Người Tìm Xác

Chương 596



May mà lúc ấy Đổng Hạo Thiên phản ứng nhanh nên kịp phanh xe lại, không đụng phải mấy đứa trẻ kia. Đổng Hạo Thiên rất tức giận, xuống xe mắng cho chúng một trận, lúc ấy anh ta vừa tức giận, vừa sợ hãi nên mắng hơi khó nghe.

Mấy đứa học sinh kia cũng biết mình đuối lý nên khi bị Đổng Hạo Thiên mắng, chúng chỉ biết cúp đuôi chạy mất. Nhưng tôi nhìn thấy trong trí nhớ của Giang Nam,2trong số những đứa trẻ này có một cậu học sinh, chính là “người bị hại” Lý Đan Thanh!

Đổng Hạo Thiên quay trở về xe, Giang Nam quở trách anh ta vài câu, ý là anh ta đã là người trưởng thành rồi, đừng tức giận với mấy đứa trẻ như vậy. Lúc đó Đổng Hạo Thiên vẫn chưa hết tức giận nên vặc lại vợ mình mấy câu, thế là trên cả đoạn đường sau đó, hai người cãi nhau ỏm tỏi5cả lên…

Sau đó vì nhất thời xúc động mà Giang Nam còn tháo chiếc nhẫn trên tay ra và ném về phía ghế sau. Đổng Hạo Thiên thấy vợ tức giận thật nhưng vẫn quát cô, Giang Nam nổi tính tiểu thư, mở cửa rồi xuống xe! Đây chính là cảnh lúc trước đã được tìm thấy trong camera hành trình.

Hai người vừa cãi nhau vừa đi vào trong biệt thự, còn chiếc nhẫn của Giang Nam vẫn nằm ở băng ghế sau6trong xe ô tô. Tôi cảm thấy, việc mình cảm giác được tàn hồn của Giang nam trên chiếc nhẫn này có lẽ là bởi vì, việc hối tiếc nhất trước khi chết của cô ấy là không nên ném chiếc nhẫn này đi.

Đám người Lý Đông Bảo xông vào biệt thự lúc đêm, vì hai vợ chồng nhà Đổng Hạo Thiên cãi nhau nên cả buổi tối chẳng ai nói với ai câu nào cả, bởi vậy mà không ai chú ý5đến việc cửa kính sát đất ngoài phòng khách chưa được khóa lại.

Đến khi họ phát hiện ra thì đã thấy bốn bóng người đang đứng ở trước giường của mình. Đổng Hạo Thiên lúc nào cũng treo câu mình là đàn ông ở trên miệng, nhưng ở thời khắc mấu chốt, anh ta lại là người đầu tiên sợ đến nhũn cả người ra, không hề có chút khả năng phản kháng nào, thậm chí còn không bằng Giang Nam.

Tham Khảo Thêm:  Chương 518

Lý Đông Bảo3thấy Giang Nam xinh đẹp thì nổi máu dâm tà, Giang Nam phản kháng thì bị Lý Đông Bảo tát cho một cái ngất xỉu. Đổng Hạo Thiên bị tóm ở bên cạnh liên tục nói trong ví mình có tiền, xin bọn chúng đừng đụng vào vợ mình.

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, bọn chúng chắc chắn sẽ muốn cả người lẫn tiền. Nhưng bọn Lý Đông Bảo không ngờ tính Giang Nam lại cương liệt như vậy, khi cô tỉnh dậy thấy mình đang bị Lý Đông Bảo xâm phạm thì dùng hết sức phản kháng, còn cào mặt hắn bị thương.

Trong cơn giận, Lý Đông Bảo lấy con dao ngắn ở trong người ra đâm vào ngực cô một nhát, máu trên người Giang Nam lập tức phun ra, chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả ga giường. Lúc này Đổng Hạo Thiên đã sợ đến mức choáng váng, miệng liên tục nói đừng giết tôi, tôi có thể cho các người tiền…

Khi Lý Đông Bảo nhìn thấy máu me khắp người Giang Nam thì cũng hối hận, thật ra ba tên tội phạm bỏ trốn này chưa từng giết người, nhưng bây giờ Giang Nam đã bị thương nặng như thế, chắc chắn không thể sống nổi, khiến cả ba luống cuống tay chân.

Lúc này, cậu bé Lý Đan Thanh vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh quan sát bỗng nói: “Cô gái này đã thế rồi thì xử luôn cả hai đi, nếu không thì các anh đừng hòng chạy thoát, giết một người cũng là giết, hai người cũng là giết, các anh thấy sao?”

Tôi thật sự không ngờ cậu ta chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi mà lại ác độc như thế? Chắc chắn cậu ta không giống cậu học sinh trung học bị tổn thương tâm lý mà trước đó tôi đã từng gặp, xem ra, có một số tính cách đúng là trời sinh…

Đám người Lý Đông Bảo tay dính máu xong cũng đỏ cả mắt, mặc cho Đổng Hạo Thiên cầu xin thế nào, chúng vẫn kéo anh ta đến trên giường cắt cổ. Lúc ấy Giang Nam vẫn chưa tắt thở, chỉ có thể trơ mắt nhìn chồng mình bị giết, mà chính cô cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 227

Khi thoát khỏi ký ức của Giang Nam, tôi cảm thấy lòng mình rét lạnh, Đinh Nhất thấy vẻ mặt kỳ lạ của tôi thì hỏi: “Cậu thấy cái gì à?”

Tôi kể cho anh ta nghe những chuyện mình đã nhìn thấy, anh ta còn nói là mình đã nhìn lầm người rồi, không ngờ thằng nhóc kia lại là một “nhân vật” như vậy!

Sau đó tôi bảo chú Lê nói với Đổng Gia Lâm là đến cục cảnh sát xin cho xem lại đoạn hình ảnh ghi được trên xe kia, chủ yếu là xem từ lúc năm giờ tối trở về sau. Trong khoảng thời gian đó sẽ xuất hiện mấy cậu học sinh, bảo ông ta phải giữ đoạn phim đó thật cẩn thận, bởi vì đó là chứng cứ rất quan trọng.

Thu xếp xong việc của bên này, tôi gọi điện cho Bạch Kiện, muốn nhờ anh ta hỗ trợ để tôi đến xem ba phạm nhân đã bị lính đặc công bắn chết kia. Bạch Kiện nghe xong thì kêu ầm lên: “Không phải chứ, chuyện này mà cũng có liên quan đến cậu nữa hả?”

Tôi nóng nảy: “Đừng có nói linh tinh nữa! Em đang giúp đỡ tìm kiếm người bị hại đấy.”

Nhờ có Bạch Kiện giúp đỡ mà tôi được một cảnh sát đưa vào trong nhà xác tạm thời trong cục, tay cảnh sát đó còn nói may mà chúng tôi đến kịp, chậm một, hai giờ nữa là ba cái xác này đã được đưa đến nhà tang lễ rồi.

Tôi thầm nghĩ mình đúng là thằng đần! Trước đó còn phí sức tìm thứ liên quan đến Đổng Hạo Thiên và Giang Nam, thế sao không trực tiếp đến xem thi thể của đám Lý Đông Bảo này là được rồi!

Khi cảnh sát kéo ngăn tủ chứa xác của một trong những phạm nhân ra, tôi vội ngăn hành động định mở khóa kéo của anh ta lại, bởi vì tôi thực sự không muốn nhìn thấy gương mặt đã bị đánh nát của bọn chúng.

Sau đó tôi khẽ đặt tay ở trên cỗ thi thể không biết là của ai này, cẩn thận cảm giác những ký ức của hắn khi còn sống…

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Hình như lên phải thuyền giặc rồi

Thi thể này là của Vương Bắc Giang, đêm hôm đó, sau khi giết chết hai vợ chồng Đổng Hạo Thiên, bọn chúng định cướp sạch đồ đạc trong căn biệt thự.

Nhưng Lý Đan Thanh lại rất tỉnh táo nói với chúng: “Các anh chỉ có thể lấy tiền, không thể lấy đồ được, nếu không sớm muộn gì cảnh sát cũng sẽ tìm thấy các anh.”

Không hiểu vì sao ba tên này lại nghe lời một thằng nhóc ít tuổi như thế, chúng thật sự chỉ cầm tiền mặt mà không hề đụng tới đồ đạc nào trong nhà. Chúng để xác của vợ chồng Đổng Hạo Thiên trong phòng ngủ chính, sau đó đường hoàng xuống lầu nấu cơm.

Ăn cơm xong, bọn chúng ngồi ở phòng khách tầng một xem tivi, như thể quên mất trên tầng có hai thi thể còn đang nằm trên giường.

Sáng thứ bảy, Lý Đan Thanh ăn sáng xong thì bảo bọn Lý Đông Bảo lau sạch tất cả vết máu ở trên lầu, sau đó bảo bọn chúng quấn chặt thi thể và ga giường thấm máu lại.

Chờ đến đêm, Lý Đan Thanh lại nói với bọn chúng rằng, phía sau trường học của mình có một cái giếng sâu bị bỏ hoang, bình thường bọn học sinh như cậu ta ngại đi đổ rác quá xa sẽ ném thẳng vào đó.

Lý Đan Thanh tả vị trí chính xác của cái giếng kia cho Lý Đông Bảo, để chúng thừa dịp đêm nay có ánh trăng, ném hai thi thể này vào cái giếng kia…

Những học sinh hay ném rác vào trong giếng không thường nhìn xem trong giếng có gì, đợi đến khi thi thể bị rác đè lấp thì sau này sẽ mãi mãi chẳng có ai biết bên dưới có xác người cả.

Nhìn thấy tâm tư của Lý Đan Thanh khiến tôi dựng cả tóc gáy, tại sao một đứa trẻ mới mười mấy tuổi lại có tư duy kín đáo như vậy chứ? Lúc trước tôi còn tưởng rằng gã Lý Đông Bảo này là một người không đơn giản, nào ngờ kẻ đứng đằng sau giật dây hắn lại là Lý Đan Thanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.