Người Tìm Xác

Chương 702



Tôi thấy ánh mắt gian xảo của Trang Hà thì nghi ngờ hỏi: “Tôi còn thứ gì có thể đưa cho anh?”

Chỉ thấy Trang Hà cười nói ra đáp án tôi cần: “Linh hồn của cậu…”

Trong lúc nhất thời tôi còn chưa phản ứng được câu “linh hồn của cậu” là ý gì, nhưng đã nghe thấy Đinh Nhất vẫn đứng ở cửa sổ im lặng nãy giờ đột nhiên lạnh lùng nói: “Đừng hòng!”

Trang Hà nhún vai: “Lần này không phải tôi keo kiệt,2suy cho cùng khi không bảo tôi tổn thất mấy trăm năm tu vi, dù sao cũng phải có lý do chứ! Tôi lại không phải cha ruột của cậu ha?”

Tuy Trang Hà nói qua loa, nhưng sao tôi nghe thế nào cũng cảm thấy hơi khó xử. Tuy nhiên nghĩ lại, con hồ ly già này năm nay không biết đã mấy ngàn tuổi, đừng nói so với cha tôi, mà so với ông nội thì tôi cũng chiếm phần hời rồi.

Chẳng qua con5hồ ly già này chộn rộn cả buổi là muốn linh hồn của mình, tôi thầm cảm thấy không thích hợp, không có linh hồn thì không phải tôi cũng như đã chết ư? Vì thế tôi tức giận nói: “Bây giờ tôi đưa linh hồn cho anh, tôi còn cần cửu chuyển âm dương đan làm cái khỉ gì nữa!”

Nhưng Trang Hà lại lắc đầu: “Không phải bây giờ… Là sau này, sau khi cậu chết…”

Tôi chả hiểu gì cả, vì thế nghi hoặc6hỏi lại: “Anh nói rõ coi, sao sau khi chết giao linh hồn của tôi cho anh được?”

Trang Hà khẽ cười nói: “Ý nghĩa rất đơn giản, chính là sau khi cậu chết, hồn phách của cậu không cần phải đến địa phủ báo danh, đi theo tôi luôn là được!”

“Đi theo anh? Anh cần hồn phách để làm cái gì? Chẳng lẽ anh muốn ăn hồn phách của tôi?” Tôi lo sợ nói.

Trang Hà nghe xong làm biểu cảm như muốn oẹ: “Cậu bớt5tự mình đa tình giùm, tốt xấu gì tôi cũng là một đại yêu quái, ăn linh hồn của một tên phàm phu tục tử như cậu thì có ích lợi khỉ gió gì hả!”

“Vậy anh cần linh hồn của tôi làm gì hả?” Tôi nghi ngờ nói.

Lần này Trang Hà cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Chuyện này cậu cũng đừng quan tâm, dù sao không phải muốn hại cậu là được rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 323: Bây giờ đã rất tốt rồi

Tôi thầm suy xét lời thằng cha này nói là thật3hay giả, con hồ ly già này không phải là đào một cái hố để tôi nhảy vào đấy chứ! Đang nghĩ ngợi thì thấy Đinh Nhất nói với Trang Hà bằng vẻ mặt âm u nặng nề: “Anh muốn giúp thì giúp, không giúp thì dẹp, Tiến Bảo sẽ không làm giao dịch linh hồn gì với anh cả.”

Thật ra tôi cũng biết Đinh Nhất muốn tốt cho mình, nhưng mà chú họ cũng nói, trừ cách này ra không còn cách nào khác có thể cứu được tôi, giữa hai lựa chọn bây giờ ngoẻo luôn với đợi sau này ngoẻo rồi bán linh hồn đi, tôi cảm thấy có lẽ cái sau có lợi hơn một chút.

Đinh Nhất và Trang Hà thấy tôi do dự, một tên thì thúc giục tôi đồng ý nhanh lên, để anh ta lập tức đi tìm thuốc dẫn, nếu chậm thì dù là tiên đan cũng vô ích. Nhưng một tên khác lại liên tục bảo tôi đừng cắn câu của con hồ ly già này, tôi nghe mà đầu muốn to gấp đôi.

Ngay lúc tôi đang do dự, lại đột nhiên nhận được điện thoại của chú họ, chú lặng lẽ nói với tôi trong điện thoại, có thể đồng ý với yêu cầu của Trang Hà, nhưng chỉ có thể cho anh ta nửa linh hồn thôi, được thì được, không được thì dẹp! Đến lúc đó chú sẽ nghĩ cách khác giúp tôi.

Tôi có cảm giác chú họ đã sớm đoán được Trang Hà sẽ đòi hồn phách của tôi! Vì thế tôi dựa theo lời chú họ, đồng ý đưa cho Trang Hà một nửa hồn phách, hỏi anh ta có chịu không…

Trang Hà nghe thế nhìn tôi như cười như không trong chốc lát, rồi mới gật đầu nói: “Bỏ đi, coi như tôi mất máu nên bán phá giá, một nửa thì một nửa, còn hơn không có gì.”

Tuy nhiên lúc ấy tôi cũng không rõ ràng cho lắm tại sao Trang Hà kiên trì lấy linh hồn của tôi, cho dù là một nửa cũng được?

Sau đó tôi và Trang Hà thoả thuận xong xuôi, anh ta muốn hạ chú khoá hồn trên người tôi, để ngăn ngừa hồn phách tự bỏ chạy mất khi tôi bị ngoẻo ngoài ý muốn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 171: C171: Chương 171

Mà khi anh ta nhìn thấy ấn ký trên cổ tôi, thế mà lại cười ha hả nói: “Hô! Có người đã làm thay cho tôi rồi, xem ra nhóc con cậu đã từng bị hồn rời khỏi xác rồi à!”

Nhớ đến cái dấu ấn kỳ cục trên cổ kia, tôi nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Đừng nói nữa, là hai cái đồ dở hơi kia in lên đó!”

Lúc này Trang Hà nhìn kỹ cổ của tôi và bảo: “Mặc kệ là ai in, cũng coi như bớt một việc giùm tôi. Bây giờ tôi sẽ trở về chuẩn bị cửu chuyển âm dương đan cho cậu, mấy ngày nay cậu ăn cho ngon vào, tẩm bổ cơ thể thật tốt, đừng để đến lúc đó cơ thể yếu quá mà không qua được nhá.”

Khi ấy tôi cho rằng ý của Trang Hà là sợ cơ thể của tôi không đợi được đến khi anh ta luyện thành cửu chuyển âm dương đan, nhưng xong việc tôi mới biết, khi ấy anh ta thật sự chỉ đơn thuần bảo tôi bồi bổ thể lực mà thôi…

Hiệu suất làm việc của con hồ ly già Trang Hà này vẫn là số một, chưa đến mấy ngày anh ta đã cầm một viên cửu chuyển âm dương đan nhìn giống như socola “Maltesers” đến tìm tôi. Mà khi tôi nhận viên cửu chuyển âm dương đan từ trong tay anh ta, trong lòng lại nảy lên cơn hốt hoảng không rõ ngọn nguồn.

Tôi nhìn viên cửu chuyển âm dương đan đen thui, nghĩ thầm là nuốt chửng luôn hả? Hay là nhai kỹ rồi nuốt xuống đây? Nhưng khi tôi vừa quyết định ném viên cửu chuyển âm dương đan vào trong miệng, lại bị Trang Hà giơ tay ngăn lại: “Đừng có vội! Trước tiên để tôi bắt mạch cho cậu, xem bộ xương này của cậu có thể gánh chịu giày vò được hay không đã.”

Tôi không biết làm sao nên mặc anh ta bắt mạch, lòng ít nhiều gì cũng chột dạ hỏi: “Cái gì gọi là có thể gánh chịu hay không? Không phải ăn thẳng vào bụng là được à?”

Trang Hà dùng khóe mắt liếc xéo tôi rồi nói: “Theo trình tự, đúng thật cậu ăn vào là được. Nhưng sau khi cậu ăn xong cửu chuyển âm dương đan, âm khí mạnh mẽ trong cơ thể sẽ chống chọi với cửu chuyển âm dương đan, đến tận khi bị đan dược của tôi điều hòa dung nhập hết, cơ thể của cậu có thể khôi phục lại bình thường. Chẳng qua… Trong quá trình đó có thể cậu sẽ thấy khó chịu một xíu xiu thế này này, cho nên cần phải có đủ thể lực mới được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tôi thấy anh ta nói nhẹ nhàng thì ra sức vỗ ngực mình: “Cơ thể này của tôi đủ rắn chắc, anh cứ yên tâm đi!”

Nhưng Trang Hà lại lắc đầu nói: “Rắn chắc hay không thì không phải cậu nói là được, nếu lỡ như cậu không chịu được mà ngoẻo ngay tắp lự, không phải lãng phí cửu chuyển âm dương đan này của tôi à?”

Đinh Nhất cau mày lại nói: “Cái gì gọi là ngoẻo ngay tắp lự chứ, thứ này của anh không phải là đồ giữ mạng à? Sao còn có thể làm cậu ta ngoẻo ngay hả?”

Trang Hà nghe anh ta nói vậy, rất có kiên nhẫn giải thích cho hai chúng tôi: “Nói thế nào với hai người đây nhỉ, cái này giống như có hai luồng sức mạnh đánh nhau ở trong cơ thể của Tiến Bảo. Tuy rằng chúng ta đều biết cuối cùng cửu chuyển âm dương đan sẽ thắng, nhưng chuyện gì cũng cần phải có quá trình ấy mà! Hai luồng sức mạnh này vốn là không phải người bình thường có khả năng thừa nhận, nhưng bây giờ lại đều ở trong cơ thể của một người, anh nói người này có thể thoải mái không?”

Tôi nghe xong lập tức có suy nghĩ không bằng chết luôn cho xong, nếu thật sự giống lời Trang Hà nói, tôi ăn xong cửu chuyển âm dương đan này sẽ bị hai luồng sức mạnh vật cho ngoẻo luôn, thế chẳng phải là vừa chịu tội lại vừa không được lợi sao? Tôi đây hà tất phải vậy?

Trang Hà vừa thấy tôi nhệch miệng ra có vẻ hơi hối hận, bèn trấn an: “Yên tâm đi, có tôi ở đây sao có thể để chuyện này xảy ra chứ?” Anh ta lấy trên người ra một tờ giấy đưa cho Đinh Nhất nói: “Tìm ba loại thuốc theo đơn này về đây, sau khi cậu ta ăn xong bảo đảm khoẻ ngay như vâm!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.