Tôi đi chậm tới trước mặt thi thể của Trịnh Tiểu Lệ, sau đó ngồi xổm xuống và khẽ đặt tay lên bụng cô ấy, lần này tôi có thể cảm nhận rõ ràng cái linh thể độc lập kia, đúng là Trịnh Tiểu Lệ đang mang thai thật.
Về sau tôi nghe chú Lê nói, lão Lam Ngũ thật sự thực hiện lời mà mình đã hứa, lão còn tự bỏ tiền ra tiến hành xây mộ an táng2cho Trịnh Tiểu Lệ. Nhưng tôi biết trong lòng lão chỉ cảm thấy áy náy với đứa con không thể ra đời của mình, chứ không phải là với Trịnh Tiểu Lệ.
Việc Trịnh Tiểu Lệ làm người thứ ba tất nhiên là đáng trách, nhưng lão Lam Ngũ vô sỉ, bỉ ổi, cùng bà vợ Tôn Quyên của lão vì muốn giữ gìn cuộc hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa mà lựa chọn dung túng cho lão cũng5không thể tha thứ được! Thế giới này không phải đen thì tức là trắng, trong câu chuyện của bọn họ không có ai là sai hẳn, cũng càng không có người nào đúng hẳn… Người duy nhất vô tội chính là đứa trẻ chưa từng được sinh ra kia.
Những công việc sau đó đều do chú Lê giúp lão Lam Ngũ thực hiện, tất nhiên chú ấy cũng làm thịt lão một khoản kha khá, nhưng tôi nghĩ6lão cũng cam tâm tình nguyện lắm, vì nếu không tốn tiền mua sự an tâm này thì lão khó mà ngủ yên được hằng đêm ấy chứ.
Xong công việc lần này, chúng tôi bước vào khoảng thời gian nhàn hạ, tôi và Đinh Nhất cả ngày không có việc gì làm nên đến ăn nhờ ở đậu nhà chú Lê. Bỗng đâu trưa hôm nay, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Chiêu Tài, nói là lão5Triệu xảy ra chuyện!
Lòng tôi trùng xuống, lão Triệu là ông anh rể yêu quý duy nhất của tôi, nếu anh ấy xảy ra chuyện thì Chiêu Tài phải làm sao bây giờ! Đến khi tôi và Đinh Nhất lo lắng chạy tới bệnh viện thì phát hiện anh ấy chỉ bị trầy da ở cùi chỏ mà thôi. Nhưng sau khi nghe Chiêu Tài kể chuyện đã xảy ra, tôi cũng phải cảm thấy hãi hùng!
Chuyện là, lúc3lão Triệu đang ngồi khám bệnh như bình thường thì đột nhiên có một bệnh nhân không xếp hàng mà chạy thẳng vào trong. Cô y tá bên cạnh anh ấy nói với bệnh nhân kia rằng: “Những người chưa được gọi số xin chờ ở bên ngoài, đến khi được gọi số mới được vào trong!”
Nhưng tên kia không thèm nghe mà đẩy một bà cụ đang ngồi khám bệnh ra, hắn bảo: “Gọi số cái gì, người ông mày đang khó chịu đây, không thể chờ nổi phút nào nữa!”
Lão Triệu thấy thế thì vội đỡ bà cụ bị hắn đẩy ngã, rất tức giận: “Nếu anh sốt ruột thì xin mời đến phòng cấp cứu, ở chỗ tôi khám bệnh phải xếp hàng, mời ra ngoài!”
Đừng nói là lão Triệu, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy tên kia đẩy bà cụ ngã ra đất như thế đều sẽ phát cáu, nhưng chuyện xảy ra sau đấy lại khiến mọi người đều bất ngờ.
Tên kia như đã chuẩn bị từ trước, hắn móc trong túi ra một con dao găm Thụy Sĩ, sau đó đâm lão Triệu. Vì sợ bà cụ đứng gần mình bị thương nên lão Triệu đẩy bà ấy ra sau, do đó mới không tránh được và bị tên kia đâm vào cùi chỏ.
Thấy trên áo blouse trắng của lão Triệu thấm máu, bà cụ kia sợ quá hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Y tá thì hét ầm lên làm bảo vệ phải chạy vào, thế là lão Triệu và bảo vệ cùng hợp lực khống chế tên kia.
Lão Triệu thấy tôi tới thì tỏ vẻ chuyện không có gì quan trọng: “Có chút chuyện nhỏ ấy mà, còn phải làm phiền cậu em vợ bận rộn của anh đến thăm bệnh thế này!”
Tôi cười: “Em nào dám không đến, Chiêu Tài nói cứ như anh hy sinh vì nhiệm vụ ấy, anh là anh rể duy nhất của em, sao em lại để anh xảy ra chuyện được, có phải không?”
Chiêu Tài đánh tôi mấy cái: “Có em mới hy sinh vì nhiệm vụ ấy!”
Sau đó tôi đến đồn công an để tìm hiểu tình hình lúc ấy, chẳng ngờ lại gặp được người quen cũ, chính là cảnh sát lần trước đã giúp xử lý vụ án của hai anh em Lương Phi, Lương Tuệ – Triệu Tinh Vũ.
“Tiến Bảo? Sao cậu lại chạy tới đây?” Triệu Tinh Vũ cũng giật mình khi thấy tôi.
Cũng phải thôi, đồn công an đâu giống như siêu thị, nếu không có việc thì ai lại muốn đến làm gì! Tôi cười giả lả với anh ta và nói: “Tôi có người họ hàng bị người ta đâm bị thương hôm qua, đến xem vụ án đó đã xử lý như thế nào rồi. Đúng rồi, sao anh lại chạy tới khu này?”
Triệu Tinh Vũ nghe tôi hỏi vậy thì gãi đầu cười ngốc nghếch: “Tôi vừa được điều tới đây, cấp trên thăng chức.”
Tôi vỗ lên vai anh ta một cái: “Được đó! Chúc mừng nhé, lát nữa tan tầm tôi mời anh ăn cơm, chúng ta cùng đi ăn mừng…”
Sau đó tôi nói sơ qua tình hình của lão Triệu, anh ta đưa tôi đi gặp người đồng nghiệp hôm qua nhận vụ án này. Vì vụ án không tạo ra hậu quả quá nghiêm trọng, mà lão Triệu cũng không muốn truy cứu nên được xử lý theo diện cố tình gây rối, cuối cùng chỉ cần nộp tiền phạt là xong việc.
Nhưng người phụ trách vụ án này lại nói với tôi rằng, thái độ nhận tội của kẻ gây rối kia không tốt lắm, rất qua loa, nhưng người bị hại là lão Triệu lại không muốn truy cứu nên anh cảnh sát này cũng chỉ có thể xử lý như thế. Anh ta còn nói, nếu tôi đã là bạn của Triệu Tinh Vũ thì nên trở về nhắc nhở lão Triệu, thời gian tới phải cẩn thận một chút, nếu gặp chuyện gì lạ thì phải nhanh chóng báo cảnh sát.
Sau khi cám ơn anh cảnh sát đó, tôi và Triệu Tinh Vũ rời khỏi đồn công an, vừa đúng lúc hôm nay anh ta phải trực ca tối nên chúng tôi tìm một tiệm cơm gần đấy vừa ăn vừa nói chuyện. Đầu tiên tôi hỏi thăm sức khỏe thầy Trương Lỗi của anh ta thế nào rồi?
Triệu Tinh Vũ cười nói: “Thầy ấy khỏe lắm, thời gian trước còn đòi kỳ nghỉ đông để đi du lịch chơi cơ, sau khi trở về thì tinh thần tốt hơn rất nhiều.”
Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện khá vui vẻ, Triệu Tinh Vũ cũng lén đưa cho tôi tư liệu cá nhân của tên đã tập kích lão Triệu, để bên tôi đi dò la xem có phải lão Triệu có ân oán gì với gã này hay không.
Về đến nhà, tôi nghiên cứu cẩn thận hồ sơ cá nhân của tên kia, với loại người bình thường không có tiền án tiền sự nào như thế này, đồn công an không có nhiều dữ liệu trong hồ sơ lắm.
Tôi mở ra xem, cũng chỉ là một trang giấy khá mỏng, gã này tên Triệu Tranh, năm nay hai mươi chín tuổi, là một nhân viên IT, nguyên quán Hà Nam, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại làm việc trong thành phố này.
Qua hồ sơ, tên này có vẻ là một người có lý lịch trong sạch, hôm xảy ra chuyện là lúc hắn đến bệnh viện để tái khám, vốn hắn không thuộc phòng khám của lão Triệu, nhưng không hiểu vì sao lại như phát điên chạy đến phòng anh ấy gây sự.
Nghe nói là ông chủ của công ty hắn tự đến đồn cảnh sát để bảo lãnh, ông ấy còn liên tục nói rằng chắc chắn tên này bỗng dưng bị hâm nên mới làm như vậy, vì bình thường hắn là một người nổi tiếng thật thà, nếu nói hắn đi gây sự với người ta, gây ra chuyện lớn thì chắc đồng nghiệp cả công ty chẳng ai tin cả.
Chuyện khác thường tất có vấn đề, phải có lý do thì Triệu Tranh mới có hành vi và thái độ không được bình thường như vậy, nhìn từ thái độ không chút hối hận nào thì chắc chắn hắn không tìm lầm người, lúc ấy đúng là hắn muốn gây sự với lão Triệu!
Đến tối, tôi và Đinh Nhất tới nhà lão Triệu ăn cơm, sau đó tôi đưa cho anh ấy xem tư liệu của Triệu Tranh, để anh ấy nhớ lại xem trước kia đã từng gặp người này hay chưa?