Người Tìm Xác

Chương 437



GPhải nói mối hận của Lý Tú Anh cũng không phải không có lý do, thật ra giây cuối cùng lúc cô hấp hối, có một tốp cứu viện đi ngang qua đình hóng gió, nhưng họ không biết dưới đống gạch ngói còn2có một cô gái…

Ngay lúc đó Lý Tú Anh đang mơ mơ màng màng, nghe thấy có âm thanh của đội cứu viện, đáng tiếc lúc ấy cô đã không phát ra được nửa tiếng nào, chỉ có thể mặc cho hy vọng sống5cuối cùng này vuột khỏi đầu ngón tay.

Chờ tôi phục hồi lại tinh thần thì tay đang nắm chặt lấy mặt dây chuyền của Lý Tú Anh, tưởng tượng đến cái này móc ra từ lồng ngực của thi thể, tôi lập tức ném6trở lại. Chú Lê thấy tôi tỉnh lại, bèn hỏi tôi phát hiện cái gì?

Tôi nhìn thoáng qua bộ xương trên mặt đất và nói: “Cô Lý Tú Anh này quả nhiên chết rất oan, cho dù kết quả này là thiên tai hay5là nhân họa, cô ấy đều đủ thảm.”

Vì thế tôi kể lại chuyện nhìn thấy trong trí nhớ của Lý Tú Anh cho bọn họ, chú Lê liên tục thở dài nói: “Nỗi đau lớn nhất của con người không gì hơn là cho3ta hy vọng, cuối cùng lại phá huỷ hy vọng đó… Đã là như thế, còn không bằng ngay từ đầu để đá đập vào kết thúc tính mạng cho thoải mái đi!”

Mấy người chúng tôi đau khổ thay cho thi thể trong chốc lát, sau đó tôi hỏi chú Lê: “Bây giờ làm sao đây? Thiêu cô ấy hay là báo cảnh sát?”

Chú Lê nói ngay: “Thiêu đi…”

Bác sĩ Triệu nghe xong hỏi: “Nếu không thiêu sẽ có hậu quả gì?”

Mặt chú Lê âm trầm nói: “Nếu không thiêu hủy, có lẽ chúng ta sẽ không lập tức nhìn thấy hậu quả của quyết định này, nhưng sau đó thi thể sẽ bị đưa xuống dưới, sau đó tìm kiếm nguồn gốc của cái xác, làm ADN đối chiếu. Trong quá trình này, tất cả những người từng tiếp xúc với thi thể, ngày sau nhẹ thì xui xẻo mắc bệnh, nặng thì cửa nát nhà tan. Cấp bậc ác linh giống như Lý Tú Anh hiện giờ đã không còn nói logic nữa, cái gì oan có đầu nợ có chủ đều không dùng được ở đây, cô ấy chỉ biết đem oán khí của mình ảnh hưởng đến tất cả những người sống từng tiếp xúc với cô, trong đó cũng bao gồm cả chúng ta…”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 24: Đậu hũ như ngọc

Tôi vừa nghe chúng tôi cũng phải bị xui xẻo thì liên tục xua tay nói: “Vậy thì không được, vẫn nên thiêu đi! Đừng để một hồi có người nhìn thấy thì thật sự thiêu không được nữa.”

Cuối cùng vẫn là chú Lê lấy từ trên người ra một gói chu sa nhỏ rải lên trên bộ xương, sau đó chú lại lấy ra một tấm bùa màu vàng dán lên trên. Tôi đang còn lo ở tình huống chất dẫn lửa gì cũng không có, làm sao hoả táng được thi thể? Lại thấy Đinh Nhất quẹt một que diêm ném qua đó, tiếp theo nghe thấy “Phực” một tiếng, một ngọn lửa màu lam đậm bùng lên trên bộ xương của Lý Tú Anh…

Tức thì có một mùi tanh tưởi bay vào mũi tôi, ngay sau đó tôi nghe thấy một tiếng khóc xé tim xé phổi, từ xa đến gần… Tôi nhìn trái nhìn phải, phát hiện bọn họ dường như đều không có phản ứng gì, vì thế tôi rất cẩn thận hỏi bọn họ: “Mọi người có nghe tiếng gì không?”

Chú Lê nghe xong sắc mặt biến đổi, sau đó nhanh chóng ngoảnh đầu nhìn đằng sau, kết quả phát hiện cái gì cũng không có, chú ấy quay đầu lại, vẻ mặt sợ bóng sợ gió nói: “Nào có âm thanh gì chứ? Làm chú còn tưởng là có người lại đây nữa?!”

Nhìn bộ dạng chú Lê bị dọa dựng tóc gáy, hẳn là không nghe được âm thanh bên tai tôi, vì thế tôi nhìn về phía Đinh Nhất, anh ta cũng lắc đầu nói: “Tôi cũng không nghe thấy gì cả? Cậu nghe thấy gì?”

Lần này thì tôi bực bội, chẳng lẽ vừa rồi tôi nghe nhầm sao? Giờ cẩn thận nghe một chút, hình như lại không có tiếng gì nữa.

Lúc này chú Lê nghi ngờ hỏi tôi: “Cháu nghe thấy tiếng gì?”

“Tiếng khóc… Tiếng khóc của phụ nữ…” Tôi trầm giọng nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 385: C385: Cũng đến giờ rồi

Chú Lê nghe xong cũng rất nghi ngờ: “Nếu ba chúng ta đều không nghe thấy, mà cháu lại có thể nghe thấy… Chẳng lẽ nói cháu có thể nghe được linh khấp?”

“Linh khấp là gì?” Tôi hơi khó hiểu hỏi chú.

“Chính là tiếng than khóc của hồn phách trước khi tan thành tro bụi, người bình thường không nghe được, trên đời này chỉ có hai loại người có thể nghe được linh khấp…”

“Hai loại nào ạ?”

“Một loại là thể chất đặc thù có thể thông linh, một loại khác chính là… người sắp chết.”

Đệt! Nghe chú Lê nói thế thực sự làm tôi giật cả mình! Tôi đây là loại nào? Không phải loại thứ hai đấy chứ?

Chú Lê thấy sắc mặt tôi khó coi, bèn vỗ vai: “Yên tâm, chú dùng nhân cách bảo đảm, cháu là loại thứ nhất…”

Nhưng chờ tôi vừa mới thở phào một hơi nhẹ nhõm thì lại nghe chú nói: “Có điều thông thường loại thứ nhất cũng đều sẽ không sống lâu trăm tuổi!”

Trái tim tôi lại rơi xuống đáy cốc trong nháy mắt, xem ra tôi có thế nào cũng không tốt, thích làm gì thì làm đi! Lúc này thi thể trong ngọn lửa màu lam đậm kia đã bị thiêu đốt hầu như không còn, tôi không biết đây là cái nguyên lý gì mà có thể thiêu một bộ hài cốt nửa khô kiệt một cách sạch sẽ như vậy.

Nhớ rõ sau việc này tôi đã từng hỏi chú Lê, chú lại vẻ mặt thần bí nói: “Muốn biết à? Có thể nhé, bái nhập môn hạ của chú, thành đồ đệ chú rồi tự nhiên chú sẽ nói cho cháu!”

Tôi nghe xong bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, chú không nói thì thôi, đến lúc đó cháu đi hỏi Đinh Nhất không phải là ra? Không ngờ chú Lê lại nhìn ra tâm tư của tôi, chỉ nghe chú nói: “Cháu đừng nghĩ đi hỏi Đinh Nhất nhé! Nó cũng không biết, có mấy thứ phải là đệ tử có thể tiếp nhận y bát của chú thì mới truyền thụ được!”

Vì thế từ sau lúc đó tôi không còn hỏi những món xiếc gạt người đó của chú Lê là thế nào nữa, bởi vì tôi thật sự không muốn bái nhập môn hạ của chú!

Tham Khảo Thêm:  Chương 154: C154: 172

Lão Triệu thấy thi thể đốt thành tro, hơi thương cảm nên lấy từ trên người ra một cái túi zip, muốn thu gom tro cốt lại. Kết quả chú Lê lại ngăn cản anh ấy: “Cho gió thổi tan đi! Xong hết mọi chuyện…”

Tay lão Triệu đơ ra đó, không biết nên làm gì nhìn về phía tôi. Tôi đành phải vỗ vai anh nói: “Em biết anh có lòng tốt, nhưng thu tro về có ích lợi gì đâu? Đừng quên việc chính của chúng ta…”

Tôi biết trong lòng lão Triệu hiểu ý của chúng tôi, thu tro cốt rồi sao? Hồn phách đã mất, đối với Lý Tú Anh mà nói thu hay không thu tro cốt đã không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Trả cho người nhà cô ấy? Nhưng anh làm sao chứng minh đây là tro cốt của Lý Tú Anh đây? Kết quả là chỉ khiến người nhà cô ấy tăng thêm bi thương thôi.

Ngay lúc chúng tôi chuẩn bị xoay người rời đi, một cơn gió nhẹ trong khoảnh khắc thổi tan tro cốt trên mặt đất, làm tôi nhớ tới câu châm ngôn, con người đến trần truồng mà ra đi cũng trần truồng. Cảnh ngộ giống như Lý Tú Anh, tan thành mây khói cũng tốt, ít nhất sự không cam tâm trong lòng cô ấy cũng theo cơn gió nhẹ này, đất về với đất, cát bụi về với cát bụi…

Sau đó chúng tôi lại tiếp tục đi tiếp một đoạn đường, những tảng đá lớn chung quanh càng nhiều thêm. Tôi còn phát hiện một cỗ thi thể nam dưới một tảng đá to cỡ một chiếc xe hơi.

Đó là một công nhân của đội thi công, chắc là trong đội thi công mà Lý Tú Anh đưa cơm kia. Vị trí của thi thể này rất tai quái, anh ta là bị lọt vào khe đất nứt ra trước, sau đó mới bị đất đá trên nút trút xuống chôn lấp, cho nên khả năng tìm thấy thi thể cực kỳ bé nhỏ. Dưới loại tình huống này, tôi cũng có lòng mà không có sức, thật sự không giúp được anh ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.