Người Tìm Xác

Chương 709



Tôi bất đắc dĩ nói cho Bạch Kiện biết: “Tôi không cảm nhận được gì cả, trên những thi thể này không có tàn hồn!”

Bạch Kiện nghe thế thì nghệt mặt ra: “Không thể nào! Đến cả cậu cũng không linh à?”

Lúc này tôi nhớ tới vừa rồi anh ta nói ở đây chỉ có một nửa số xác khô, vì thế nói với anh ta: “Nếu không anh dẫn tôi đến nhà tang lễ thành phố xem những xác2khô còn lại thử xem?”

Bạch Kiện vội gật đầu: “Được, đi nhanh thôi!”

Sau đó chúng tôi lại lái xe đến nhà tang lễ, nhưng kết quả vẫn giống nhau, những thi thể còn lại cũng không có nửa cái tàn hồn nào…

Trước kia tôi từng nghe chú Lê nói, trên thi thể không có tàn hồn có thể là do đã hoá thành lệ quỷ, nhưng hơn năm mươi hồn phách cùng nhau biến thành lệ quỷ ư?! Có khả5năng này ư?

Vì thế tôi vội gọi điện thoại cho chú Lê, chú ấy nghe xong cũng nói khả năng thế này không lớn, đoán là có liên quan đến nguyên nhân cái chết của bọn họ, tốt nhất vẫn là đi xem thử chiếc xe buýt xảy ra chuyện, có lẽ hồn phách của họ đều bị giam ở đó.

Tôi và Bạch Kiện lại đi suốt đêm đến bãi đỗ chiếc xe buýt xảy ra chuyện kia, nghe Bạch6Kiện nói, chiếc xe buýt này cũng rất khác thường, xe không hư, bình xăng cũng đầy, nhưng làm gì cũng không nổ máy được, cuối cùng họ chỉ có thể tìm xe tải kéo về.

Khi nhìn thấy chiếc xe buýt này lần nữa, tâm trạng của tôi nặng nề không nói nổi thành lời, nếu… Lúc ấy tôi có thể phát hiện vấn đề đúng lúc, chắc sẽ tránh cho thảm án lần này xảy ra. Đối với bóng5dáng lạ lùng vội vàng thấp thoáng thấy khi đó, đến bây giờ ký ức của tôi hãy còn mới mẻ, nhưng tại sao lúc đó lại không thể xác định như vậy chứ?

Bạch Kiện mở cửa xe cho tôi lên, tôi nhìn thùng xe tối om, do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhấc chân bước lên. Mới vừa lên xe, tôi đã ngửi thấy một mùi hương hoa lê nhàn nhạt, vì thế tôi quay lại hỏi Bạch3Kiện: “Anh có ngửi thấy không? Lần đầu tiên lên xe, ở đây có mùi hương này không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ai ngờ Bạch Kiện lại mang vẻ mặt mù mờ: “Mùi hương gì? Sao anh không ngửi thấy?”

Tôi nói sâu xa: “Đừng nói với tôi là chẳng một ai trong các anh ngửi thấy gì nhé, không phải nói mũi của pháp y đều rất nhạy à?”

Bạch Kiện bị tôi nói như vậy, bèn chun mũi ngửi lung tung khắp nơi, nhưng cuối cùng anh ta vẫn trưng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh thật sự không ngửi thấy bất cứ cái gì cả!”

Thấy anh ta không giống như đang gạt tôi, xem ra mùi hương hoa lê này chắc là ở trên thứ gì đó trước đây đã có trên xe, hơn nữa còn là âm khí ngưng kết lại mà thành, người bình thường không thể ngửi thấy được.

Như vậy xem ra vấn đề vẫn là ở Lê Thụ Câu, nếu muốn điều tra rõ chân tướng chuyện này, chúng tôi vẫn phải đi đến Lê Thụ Câu một chuyến mới được! Vì thế tôi nói suy nghĩ của mình cho Bạch Kiện.

Anh ta nghe xong cũng đồng ý với đề xuất để tôi quay lại đó xem xét, nhưng lần này tôi đề nghị trước hết không để cảnh sát lộ mặt, chỉ là tôi cùng chú Lê và Đinh Nhất đi trước thăm dò, sau khi nắm bắt được tình huống nhất định, nếu cần đến lực lượng cảnh sát thì để nhóm Bạch Kiện ra mặt giải quyết cũng không muộn.

Nhưng mà Bạch Kiện lại lo cho sự an toàn trong chuyến đi này của chúng tôi, rốt cuộc hiện giờ vụ án chưa được sáng tỏ, nếu thật sự là do con người hại chết nhiều tính mạng như vậy, chúng tôi đây tùy tiện đi điều tra chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nhất định.

Tôi bảo anh ta yên tâm: “Chỉ cần hung thủ không phải một đám thổ phỉ có võ trang hạng nặng, ba chúng tôi sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu.”

Sở dĩ tôi không muốn để nhóm Bạch Kiện ra mặt trước là vì cảm thấy bên phía Lê Thụ Câu chắc chắn có rất nhiều người biết nội tình, chỉ là họ không muốn đối mặt với cảnh sát mà thôi! Ví dụ như ông chủ “Homestay Hoà Phong”…

Sáng sớm hôm sau tôi và Đinh Nhất đi tìm chú Lê, thuật lại câu chuyện một cách đơn giản, chú ấy cũng cho rằng vấn đề cốt lõi chắc hẳn là nằm ở Lê Thụ Câu, có điều cụ thể là chuyện như thế nào thì phải đi mới biết được, vì thế trưa hôm đó ba chúng tôi lại xuất phát đến khu thắng cảnh Lê Thụ Câu…

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: C3: Mọi người đều mê sách của nàng

Lần này không phải tới chơi, cho nên chúng tôi cũng không ề à trên đường, đi thẳng đến homestay Hoà Phong mà tối đó ở trọ. Có lẽ là bởi vì xe buýt xảy ra chuyện, dọc đường đi chúng tôi hầu như không nhìn thấy khách du lịch nào.

Tuy nói cảnh sát đã phong tỏa tin tức truyền thông ở địa phương, nhưng dưới bầu trời này không có bức tường nào không lọt gió, đoán chừng ở Lê Thụ Câu đã sớm loan tin ồn ào huyên náo rồi. Hơn nữa Lê Thụ Câu cũng không phải danh lam thắng cảnh cấp A của quốc gia gì, bởi vậy người tới chơi đều là những du khách ở gần quanh đây, tất nhiên là nắm được tin tức rất nhanh.

Khi ba chúng tôi cát bụi dặm trường tới được homestay Hoà Phong, ông chủ homestay thấy chúng tôi thì sửng sốt, chắc là ông ta nhận ra chúng tôi chính là khách ở lại mấy ngày trước, vì thế nhiệt tình tiếp đón: “Các vị lại tới đây chơi à?”

Chú Lê cũng cười và nói với ông ta: “Lần trước tới cảm thấy không khí ở đây rất tốt, không phải mùa hoa nở năm nay sắp qua rồi sao, cho nên lại muốn đến ngắm nữa. Đúng rồi, dọc đường đi đến đây, chúng tôi phát hiện hầu như không có mấy du khách, giờ này vẫn chưa lạnh mà đã vào mùa ế khách du lịch rồi à?”

Ông chủ xua xua tay: “Nào có! Năm rồi giờ này vẫn còn phải náo nhiệt thêm nửa tháng đấy! Nhưng mấy hôm trước không phải trong núi xảy ra chuyện đó ư? Nghe nói chuyện này gây rắc rối rất lớn, cho nên khách du lịch quanh đây cũng không dám tới!”

Chú Lê nghe xong lập tức làm bộ lộ vẻ sợ hãi nói: “Đã xảy ra chuyện à? Xảy ra chuyện gì? Sao chúng tôi không nghe nói nhỉ? Haiz… Sớm biết thế thì đã không tới nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 470: Kiếm chỉ yếu tắc

Phỏng chừng ông chủ homestay này thấy khó khăn lắm mới có một người khách, không muốn dễ dàng thả chạy mất, vì thế nói với chúng tôi: “Nếu các anh đã tới cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần ở lại chỗ này, tôi bảo đảm các anh không sao cả!”

Tôi nghe vậy vội nói với chú Lê: “Tới cũng tới rồi, có thể có chuyện gì đây! Cháu thấy đêm nay chúng ta định ở lại thế nào thì ở thế đó đi!”

Ông chủ homestay vui vẻ: “Cậu nhóc thoải mái đó! Các vị cứ yên tâm ở lại, ngày mai tôi đề cử cho mọi người mấy chỗ, đảm bảo vừa không cần vé vào cửa, còn chơi khá an toàn.”

Sau đó ba chúng tôi lấy thẻ căn cước ra làm thủ tục nhận phòng, trong lúc đó, tôi còn hỏi thăm ông chủ homestay: “Vừa rồi ông nói mấy ngày trước ở đây đã xảy ra chuyện?! Tôi nhớ rõ lần trước tới chơi, lúc về nhìn thấy trên đường núi có một tốp xe cảnh sát, không lẽ chính là hôm đó xảy ra chuyện ư? Hình như tôi còn nhìn thấy một chiếc xe buýt du lịch dừng trong khu rừng ven đường.”

Ông chủ homestay nghe thế thì sắc mặt nặng nề, sau đó hạ thấp giọng nói: “Còn không phải sao! Thật ra các vị cũng đã từng gặp chiếc xe buýt xảy ra chuyện rồi, mọi người còn nhớ lúc mọi người vào ở trong homestay không, ngay khi ấy có một chiếc xe buýt chạy vào đó? Trong đó đều là khách du lịch.”

Tôi giả bộ vỗ bộp lên đầu: “Đúng nhỉ, tôi nhớ ra rồi, lúc ấy tôi còn thấy thắc mắc cơ mà? Chỗ ông khi ấy rõ ràng còn nhiều phòng trống như vậy, sao lại không cho họ vào ở chứ? Tôi còn tưởng là ông sợ họ ghi sổ nợ kia!

“Ghi sổ nợ cái gì! Nói ra mọi người đừng sợ nhé, hàng năm chúng tôi sinh sống ở trong núi, thường xuyên gặp phải một vài chuyện khác thường, cho nên có cách đối phó riêng của mình. Buổi tối hôm đó người trên xe mới vừa bước xuống, tôi đã nhìn ra mặt họ đầy tử khí, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!” Ông chủ homestay e sợ kể lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.