Người Tìm Xác

Chương 730



Tôi nghe chú Lê nói mà thấy khá hoang mang, vừa hiểu vừa không. Thôi được rồi, quan tâm nó là nghiệp chướng hay nghiệp nợ làm gì? Tôi đang sống thế nào thì cứ sống thế ấy đi! Nên làm gì thì cứ làm việc đó! Không thì lấy đâu ra tiền để hưởng thụ cuộc sống chứ?

Hôm ấy, chú Lê nhận2được một vụ làm ăn, là ông chủ của tòa cao ốc nào đó ủy thác, nhờ chúng tôi điều tra vụ có ba người bị ngã từ trên cao xuống. Thì ra trong những tòa cao ốc do công ty này quản lý, có một tòa gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, hơn nữa còn là những vụ “tương tự nhau”.

Vào5hai tháng trước, lần lượt có ba công nhân làm việc trên cao, khi đang trong thời gian làm việc thì bị người ta cắt đứt dây bảo hộ an toàn và rơi từ trên cao xuống. Trong đó có hai người may mắn hơn, một người rơi từ tầng hai xuống, một người bị rơi xuống cây nên không nguy hiểm đến6tính mạng. Nhưng người thứ ba không được may mắn như vậy, rơi trực tiếp từ tầng mười lăm xuống, đầu nát bét!

Cảnh sát điều tra ba vụ trên và phát hiện, cả ba công nhân rơi từ trên cao xuống đều do bị người ta cắt đứt dây bảo hộ. Nhưng chuyện làm người ta cảm thấy kỳ quặc là, cả ba5vụ giết người này lại do ba người khác nhau gây ra và họ đều là những người dân bình thường, vốn không hề quen biết những công nhân gặp nạn.

Ba người này lần lượt là hai nam, một nữ, trong hai người nam thì có một người là nhân viên đang làm việc trong một công ty, người còn lại là ông3chủ của một công ty nhỏ, còn người nữ cuối cùng là cô giáo nhà trẻ.

Đáng lý ra, cả ba đều là những người trưởng thành được ăn học đàng hoàng, hoàn toàn biết hậu quả của việc cắt đứt dây bảo hộ là như thế nào, vì thế nên hành vi của họ hoàn toàn không hợp với lẽ thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 94: Tần nhã tỉnh ngộ

Cả ba người này đều đang được tại ngoại, nhưng những lý do mà họ đưa ra đều giống nhau, họ đều cảm thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm, thế nên mới nhất thời xúc động cắt đứt dây bảo hộ, thậm chí cho đến giờ, họ cũng không nhớ mặt của những công nhân bị rơi xuống kia…

Bình thường những bản án như thế này đều là hình sự kèm theo dân sự, đặc biệt là người gây ra cái chết của công nhân cuối cùng kia, chắc chắn sẽ phải ngồi tù và bồi thường tiền, bởi vậy mà mọi người đều không thể hiểu nổi, lúc ấy ba người này nghĩ thế nào mà lại làm như vậy, đầu óc có vấn đề à?

Bây giờ, không một nhân viên của công ty làm vệ sinh nào đồng ý nhận lau tường ngoài của tòa nhà này nữa, vì họ biết người ở đây mắc bệnh thần kinh thích cắt dây bảo hộ, chỉ số nguy hiểm quá lớn!

Nếu chỉ xảy ra một vụ thì coi như ngẫu nhiên, nhưng trong hai tháng đã liên tục phát sinh ba vụ thì không còn là bình thường nữa rồi! Cuối cùng, giám đốc quản lý tòa nhà này đến tìm chú Lê, muốn chú ấy đến xem thử có phải phong thủy của tòa nhà không tốt chỗ nào nên mới liên tiếp xảy ra chuyện không?

Nhưng chú Lê nói, phong thủy có vấn đề có thể dẫn đến việc con người bị thay đổi tính tình, nhưng không có khả năng khiến người ta đột nhiên làm ra những việc trái với lẽ thường như vậy được! Nếu muốn biết tình hình chỗ kia như thế nào thì phải qua đó xem mới biết được.

Thế là người của công ty dẫn chúng tôi đến nhà của ba người đã cắt dây thừng để tìm hiểu lý do, xem xem có phải họ bị tà ma nhập vào người không. Chúng tôi đến nhà của người nữ trước, cũng là người gây ra vụ chết người duy nhất trong ba vụ.

Người nữ này tên Phương Như, là một cô giáo dạy tiếng Anh cho nhà trẻ tư nhân. Mẹ của cô ấy mở cửa cho chúng tôi, sau khi giải thích lý do khi đến đây, bà ấy cho chúng tôi vào nhà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 427

Bầu không khí trong nhà không được tốt lắm, lần này Phương Như gây ra họa lớn, đây chắc chắn không phải là chuyện mà một gia đình bình thường có thể chịu đựng được. Đầu tiên, tôi nhìn quanh nhà, phát hiện ngoài mẹ của Phương Như thì không thấy cô ấy đâu.

Tôi bèn hỏi bác ấy: “Con gái cô đâu rồi ạ? Có một số việc chúng cháu phải gặp cô ấy trực tiếp để tìm hiểu.”

Mặt mẹ Phương Như tối sầm lại, bà ấy nói: “Kể từ khi xảy ra chuyện, nó vẫn cứ tự nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, cô cũng không biết nó có đồng ý ra gặp mọi người hay không nữa.”

Tôi gật đầu: “Lúc xảy ra chuyện, hai người có ở trong nhà không ạ?”

Mẹ của Phương Như nói với vẻ đau khổ: “Lúc ấy cô và một người bạn đang làm cơm trưa trong bếp, còn Tiểu Như thì ngủ trong phòng nó. Nhưng khi bọn cô sắp làm xong cơm thì nó đột nhiên đi vào bếp, sau đó rút một con dao cán dài ít khi dùng ở trên kệ xuống. Lúc đó cô tưởng nó định dùng con dao ấy để mở gói đồ được chuyển phát nhanh tới, còn dặn dò nó phải cẩn thận một chút. Nào ngờ nó lại đi thẳng đến trước cửa sổ rồi cắt phăng một sợi dây thừng to bản ở ngoài! Chờ đến khi bọn cô kịp nhận ra cái dây kia được dùng để làm gì thì đã muộn rồi, một công nhân làm vệ sinh tường ngoài đã rơi xuống. Đến giờ bọn cô vẫn còn rất hối hận, nếu lúc ấy mà biết nó cầm dao để đi cắt dây thừng thì sống chết gì cũng phải giữ chặt nó lại!”

Tôi nghe mẹ của Phương Như kể xong thì hỏi: “Vậy sau khi cắt đứt dây bảo hộ, cô ấy có nói lý do vì sao mình lại làm như thế không ạ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 221: Có địch đánh tới

Mẹ của Phương Như lắc đầu: “Sau khi cắt dây xong, nó để con dao lại chỗ cũ rồi đi về phòng mình.”

Nhìn vẻ mặt của mẹ Phương Như không giống như đang nói dối, nhưng quá trình xảy ra chuyện này lại cực kỳ vô lý, phải là nguyên nhân gì mới dẫn đến chuyện Phương Như đang ngủ lại đột nhiên đi vào bếp, rồi cầm dao cắt đứt dây an toàn ngoài cửa sổ đây?

Sau đó mẹ Phương Như có thử nói chuyện với con gái mấy lần, xem thử cô ấy có chịu ra ngoài gặp chúng tôi không, nhưng đều không thành công. Cuối cùng đành phải để tôi một mình đi vào phòng ngủ, thử xem có thể hỏi được ít thông tin gì của cô ấy hay không.

Khi vào phòng ngủ, tôi thấy Phương Như đang nấp trong góc giường, sắc mặt cô ấy tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, hồn vía như bay tận đẩu đâu.

Tôi cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất để nói: “Phương Như… tôi là cố vấn đặc biệt do bên quản lý tòa nhà mời tới, tôi muốn hỏi cô một số chuyện về ngày hôm đó…”

Ban đầu Phương Như không có phản ứng gì, vẫn nhìn chằm chằm vào cái ga giường mà không nói một lời, nhưng khi tôi sắp từ bỏ thì lại nghe thấy cô ấy nói: “Tôi cũng không muốn cắt, nhưng lúc ấy tôi không cắt thì không được…”

“Vì sao lại không cắt không được? Có ai bắt cô làm à?” Tôi truy hỏi.

Phương Như đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi: “Tôi không cố ý hại chết công nhân kia đâu, nhưng nếu lúc ấy tôi không cắt đứt cái dây thừng kia… Tôi, tôi sẽ không chịu nổi! Tôi có thể nghe thấy tiếng ma sát của sợi dây đó ở ngay bên tai mình… Ma sát lúc lên lúc xuống, thứ âm thanh đó làm tôi không chịu nổi, có cảm giác… khiến tôi không kiềm chế được mà muốn cắt đứt nó…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.