Người Tìm Xác

Chương 336: Đêm kinh hoàng



Bởi vì vẫn luôn mang tâm sự, nên bữa tối tôi chỉ ăn miếng được miếng không. Đinh Nhất thấy tôi buồn bã mất mát như vậy thì nói đùa: “Quan tâm cô ta đến thế, không bằng đi qua xem xem…”

Tôi trừng mắt liếc anh ta, sau đó “Hừ” một tiếng rồi về lều đi ngủ!

Ai biết ngủ đến nửa đêm, lúc mơ mơ màng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, tôi vừa định ngồi dậy ra xem, lại bị Đinh Nhất kéo lại nói: “Cậu đừng đi ra ngoài! Bên ngoài kỳ lạ lắm! Tôi ra ngoài xem rồi hãy nói…”

Đinh Nhất nói xong thì cầm áo khoác chui ra khỏi lều. Chú Lê lúc này đã ngủ rất say, vì còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì nên tạm thời tôi không đánh thức chú.

Qua một lúc sau, tôi phát hiện Đinh Nhất vẫn còn chưa trở về nên ngồi dậy, muốn nghe một chút động tĩnh bên ngoài, nhưng mà lúc này bên ngoài lại giống như chẳng có âm thanh gì cả, yên tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.

Lúc tôi đang nói thầm trong lòng Đinh Nhất sao mà còn chưa về, thì thấy một bóng đen đang từ từ tới gần lều của chúng tôi… Mới đầu tôi còn tưởng là Đinh Nhất về rồi, nhưng sau khi cái bóng kia tới gần, đột nhiên tôi ngửi thấy một mùi tanh ngọt.

Lúc ấy lòng tôi nặng trĩu, mùi hương này trước đây tôi đã từng ngửi thấy, là mùi máu tươi, cái gã cả người toàn mùi máu tươi này chắc chắn trăm phần trăm không phải Đinh Nhất! Nghĩ đến đây, tôi chậm rãi bò tới bên cạnh chú Lê, khẽ đẩy đẩy chú.

Ông già trẻ con này đang ngủ say, bị tôi đẩy tỉnh lại thì rất khó chịu muốn nói gì đó, tôi nhanh tay bịt kín miệng chú ấy, sau đó nói bên tai: “Đừng lên tiếng, bên ngoài lều không bình thường!”

Tôi thấy chú Lê lúc này cũng đã tỉnh táo thì dùng ngón tay chỉ vào bóng đen ngoài lều, chú nhìn thấy thì thay đổi sắc mặt, vội vàng dùng ánh mắt dò hỏi tôi, bây giờ làm sao đây?

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: 57: Khai Giảng

Nói thật tôi nào biết làm sao bây giờ chứ? Thằng cha này không phải bị nhốt ở bên chỗ Hàn Cẩn à? Còn mặc giáp sắt nữa, làm sao mà chạy ra được thế hả? Nhưng vấn đề bây giờ là, tên kia cứ đứng ở cửa lều, đã không có ý vào trong cũng không có ý muốn rời đi.

Tôi nhìn trước nhìn sau, nếu ông ta cứ đứng ở phía trước không động, vậy thì chỉ có chúng tôi hành động! Nghĩ đến đây, tôi rút con dao thép từ ống quần ra, sau đó chầm chậm cắt một cái lỗ ở phía sau lều của mình.

Để không kinh động đến cái gã ở phía trước, động tác của tôi vừa nhẹ vừa chậm, cũng may con dao thép này rất sắc bén, tuy động tác chậm chạp, nhưng vẫn cắt được một cái lỗ to trên lều! Tôi thấy được rồi nên xoay người đánh mắt với chú Lê, để chú từ từ đi theo sau tôi.

Suy cho cùng, so với chú Lê, tôi cũng coi như là một nửa thanh niên cường tráng! Cho nên vào lúc thế này, dù sao tôi cũng phải chắn phía trước chú ấy mới được… Nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện, nếu muốn chui ra mà không phát ra chút tiếng động nào, độ khó có hơi lớn!

Tuy nhiên, dù có như vậy, chúng tôi cũng không thể tiếp tục ở lại trong lều, nếu bây giờ thằng cha kia xông vào thì tôi và chú Lê thật sự không giữ được mạng nữa rồi! Vì thế tôi cắn chặt răng, kiên trì đến cùng, chổng mông chui từ cái lỗ to kia ra ngoài.

Kết quả mới chui được một nửa, tôi có cảm giác một cơn gió lạnh thổi tới mặt mình, tôi ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Oshima Koichi đã đứng ở trước mặt. Ông ta túm lấy cổ áo, kéo tôi từ trong lều ra, chú Lê ở phía sau thấy tình hình này, lập tức ra khỏi lều từ phía trước!

Nhìn khuôn mặt thối rữa không có biểu cảm gì của Oshima Koichi, tôi nói thầm trong lòng, sớm biết rằng ông ta nhắm đến mình thì tôi đã chạy thẳng ra luôn cho rồi, như vậy cũng có thể dụ ông ta rời đi, đỡ phải làm hại người vô tội.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Tôi cho cậu rời đi sao?

Lúc này Đinh Nhất đã ra ngoài hơn nửa ngày mới thở hổn hển chạy về, phía sau anh ta có người đi theo, là Hàn Cẩn cũng đang thở hổn hển y như vậy… Khi bọn họ nhìn thấy Oshima Koichi xách tôi từ trong lều ra, cũng lập tức sững sờ tại trận, không dám có chút xíu động tác nào để tránh kinh động con quái vật kia…

Đinh Nhất không có súng, do khoảng cách xa, con dao bạc nhỏ của anh ta căn bản là không ném được tới đầu Oshima Koichi! Còn Hàn Cẩn, phía sau hông cô ta có đeo một khẩu súng, nhưng lúc này nếu muốn cứu tôi, nhất định phải một phát bắn nổ đầu của ông ta mới được!

Nhưng tôi thực sự không tin Hàn Cẩn sẽ để công trạng đã nắm trong lòng bàn tay mất toi chỉ để cứu tôi! Tôi tự đánh giá mình cũng không quan trọng như vậy trong lòng cô ta!

Oshima Koichi thấy tôi trừng mắt nhìn mình chằm chằm, cất giọng trầm thấp nói với tôi: “Tôi nói rồi, tôi sẽ biến cậu thành một trong số chúng tôi!”

“Ngài Oshima, tôi có gì tốt đâu! Văn không được võ cũng không xong!” Để có thể trì hoãn, tôi cố gắng nói chuyện với ông ta nhiều hơn, phân tán sự chú ý của ông ta, hy vọng Đinh Nhất và cả Hàn Cẩn có thể tận dụng cơ hội cứu mình!

Oshima Koichi xách tôi đưa lên trước mặt, gắng sức hít vào: “Chính là cái mùi này, đã rất lâu tôi không nếm mùi thịt người rồi!”

Tôi vừa nghe liền biết toi rồi, đây là muốn ăn tôi mà! Cho dù bây giờ tôi không bị cắn chết, nhưng chỉ cần ông ta cắn bị thương một vết nho nhỏ thôi, tôi đây liền xong đời! Đời này đừng nói cưới vợ, ngay cả một cô bạn gái tôi còn chưa có đâu!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phương xa, Đinh Nhất và Hàn Cẩn đang từ từ di chuyển về phía chúng tôi, chắc là bọn họ muốn sau khi chầm chậm tới gần sẽ tìm cơ hội cứu tôi ra. Lúc này Hàn Cẩn sờ lên súng kích điện bên phải, nhưng mà vì khoảng cách quá xa! Thứ này căn bản là không bắn tới Oshima Koichi, hơn nữa nếu một phát không trúng, nói không chừng ông ta sẽ lập tức trút giận lên tôi, cho nên bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Vì tranh thủ thêm một ít thời gian, tôi liền tiếp tục nói chuyện với Oshima Koichi: “Hồi trước ông không thể lựa chọn, nhưng bây giờ có thể chọn mà, chẳng lẽ ông quên mất ước nguyện ban đầu của mình rồi sao!”

Nhưng Oshima Koichi nghe thế lại hừ lạnh: “Lựa chọn? Trước nay tôi chưa từng có được thứ gì, lúc trước tôi muốn đưa ra lựa chọn, nhưng cuối cùng lại biến thành hình dáng bây giờ! Bây giờ tôi muốn lựa chọn, nhưng vẫn không được người đời chấp nhận! Vì sao thế giới này lại không công bằng như vậy chứ?”

“Mặc dù thế giới này không có nhiều công bằng, nhưng trong lòng người nhà, ông mãi mãi là một anh hùng, vợ của ông đợi ông mấy chục năm, chẳng lẽ ông hy vọng bà ấy nhìn thấy ông như bây giờ ư?” Kỳ thật tôi biết vợ ông ta đã chết lâu rồi, nhưng nói như vậy là hy vọng có thể dùng người nhà để gợi lại một ít tính người trong ông ta, vì suy cho cùng ông ta cũng từng là một người chồng tốt, người cha tốt…

Lúc nghe thấy tôi nói đến người nhà, Oshima Koichi dường như nhớ lại chuyện gì đó trong hồi ức rất lâu về trước, vẻ mặt khá mơ màng. Tôi tin đây là điều ông ta khó buông bỏ nhất trước khi chết, bằng không vì sao tàn hồn lại bám vào bức thư nhà kia chứ?

“Họ có khỏe không?” Thời gian phảng phất đã qua một thế kỷ, Oshima Koichi mới từ từ hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.