Người Tìm Xác

Chương 572



“Mau nhìn ngôi sao băng này, vừa to vừa sáng… Còn…” Tôi nói được một nửa thì ngừng, chỉ thấy ánh sáng kia vừa rồi còn xẹt qua khoảng không trên đầu giờ lại nhắm thẳng tới mặt hồ phía sau chúng tôi và rơi xuống!

Ánh sáng cực kỳ chói2lọi loé lên trong đêm tối, làm mấy người trên thuyền không tự chủ được nhắm tịt hai mắt lại. Tiếp theo mặt nước dao động dữ dội, chúng tôi suýt nữa thì rơi cả xuống nước.

Vất vả lắm mới chờ thân thuyền ổn định lại, xung quanh nhanh chóng5chìm vào bóng tối, so với ánh sáng chói loá vừa rồi, giờ đây giống như bị sương mù giăng kín.

“Đừng bối rối, chờ tôi mở đèn cường quang đã!” Anh trai lái thuyền to tiếng nói.

Đoán chừng là anh ta sợ trong tình huống hoảng loạn, chúng tôi không6cẩn thận rơi xuống nước, nhưng anh ta nào đâu biết chúng tôi không phải là du khách bình thường, biết ở tình huống đột ngột xảy ra thế này nên tự bảo vệ mình như thế nào rồi.

Mắt tôi thích ứng với bóng tối rất nhanh, nhưng vẫn không5nhìn thấy gì như cũ. Lúc này chợt nghe ông anh lái thuyền “ý” lên như gặp phải vấn đề gì đó.

Giám đốc Tôn vội hỏi anh ta: “Làm sao vậy?”

Một lát sau ông anh lái thuyền mới đáp: “Không sao, chắc đèn cường quang hỏng rồi, bật thế nào3cũng không sáng.”

Tôi thầm nghĩ, hay là thôi đi, lúc mấu chốt thì vẫn phải dựa vào chính mình, vì thế lấy điện thoại di động trong túi ra, muốn mở điện thoại ra để chiếu sáng. Nhưng bấm mấy cái mà điện thoại không hề có phản ứng, trước mắt tôi vẫn là đen nhánh một mảnh.

“Không thể nào? Điện thoại của tôi cũng hỏng rồi à?” Tôi giật mình nói.

Lúc này chú Lê và giám đốc Tôn cũng nói điện thoại của mình cũng mở không lên, tôi nghe mà lòng nặng trĩu, một dự cảm không lành sinh ra. Để chứng minh suy nghĩ này, tôi xoay lại sờ về phía Đinh Nhất: “Điện thoại của anh có thể mở ra không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1588

Chỉ nghe Đinh Nhất loạt soạt lấy điện thoại ra thử một lần, sau đó nặng nề nói với tôi: “Chỉ sợ không phải điện thoại có vấn đề, mà là đôi mắt…”

Đinh Nhất còn nói ra khả năng mà tôi e sợ nhất, xem chừng vừa rồi sau cơn sáng chói loà kia, mắt của chúng tôi đều không nhìn thấy gì nữa, thế nên trước mắt mới có thể tối đen rợn người.

Giám đốc Tôn và ông anh lái thuyền vừa nghe Đinh Nhất nói vậy thì trở nên hoảng loạn, không biết phải làm gì tiếp theo.

Lúc này nghe tiếng chú Lê nói lớn với bọn họ: “Mọi người đừng lo lắng, mù sau khi gặp ánh sáng quá mạnh chỉ tạm thời thôi, một lát chắc sẽ có thể khôi phục lại thị lực!”

Tuy tôi không rõ lời chú Lê nói là thật hay giả, hoặc chỉ để trấn an họ, nhưng bây giờ hoảng loạn quá mức sẽ chỉ làm chuyện trở nên khó khăn hơn, như vậy còn không bằng bình tĩnh tự hỏi xem tiếp theo nên làm gì thì hơn!

Chúng tôi không nhìn thấy thứ gì, có thể nói là một bước cũng khó đi! Ông anh lái thuyền thử dùng vô tuyến điện trên thuyền để cầu cứu nhưng không hề được đáp lại.

Tôi quay đầu về hướng anh lái thuyền hỏi: “Anh trai, anh có nhớ vừa rồi trước khi dừng thuyền chúng ta còn cách bến tàu bao xa không?”

Ông anh lái thuyền suy nghĩ một lúc, mới nói không chắc chắn lắm: “Chắc là… còn không đến hai mươi cây số nữa.”

Tôi thầm nghĩ xa thế à, vậy dù chúng tôi kêu rách cổ họng chắc cũng không ai có thể nghe được. Hôm nay cũng thật là xui xẻo, đầu tiên là gặp phải sương mù, sau đó lại gặp phải mưa sao băng quỷ quái kia.

Nhớ đến ánh sáng mạnh vừa rồi rơi xuống hồ, chẳng lẽ là ngôi sao băng kia rơi xuống? Nghe nói thứ đó rất đáng giá, chợ đen ở nước ngoài bán từng gam một. Vì thế tôi hỏi khẽ Đinh Nhất: “Anh có thấy rõ thứ vừa rồi rớt xuống nước là cái gì không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đinh Nhất thở dài nói: “Cách xa quá, hơn nữa ánh sáng kia quá chói, căn bản không nhìn rõ được. Vừa rồi nếu không phải chúng ta nhắm mắt lại theo bản năng, không chừng lúc này mắt chẳng phải mù tạm thời đâu.”

Tôi thầm nghĩ mà sợ hãi, cũng may vừa rồi không có ngu ngốc trợn tròn mắt lên nhìn.

Ai ngờ khi còn đang bàng hoàng bất lực, tôi đột nhiên cảm thấy mặt ươn ướt, vội vàng hứng thử thì thầm than không ngừng, ngay lúc thế này mà gặp trời mưa, còn có thể xui xẻo thêm tí nữa hay không!

Tuy bây giờ đã là đầu xuân, hơn nữa thời tiết ở Chiết Giang cũng không coi là lạnh, nhưng tối đêm tối hôm gió lạnh nhè nhẹ, dính phải mưa phùn, đó đúng là trong ngoài lạnh thấu tim gan mà!

Bởi vì có người ngoài ở đây, nên cho dù tôi có căng thẳng như họ thì bề ngoài vẫn phải giả bộ rất bình tĩnh. Nhưng con người có sự sợ hãi bản năng đối với bóng tối, đặc biệt là khi bạn đang ở trong hoàn cảnh đó sẽ không tự chủ được liên tưởng đến trong bóng đêm có thứ gì mà mình sợ hãi hay không.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mà thị lực của chúng tôi vẫn không khôi phục lại chút nào, cơn mưa nhỏ tra tấn người ta này cũng không biết đã đổ bao lâu, thật hy vọng chuyện này có thể kết thúc sớm một chút, sau đó về tới khách sạn giường cao gối mềm ngủ một giấc ngon lành.

Nhưng khi tất cả chúng tôi đều đang thấp thỏm lo âu vì mắt bị mù tạm thời thì đột nhiên nghe thấy tiếng mô tơ của du thuyền truyền đến từ cách đó không xa. Giám đốc Tôn lập tức hơi kích động nói: “Mọi người nghe xem, có phải có thuyền đến đây hay không?”

Lúc này chú Lê cũng nói: “Đúng là một chiếc thuyền đang đi về phía chúng ta…”

“Ơi! Có người không! Ơi! Chúng tôi cần giúp ở đây!” Ông anh lái thuyền bắt đầu cuống quýt lớn tiếng kêu cứu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37

Theo tiếng kêu ngày một to hơn của anh ta, có tiếng một người đàn ông từ trên thuyền ngoài xa truyền lại: “Thuyền của các anh hỏng rồi à?”

Nghe thấy có người đáp lại, ông anh lái thuyền lập tức nói cho bọn họ: “Không phải thuyền chúng tôi bị hỏng, mà mắt của chúng tôi bị ánh sáng quá mạnh rọi vào, bây giờ không nhìn thấy gì cả!”

Đợi một lát, lại nghe đối phương nói to: “Được, anh cứ từ từ, tôi thương lượng với khách trên thuyền chút đã, sau đó sẽ lái qua cứu các anh!”

Nghe được có người cứu, tim chúng tôi xem như được yên vị. Nhưng có một điều làm tôi hơi ngờ vực, giờ này đã mấy giờ rồi, thế mà lại có du thuyền trở về trễ hơn cả mình?

Lúc này anh lái thuyền cũng nghi ngờ nói: “Trong khoảng thời gian này du thuyền vẫn luôn bị trưng dụng để tìm kiếm chiếc Hải Phong Hào mất tích, sao còn có du thuyền chở khách đi trên hồ nhỉ?”

Giám đốc Tôn nghe thế trái lại chẳng coi là gì bảo: “Mặc kệ thế nào, có thể có người cứu chúng ta thoát khỏi cảnh khốn cùng này là được rồi, không biết đến khi nào mắt của chúng ta mới có thể nhìn thấy…”

Chúng tôi nhanh chóng nghe tiếng chiếc du thuyền kia lái đến đây, loại cảm giác áp bách khi có thứ cực lớn áp sát tới làm tôi hoài nghi, cái ca nô nhỏ của chúng tôi ngàn vạn lần đừng có bị du thuyền to đùng này đụng cho lật đấy nhé.

Tiếp theo tôi cảm thấy thân thuyền của mình đong đưa, chắc là có người từ trên du thuyền nhảy xuống ca nô nhỏ của chúng tôi. Đầu tiên người tới đi đến cạnh chúng tôi xem thử: “Mọi người ổn đấy chứ?”

Ông anh lái thuyền nghe ra là khẩu âm của người địa phương, nên nói cho anh ta biết thuyền của chúng tôi không hư, chỉ là bởi vì vừa rồi mắt chúng tôi bị bỏng do ánh sáng mạnh, nên lúc này mới không nhìn thấy gì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.