Loay hoay nửa ngày trời, cuối cùng mục đích của Hồ Phàm bắt tôi tới đây lại là muốn đoạt cơ thể để Hồ Vũ phục sinh! Thế mà tôi vẫn luôn ngây thơ tự nghĩ không biết hắn thực sự muốn tìm Hồ Vũ hay là tìm bí mật của chiếc đồng hồ bỏ túi kia chứ!
Vậy còn cái tên Mao Khả Ngọc này đóng vai trò là nhân vật như thế nào? Tại sao hắn lại có sự thù địch mạnh mẽ với tôi như vậy, chẳng lẽ là bởi2vì chúng tôi không hợp mệnh nhau? Hay chúng tôi là kẻ thù?
Tôi cười lạnh: “Mao Khả Ngọc, mày định làm thế nào? Thật ra có một chuyện mà tao nghĩ mãi vẫn không thông, tao từng ngủ với vợ của mày à, hay tạo ném con mày xuống giếng, tại sao mày cứ luôn muốn giết tao thế?”
Mao Khả Ngọc cười khẩy: “Tao nghĩ thế nào thì mặc kệ tao, nhưng mày là đứa có cơ thể rất thích hợp cho Hồ Vũ hồi sinh mà tao phải vất vả lắm5mới chọn được. Giờ chỉ cần tạo phá hỏng ấn tỏa hồn trên cổ mày là có thể lập tức khởi động được trận pháp chiếu hồn”
Vừa nghe thấy hắn nói muốn hủy ấn tỏa hồn trên cổ tôi, tôi lập tức an tâm! Ấn ký này của tôi là do cây gậy của Hắc Vô Thường in lên, bằng vào năng lực của Mao Khả Ngọc mà cũng muốn hủy nó đi à? Đúng là mơ mộng hão huyền!
Lúc này Mao Khả Ngọc cầm một con dao ngắn, hắn nhìn tôi6với ánh mắt hung ác rồi chậm rãi bước tới, tôi cũng không chịu yếu thế mà trừng lại hắn, để xem hắn có bản lĩnh hủy được ấn tỏa hồn trên cổ tôi hay không!
Tay trái hắn đột nhiên nắm chặt vạt áo của tôi, sau đó niệm chú và lấy con dao ngắn bên tay phải từ từ quẹt ngang qua cổ tôi… Tôi cảm giác trên cổ hơi mát lạnh, một dòng máu tươi ấm nóng chảy ra.
Dù lúc đó con dao của Mao Khả Ngọc đã cứa lên5cổ tôi, ấy vậy mà tôi lại chẳng hề có cảm giác sợ hãi, không phải tôi gan dạ, mà là tôi vẫn luôn rất tự tin với cái ấn tỏa hồn của hai lão Hắc Bạch trên cổ mình.
Đúng như tôi nghĩ, chẳng mấy chốc đã thấy ánh mắt nghi ngờ của Mao Khả Ngọc… Cuối cùng hắn dần dần lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Mao Khả Ngọc nhăn nhó: “Không thể nào! Không thể có khả năng này được!”
Tôi cười lạnh: “Chuyện không thể nào có nhiều trên3đời này lắm, mày đang nói đến cái nào vậy!”
Mao Khả Ngọc đột nhiên bóp cổ tôi: “Tao chẳng quan tâm mày có ấn tỏa hồn hay không! Hôm nay tao phải giết chết mày!”
Nhưng tôi lại không nhúc nhích mà nói với hắn: “Vậy mày phải suy nghĩ cho kỹ, dù tao có chết thì hồn phách cũng không thể rời khỏi cơ thể được, đến lúc đó mày vẫn không chiếm được cái thể xác này đâu…”
Hồ Phàm đứng bên ngoài, hỏi với vẻ lo lắng: “Mao đại sư, làm sao bây giờ? Chẳng phải lúc đó ngài đã nói là có thể để Tiểu Vũ hồi sinh ư?”
Lúc này, Mao Khả Ngọc đã đổ mồ hôi đầy đầu, hai con người trong mắt hắn đảo một vòng, sát tầm nổi lên. Tôi biết nếu lúc này mà không thể tự cứu mình, chỉ sợ đợi chú họ chạy đến thì đã muộn. Thế là tôi quát: “Mày nghĩ cho kỹ đi, mày thật sự muốn làm như vậy à? Mày có biết vì sao mày không giải được ấn tỏa hồn trên cổ tao không? Không phải năng lực của tao mạnh hơn mày, mà bởi vì cái ấn này được một nhân vật mà mày không thể ngờ nổi in dấu lên. Một khi tao chết, không những hồn của tạo không thể rời khỏi thể xác, mà e rằng nó sẽ lập tức đưa hai vị đó tới đây, đến lúc đấy tao đảm bảo mày không chịu nổi đâu!”
Nghe tôi nói chắc như đinh đóng cột, Mao Khả Ngọc cũng hơi chần chừ. Tôi lập tức rèn sắt khi còn nóng, quay sang nói với Hồ Phàm: “Còn cả ông nữa, ông Hồ, chẳng lẽ ông không muốn tìm thấy thi thể của em trai ông à?”
Hổ Phàm tỏ vẻ không quan trọng: “Chẳng phải cậu đã nói nó đang ở trong nhà tù này…”
“À… Thế thì, từ lúc ông đi vào đây đã từng nhìn thấy cái thi thể nào chưa?” Tôi nói với vẻ lạnh lùng.
Hồ Phàm nghe thế thì mặt biến sắc, vội nhìn xung quanh, tôi bèn cười với hắn ta: “Không cần tìm đâu, chỗ này lớn như vậy, ông thật sự cho rằng nó giống một cái nhà tù à?”
Hổ Phàm giận dữ: “Cậu Trương? Không phải cậu nói ở đây là nhà tù dưới lòng đất à?”
Tôi cười phá lên: “Ông cũng có nói lời nào là thật đầu, cần gì trông mong tôi cũng nói thật nhỉ?!”
Hổ Phàm nổi giận quát lên: “Cậu!”
Lúc này đến lượt tôi nhìn hắn ta với vẻ không mấy quan trọng: “Làm sao? Thế này mà đã tức giận rồi à, mấy người bắt tay nhau lừa tôi thì được, chẳng lẽ không cho tôi lừa lại?”
Mao Khả Ngọc nghe thế thì nói với Hổ Phàm: “Ông đừng nghe nó, chúng ta không thể giết nó nhưng có thể đánh gãy tay chân của nó, chuyện tìm Hồ Vũ, tôi sẽ giúp ông!”
Tôi cười khẩy: “Hồ Phàm, ông vẫn còn tin lời thằng này nói à? Ông có thể bảo nó thử xem, nhưng tôi đảm bảo ông chắc chắn sẽ hối hận…”
Mao Khả Ngọc không muốn cho tôi cơ hội tiếp tục nói chuyện, hắn cầm dao định đâm vào đùi tôi. Lòng tối trùng xuống, xong rồi, nói mãi nãy giờ mà vẫn không dọa được chúng, xem ra cái tên Mao Khả Ngọc này còn khó chơi hơn cả Hồ Phàm!
Lúc ấy, trong nội tâm của tôi thật sự sinh ra một luồng sát ý, đây là lần đầu tiên tôi có ý nghĩ muốn lấy mạng của một người thật sự… Và kẻ này chính là Mao Khả Ngọc.
Ngay tại lúc Mạo Khả Ngọc sắp đâm vào đùi tối, đột nhiên Hồ Phàm hô lên: “Dừng tay, chuyện tìm Tiểu Vũ vẫn còn cần đến cậu ta, tôi không muốn mạo hiểm nữa.”
Sắc mặt Mao Khả Ngọc rất khó chịu, lời của Hồ Phàm thể hiện rất rõ, hắn đã không còn tin tưởng Mao Khả Ngọc nữa. Tôi nằm dưới đất cười ầm lên: “Mao đại sự, mau giúp tạo cởi trói đi! Hay là mày cứ thử đi tìm trước, nhìn xem mày có thể tìm ra hay không rồi hẵng nói tiếp…”
Mao Khả Ngọc nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, nhưng hắn không phản bác lại được, bởi vì hắn cũng không tìm được vị trí cụ thể của Hồ Vũ, nếu không lúc trước chúng đã không bắt tôi vào bệnh viện để tìm.
Nếu tôi không đoán nhầm thì khu vực này chỉ dùng để che đậy lối vào nhà tù mà thôi, cánh cửa thực sự hẳn là đang ở một nơi bí ẩn nào đó gần đây.
Dù rất không muốn, nhưng Mao Khả Ngọc vẫn dùng dao cắt đứt dây thừng đang trói tối. Hồ Phàm đi đến cạnh tôi và nói: “Cậu Trương, mặc kệ lúc trước tôi lừa cậu hay cậu lừa tôi, chúng ta xóa bỏ chuyện đấy được không? Bây giờ chỉ cần cậu có thể giúp tôi tìm được Tiểu Vũ, thì chúng ta có thể thương lượng”
Tôi gật đầu: “Thật ra có một chuyện tôi vẫn không nói cho ông biết, đêm hôm đó, khi chúng tôi bị trúng chiêu ở trước cái gương lớn ở tầng sáu, tôi đã từng nhìn thấy Hồ Vũ ở trong ảo cảnh, hồn phách của anh ta vẫn luôn bị nhốt trong ảo cảnh. Tôi thấy có vẻ như anh ta cũng không biết rõ mình đã chết rồi, vẫn còn đang đợi ông tới đón”
Mặt Hồ Phàm tối sầm: “Có phải khi tìm được thi thể của Tiểu Vũ thì hồn phách của nó cũng sẽ được giải thoát không?”
Tôi nghiêm nghị gật đầu với hắn ta: “Hẳn là vậy, tối thiểu thì giải thoát vẫn còn tốt hơn chuyện ông tìm cho anh ta một cơ thể để sống lại”