp”? Tôi không muốn biến thành dáng vẻ giống như của họ đâu, không giống người cũng chẳng giống ma! Tôi vội lắc đầu quầy quậy như trống bỏi: “Không cần khách sáo như vậy! Tư chất của tôi quá kém, không xứng trở thành một đội viên của mấy người…”

Oshima Koichi hừ lạnh: “Xứng hay không là do ta quyết định!” Nói rồi ông ta vung tay lên, lập tức có mấy “Chiến sĩ siêu cấp” đi tới chỗ chúng tôi, xem dáng vẻ của chúng chẳng khác gì chó đói gặp cục xương…

Lúc ấy tôi thật sự rất sợ cả đoàn chúng tôi sẽ cứ thế chết ở chỗ này, tôi vội nói với Đinh Nhất: “Nếu tôi bị bọn họ cắn thì anh phải chặt đầu tôi xuống đấy! Tôi không muốn mình biến thành bộ dáng quỷ quái như thế này đâu!”

Đinh Nhất nghe xong thì tức giận nói: “Muốn chết cùng chết! Có tôi ở đây cậu sẽ không bị cắn, trừ phi tôi chết!”

Tôi cảm thấy hơi an tâm, thật ra tôi chỉ chờ câu nói này của Đinh Nhất thôi, muốn chết cùng chết! Muốn sống cùng sống!

Lúc này mấy quái vật kia đã đến rất gần, Đinh Nhất, La Hải và Cổ Thu Giang đều cố gắng chắn tôi và chú Lê ở sau lưng, thế nhưng mấy tên này như thể đã bàn bạc trước với nhau vậy, tất cả bọn chúng đều xông đến chỗ tôi…

Đinh Nhất che chở cho tôi lùi đến trước một nhũ đá rất lớn, lúc này trên người anh ta đều là máu đen của đám “Chiến sĩ siêu cấp” kia. Nhưng cho dù vết thương gây ra cho chúng có sâu đến mức nào, chỉ cần không chém được tới đầu thì chúng vẫn có thể tiếp tục nhào tới! Còn nếu chúng tôi bị chúng làm bị thương, dù chỉ là một vết nhỏ cũng sẽ rơi vào cảnh vô vọng!

Tham Khảo Thêm:  Chương 33

Nhìn Đinh Nhất cả người đầy máu đen, tôi vô cùng sợ trong đó có lẫn máu của anh ta. Dù gì bây giờ trên người, trên mặt anh ta đều là máu, căn bản không thể phân biệt được đâu là máu của anh ta, đâu là máu của đám kia…

“Anh không sao chứ? Trên người có vết thương nào không?” Tôi thở hổn hển hỏi.

Đinh Nhất lắc đầu nhưng không trả lời tôi, giờ phút này nếu không phải Đinh Nhất vẫn luôn ở cạnh bảo vệ thì không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi.

Ngay lúc hai chúng tôi đều đang chăm chú nhìn những tên quái vật trước mặt, đột nhiên có một gã “Chiến sĩ siêu cấp” thừa dịp chúng tôi không để ý lặng lẽ bò trên nhũ đá xuống, chờ đến khi Đinh Nhất phát hiện ra thì gã đó đã từ phía trên nhào tới chỗ tôi rồi…

Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên từ cửa động truyền đến một loạt tiếng súng “đoàng đoàng đoàng”, tiếp đấy tôi cảm giác một thứ chất lỏng tanh hôi bắn vào mặt mình. Mà cái gã vừa rồi muốn nhào về phía tôi cũng rơi xuống đất, chết thẳng cẳng.

Tiếng súng? Tôi khẳng định mình không nghe nhầm, vừa rồi chính là tiếng súng, nhưng Đinh Nhất, La Hải… đều đang ở bên cạnh tôi, trong tay họ làm gì có súng! Bây giờ ở trong hang động này, ngoại trừ họ thì còn ai có thể nổ súng cứu tôi nữa?

Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc truyền đến từ hướng tiếng súng vang lên: “Trương Tiến Bảo! Chưa chết đấy chứ? Chưa chết sao còn không bò dậy cho bà đây hả!”

Tôi nghe mà giật mình, đây chẳng phải là giọng nói của Hàn Cẩn ư?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.