Người Tìm Xác

Chương 433



Tôi lập tức cười ha ha nói: “Khỏi phải nói, thứ Trang Hà cho đúng là rất tốt! Dọa được ác ma, cũng hù chạy khỉ luôn!”

Sau khi khỉ bị doạ chạy mất, tôi cực đắc ý, vì thế bèn quay lại nói lớn với Đinh Nhất ở phía sau: “Anh thật sự nói đúng rồi! Thế nào? Có muốn lên núi làm đại vương khỉ không!”

Nhưng vào ngay lúc2này, tôi lại thấy được sự sợ hãi trên mặt Đinh Nhất, tôi biết anh ta sẽ không sợ hãi bởi vì mấy lời tôi nói muốn lên núi làm đại vương khỉ, như vậy nỗi sợ hãi cũng chỉ có thể đến từ phía sau mình!

Nghĩ đến đây tôi muốn quay đầu lại xem, nhưng lại thấy Đinh Nhất đã chạy nhanh như bay tới, tôi chẳng biết làm5sao cứ đứng ở đó, không biết nên chạy tới phía anh ta, hay là làm sao đây?

Trong nháy mắt Đinh Nhất đã chạy tới gần, cùng lúc đó tôi cũng cảm thấy phía sau truyền đến tiếng đá lăn xuống… Chờ khi tôi hiểu được thì đã bị Đinh Nhất kéo sang một bên. Một tảng đá to cỡ cái cối xay, kèm theo một ít đá vụn lăn6qua chỗ tôi vừa đứng.

Nếu vừa rồi tôi đứng bất động, thì lúc này đầu đã bị giã thành bánh bột ngô. Khó trách bác gái ở bãi đỗ xe nói càng đi càng nguy hiểm, bây giờ xem ra thật đúng là mẹ nó quá nguy hiểm!

Lão Triệu đã sớm kéo chú Lê tránh ra chỗ an toàn, lúc này nhìn tôi như nhìn đồ ngốc, tôi hơi xấu5hổ cười với họ và nói: “Đại vương khỉ cũng không phải dễ làm, em vẫn nên bỏ đi thôi.”

Chú Lê càng bị chọc cho tức quá hoá cười, liên tục lắc đầu: “Chú đã nói bầy khỉ kia không dễ chọc vào mà! Cháu còn không nghe, chú thấy tảng đá vừa rồi không chừng chính là do mấy con súc sinh đó đẩy xuống đấy.”

Tôi nghe thế thì3lòng lạnh đi, vậy cũng ác độc quá rồi! Đừng để cho tôi nhìn thấy chúng nó nữa, bằng không sẽ nhổ sạch lông chúng trước!

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Có lần giáo huấn vừa rồi, nên tôi luôn thành thành thật thật đi theo sau Đinh Nhất, lúc đi đường cũng là mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, sợ trên đầu lại rơi xuống thứ gì đòi mạng nữa.

Đi mãi đi mãi, phía trước lại xuất hiện một đoạn đường xi măng dở dang, Lúc trước ở đây chắc là có đường cái, chỉ có điều sau này bị đất đá chôn mất, giờ phần lộ ra bên ngoài này cũng đã thành lòng sông.

Phía trước cách đó không xa có một cái đình hóng gió cũ nát, hẳn là cũng bị động đất làm hỏng, tuy rằng bây giờ tồi tàn thậm tệ, nhưng không khó nhìn ra trước đây chắc là một chỗ rất đẹp.

Ai biết ngay lúc đi ngang đình hóng gió, đột nhiên tôi bị mấy thứ bên trong hấp dẫn. Tuy rằng những thứ kia thoạt nhìn đều là vật liệu gỗ và gạch ngói của đình hóng gió sụp nên rơi xuống, nhưng tôi lại nhìn thấy một phần chăn bông thêu hoa trong đó…

Lão Triệu thấy tôi đột nhiên đứng lại tại chỗ, căng thẳng hỏi: “Làm sao thế? Có phải cảm giác được cha mẹ anh không?”

Tôi nghi ngờ quay lại nhìn anh, cảm thấy giờ anh ấy sắp thành chim sợ cành cong, không thể cứ gặp phải thi thể thì chính là cha mẹ của anh ấy chứ? Nhưng lời này tôi cũng không thể nói thẳng, đành uyển chuyển nói: “Ở đây cách vị trí của chú dì còn rất xa, nếu em cảm giác được chắc chắn sẽ nói cho anh đầu tiên.”

Sau khi nói xong, tôi bèn một mình đi về hướng đình hóng gió, Đinh Nhất thấy tôi tự đi qua, lập tức theo cùng. Khi tôi chầm chậm đi đến trước mặt đình hóng gió, trong lòng lập tức có một loại cảm giác khác thường…

Cảm giác đó không phải là ký ức gì trong tàn hồn, chỉ là một loại cảm xúc đơn thuần, nhưng cảm xúc này lại quá mức phức tạp, trong đó hàm chứa đau lòng, oan ức, căm phẫn còn có hận ý nồng đậm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lúc này chú Lê cũng đã đi tới hỏi: “Sao vậy? Chỗ cái đình hỏng này có vấn đề gì sao?”

Tôi không lập tức trả lời chú, mà trước tiên nhắm mắt lại cẩn thận cảm giác trong chốc lát, rồi mới quay đầu nói: “Trong đình này chắc chắn có thi thể, nhưng cháu lại không cảm giác được ký ức khi còn sống của cô ấy, chỉ có thể cảm giác được một loại cảm xúc…”

Chú Lê nghe xong thì sắc mặt thay đổi, lập tức lấy la bàn ra đi quanh bốn phía của đình hóng mát, mà lúc này kim trên cái la bàn nho nhỏ của chú lại quay rất nhanh!

“Tình huống này là như thế nào?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Chú Lê cúi nhìn la bàn, trầm giọng hỏi tôi: “Cháu nói trong đình này có thi thể?”

“Vâng, chắc là ở ngay bên dưới hai viên gạch kia, bên trên thi thể còn đắp một cái chăn bông in hoa.” Tôi nói rất khẳng định.

“Là nam hay là nữ?” Chú Lê tiếp tục hỏi.

“Nữ.” Tôi có thể khẳng định.

Chú Lê nghe xong bấm đốt ngón tay tính toán, sau đó đè thấp giọng nói: “Trong đình có một cái xác nữ, nhưng cháu lại không cảm giác được ký ức của cô ấy lúc còn sống, vậy cháu nói cảm xúc là dạng cảm xúc gì?”

Tôi suy nghĩ và nói: “Khó mà nói rõ được, rất phức tạp, có bi thương cũng có phẫn nộ, nhiều hơn là thù hận…”

Chú Lê nghe xong liên tục lắc đầu: “Hỏng rồi, tình huống này chắc chắn là đã biến thành ác linh, còn may bây giờ vẫn là ban ngày, chắc là có cách cứu!”

Xong chú Lê lại nói với ba chúng tôi: “Đi lấy cái xác phía dưới kia ra ngoài, sau đó chúng ta thừa dịp sắc trời còn sớm, thiêu ngay tại chỗ!”

“Thiêu? Chuyện này không được đâu? Đây là xác của người gặp nạn động đất, người nhà chắc chắn vẫn luôn tìm cô ấy, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được, sao có thể tùy tiện thiêu chứ?” Lão Triệu giật mình nói.

Chú Lê nhìn lão Triệu: “Chuyện đêm qua cháu cũng thấy rồi, chúng ta chỉ gặp phải một đám vong hồn vô hại, nhưng mà cái xác nữ trong đình hóng gió này không giống vậy, oán khí của cô ta rất nặng, tuyệt đối không phải đơn giản là động đất gặp nạn! Nếu bây giờ không xử lý, chờ đến lúc chúng ta quay về trời cũng đã tối, lúc ấy lại muốn thu phục cô ta thì không dễ đâu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: C5: Canh thiếp

Thật ra tôi cũng có thể hiểu được lão Triệu vì sao không đồng ý thiêu xác, chắc chắn là lại liên tưởng đến cha mẹ mình, nhưng lần này tôi chắc chắn nghe theo chú Lê, bởi vì chỉ cần tôi không thể thuận lợi cảm giác tàn hồn, tuyệt đối đều là chuyện khó giải quyết, khác thường tất là yêu ma.

Lão Triệu cũng ngại phản bác chú Lê, rốt cuộc chúng tôi đến để giúp anh, nếu anh ấy thật sự không tin lời chúng tôi thì cũng không cần phải nhờ.

Cuối cùng chúng tôi quyết định dọn dẹp đưa thi thể ra ngoài trước, muốn thiêu hay là muốn báo cảnh sát thì nói sau. Gạch ngói của đình hóng gió này không phải quá nhiều, hẳn là sẽ không đè chết được một người. Đương nhiên, nếu người này đã bị thương nặng thì đó là vấn đề khác.

Trong bốn người, một ông già như chú Lê dĩ nhiên không cần động tay, cho nên ba chúng tôi mồ hôi mồ kê, tốn hết sức mới dọn dẹp hết gạch ngói và gỗ đè trên thi thể.

Cuối cùng, chúng tôi thấy được một cái chăn bông in hoa đã dơ đến nỗi không nhìn ra màu sắc ban đầu…

Thật ra tôi sợ tiếp xúc trực tiếp với thi thể, cho nên chắc chắn sẽ không là người đầu tiên bước lên xốc chăn bông, lão Triệu tuy rằng không sợ thi thể, nhưng anh chàng này có bệnh chung của đám bác sĩ, đó chính là thói sạch sẽ, dĩ nhiên cũng sẽ không ra tay.

Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất lên trước xốc cái chăn bông dơ hầy kia, lộ ra một bộ xương trắng lạnh lẽo…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.