Người Tìm Xác

Chương 658



Đương nhiên, chúng tôi cũng không thể trắng trợn mang năm nhóc hồ ly trong phòng ra ngoài được, cũng may chúng khá nhỏ, một cái hộp các tông là đựng được hết.

Khi chúng tôi gọi xe đi tới một bệnh viện thú cưng ở thị trấn lân cận, thú y của2bệnh viện vừa thấy là biết đó là hồ ly hoang dã, anh ta nghi ngờ hỏi: “Các anh lấy ở đâu ra vậy? Nếu là loài hoang dã thì không được đâu, đến lúc đó kiểm lâm phải bắt đi đó?”

Tôi nghe thế cười bảo: “Không phải hoang dã, chúng tôi5ở trại nuôi hồ ly, mấy con này bị bệnh nặng quá nên chúng tôi mới muốn tìm thú y chuyên nghiệp để khám thử, không tin anh xem, gọi là chúng nghe theo này…”

Nói xong tôi gọi mấy nhóc hồ ly một tiếng: “Chui ra khỏi thùng hết đi!”

Khỏi phải nói,6mấy con thú này còn rất cho tôi mặt mũi, lập tức nhảy ra khỏi thùng giấy, chắc cho là chuyến này lại có vịt nướng ăn đây! Điều này làm cho thú y giật mình, luôn mồm nói: “Đúng thật là nghe lời… Sau này tôi cũng muốn nuôi một con!”

Tôi5xua tay liên lục với anh ta: “Tôi khuyên anh đừng nuôi, nuôi sẽ hối hận đó, vừa khai vừa hôi, tôi làm ở trại chăn nuôi nên chẳng còn cách nào, nếu muốn nuôi như thú cưng đúng thật là không tốt lắm!”

Anh thú y trẻ kia cười cười, không nói3gì nữa…

Nhưng sau khi anh ta làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân cho bọn nhóc hồ ly xong, kết quả lại không lạc quan lắm.

Đầu tiên chúng nó đều bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, tiếp nữa là trong cơ thể đều có giun, nhưng với tình trạng sức khỏe hiện giờ của chúng, nếu xổ giun, làm không khéo sẽ chết mất! Còn cả ghẻ lở trên da chúng cũng rất nghiêm trọng, phải lập tức bôi thuốc, nếu không nhiễm trùng lan rộng cũng rất có thể sẽ chết.

Tuy tôi biết bác sĩ ở bệnh viện thú cưng thế này đều thích nói bệnh nặng lên một chút, nhưng tình trạng của mấy con thú nhỏ này không cần anh ta nói thì mắt người cũng có thể nhìn ra rất nghiêm trọng rồi. Bằng vào kinh nghiệm nuôi chó của mình, nếu không chữa trị, thật sự rất có thể sẽ phát triển thành hậu quả cuối cùng như lời thú y nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: Freedom!

Vì thế tôi và thú y bàn bạc một phương án chữa trị, đó chính là chữa ghẻ lở trên da chúng và suy dinh dưỡng trước, còn giun trong người thì chờ chúng khoẻ mạnh hơn một chút rồi mới dùng thuốc xổ.

Do phải chữa ghẻ nên phải cạo hết lông đi, kết quả khi chúng tôi mang mấy con thú nhỏ về lại khách sạn gặp phải chú Lê, chú ấy không nhịn được cười bảo: “Không phải chứ, lông của tụi nó đâu? Sao mới một buổi sáng không gặp mà cả người đã trọc lóc cả rồi.”

Tôi trợn mắt: “Nói cứ như trước đây chúng không trọc ấy, bác sĩ ở bệnh viện bảo ghẻ lở trên người tụi nó rất nghiêm trọng, phải cạo lông mới được, thế mới thuận tiện bôi thuốc. Đúng rồi, bên chú thế nào rồi ạ?”

Chú Lê nói với vẻ mặt mỏi mệt: “Đừng nói nữa, hôm nay nếu không có chú ở đó, người nhà của nạn nhân thể nào cũng xé xác Triệu Hải Thành ra!”

Tôi lập tức trưng ra vẻ mặt xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện hỏi chú: “Sao lại thế? Chẳng lẽ đám người Cao Ngọc Lương không muốn bồi thường tiền à?”

Chú Lê chìa hai tay ra nói: “Cao Ngọc Lương cũng không nói không bồi thường tiền, nhưng lại phải là sau khi cơ quan công an đưa ra kết luận chính xác của vụ án mới được. Những người nhà đó vừa nghe là không chịu ngay, lúc trước không tìm thấy người thì bảo bọn họ chờ, bây giờ tìm thấy người rồi còn bắt chờ tiếp, chẳng lẽ đòi công bằng mà khó như vậy à?”

Tôi nghe thế thì lắc đầu liên tục nói: “Đúng là gian thương, đến lúc này còn không đổi thái độ đúng đắn, tích cực trấn an người nhà, nói mấy lời như lửa cháy đổ thêm dầu đó sẽ chỉ làm nhà người ta càng thêm đau lòng thôi! Lúc chúng ta tính tiền phải đòi ông ta thêm một khoản!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 83: C83: Mùa đông bất tận hết

Chú Lê gật đầu bảo: “Phải thế!”

Lúc này thấy mấy con thú kia con nào con nấy đều gục đầu xuống, một chút tinh thần cũng không có, không biết có phải vì vừa rồi bị chú Lê cười nhạo hay không. Đinh Nhất nhìn thấy thì lo lắng nói: “Có phải hôm nay liều thuốc hơi nhiều không, sao tôi thấy chúng nó đều héo hon thế?”

Tôi bèn xách từng con lên kiểm tra hết một lượt: “Vẫn khoẻ mà! Có thể là do lông bị cạo đó!”

Đinh Nhất suy nghĩ, rồi đi vào trong phòng tắm cầm một cái khăn tắm ra trải vào trong thùng giấy mà mấy con hồ ly ngủ. Tôi thấy thế thì không kìm được phỉ nhổ: “Trước đây không phải anh còn nói muốn làm thịt cho nhanh gọn à? Sao giờ lại quan tâm chúng thế?”

Đinh Nhất vừa trải khăn tắm vừa nói: “Lúc ấy làm thịt là làm thịt rồi, bây giờ nếu đã mang về, cũng không thể để chúng chết ở đây chứ?”

Tôi nghe thế vừa định nói mấy câu cười nhạo anh ta tí chút, nhưng lúc này lại nghe có người gõ cửa phòng. Ba chúng tôi nhìn nhau, đều thấy kỳ lạ là sao giờ này lại có người tới?

Tôi đang muốn đi mở cửa, lại nghe Đinh Nhất nói với vẻ mặt khó chịu: “Năm con thú cũng đã hôi lắm rồi, sao lại tới thêm một con nữa!”

Tôi nghe ra ý trong câu nói của Đinh Nhất, biết người tới ngoài cửa là ai! Không ngờ lại là anh ta tới đón mấy con vật nhỏ này về. Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, hồ tiên có liên hệ với chú họ, lại đi được khắp mọi nơi phỏng chừng cũng chỉ có Trang Hà.

Khi tôi mở cửa, nhìn thấy một gương mặt tinh xảo đến mức gợi đòn.

“Ai bảo anh tới? Chú họ tôi à?” Tôi tức giận nói.

Trang Hà cười tủm tỉm: “Chuyện này cậu đừng quan tâm, dù sao bây giờ các cậu cần tôi giúp, không phải à? Còn không mau mời tôi vào nào! Mau cho tôi gặp các vị tiểu đạo hữu kia đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 179: Sợ hãi 1

Mà khi Trang Hà nhìn thấy mấy con hồ ly trần trụi kia, mắt hơi co giật: “Có phải tôi được quyền tố cáo các người ngược đãi động vật hoang dã không?”

Lúc này Đinh Nhất đứng ở chỗ rõ xa tiếp lời một cách sâu xa: “Đem chúng hầm lên mới tính là ngược đãi thật sự!”

Trang Hà nghe thế thì dùng khoé mắt liếc Đinh Nhất, sau đó xoay lại nói với tôi và chú Lê: “Chờ tôi tìm hiểu tình hình của chúng trước cái đã!”

Tiếp theo thấy Trang Hà ôm cả mấy con hồ ly và cái thùng vào phòng tắm, ước chừng nửa tiếng sau mới mở cửa ra ngoài. Chỉ là lúc này trên mặt Trang Hà đã không còn bất cần đời như trước, có vẻ nghiêm túc hơn nhiều.

“Những con vật đó nói gì? Nhiều năm như vậy chúng vẫn luôn ở trong hang đá ư?” Tôi tò mò hỏi.

Trang Hà hơi khó chịu nói: “Đừng có mở miệng ra là gọi người ta con vật, thú nhỏ, chúng nó đều nghe hiểu cả đấy. Còn nữa, cả đám bọn chúng đều sắp trăm tuổi rồi, nhỏ chỗ nào?!”

Tôi thè lưỡi: “Đúng là không nhận ra đấy, thấy đạo hạnh của bọn nó yếu như vậy, nên cứ tưởng là chỉ mấy chục tuổi thôi mà?”

Trang Hà lắc đầu nói: “Cậu cho rằng chúng tôi muốn tu luyện thành công dễ dàng như vậy à?”

“Vậy chúng có nói ra thân thế của mình không, còn nữa, tại sao chúng cứ phải giết mấy quản lý kia?” Tôi tiếp tục truy hỏi.

Trang Hà khẽ thở dài và nói: “Năm tiểu đạo hữu này cũng thật đáng thương…”

Sau đó nghe Trang Hà kể chuyện, hoá ra năm con hồ ly này được sinh ra trong hang đá vào một trăm năm trước, mẹ của chúng nó là hồ ly bạc tu luyện đã hai trăm năm. Vốn dĩ chúng nó ở trong động rất tốt, nhưng hơn bốn mươi năm trước, vô tình có vài con người xông vào động, quấy rầy hết thảy sự cân bằng ở nơi đây…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.