Chúng thần thiên địa sau khi biết được tin này, lập tức hiệu lệnh Tịch Mộng Dao nghĩ cách ngăn cản. Nhưng tên Đại Vũ này tự có cách xử lý của riêng mình, khiến Tịch Mộng Dao rất bận rộn, tạm thời đặt chuyện của Trang Hà sang một bên…
Có một ngày, Tịch Mộng Dao2trở về sau một ngày bận rộn, kéo thân mệt mỏi về phủ Thủy thần, lại thấy khắp nơi đều là xác chết, trong lòng hốt hoảng, lập tức lật những cái xác kia ra tìm Trang Hà.
Đến tận khi Tịch Mộng Dao lật đến cái xác cuối cùng, mới thở phào, trong đó không5thấy thi thể Trang Hà, chứng tỏ hắn vẫn bình yên vô sự, nhưng bà lại lo lắng Trang Hà bị người ta bắt đi.
Tìm xung quanh không có kết quả, Tịch Mộng Dao càng lo lắng, bây giờ Trang Hà chỉ cách thành tiền một bước, nếu sai lầm thì tất cả sẽ thành vô6ích. Cho dù bà phát động thuộc hạ Thủy tộc tìm kiếm như thế nào cũng không thấy tung tích.
Đúng lúc này, một thủy tộc đến báo, nói Đại Vũ đã khai thông toàn bộ lũ lụt hôm nay Tịch Mộng Dao tạo ra, không trở thành trận lụt quá lớn. Tịch Mộng Dao kinh hãi,5thầm nghĩ Đại Vũ chỉ là người phàm sao lại có thần lực như thế, khai thông lũ lụt chỉ trong một ngày?
Nhưng sau khi nghe được chuyện sau đó, lòng bà lạnh lẽo… Hóa ra sở dĩ Đại Vũ có thể khai thông hồng thủy trong một ngày vì hắn có “Định Thủy Thần Châu”!
Nhưng3trong trời đất này, viên Định Thủy Thần Châu duy nhất đang nằm trong tay bà! Thế là bà chạy vội về mật thất trong phòng, phát hiện viên châu đã biến mất.
Tịch Mộng Dao thấy cửa lớn rộng mở, hiển nhiên đã có người khởi động cơ quan bí mật mở nó. Nhưng cửa để mở cơ quan này ngoài Tịch Mộng Dao chỉ có Trang Hà biết, vì bình thường họ đều ở trong mật thất giúp Trang Hà tu tiến.
Lúc đó, Tịch Mộng Dao có một thủy tướng tên là Tịch Phong rất trung thành với mình, khi hắn nhìn thấy tình cảnh trong mật thất thì khẳng định Trang Hà đã lấy cắp viên Định Thủy Thần Châu. Mặc dù Tịch Mộng Dao biết tất cả những thứ trước mắt đều là thật, nhưng bà cũng không muốn tin người cùng mình sớm chiều ở chung, ân ái đủ kiểu lại có thể làm ra chuyện như vậy?
Lúc này thủ hạ Thủy tộc đến báo, chúng thần thiên địa đã biết việc này, họ đều cho rằng Tịch Mộng Dao cấu kết với Đại Vũ mới khiến cục diện như hiện nay, phải bắt Tịch Mộng Dao về xét xử.
Tịch Mộng Dao chấn động, lập tức suy tính, hóa thành mây khói bay đi. Tịch Phong biết Tịch Mộng Dao muốn đi tìm Trang Hà hỏi lý, cũng vội đi theo. Hắn biết nếu như lúc này có thể giao Trang Hà ra, có thể bảo vệ được Tịch Mộng Dao.
Tịch Mộng Dao lúc này vẫn còn là tiên, không nơi nào ở phàm thế có thể cản được, nên bà đi thẳng đến hành dinh của Đại Vũ tìm, vì bà biết Trang Hà đang ở đó.
Quả nhiên, Tịch Mộng Dao tìm thấy Trang Hà đang bàn luận với Đại Vũ trong trường của hắn. Thấy Tịch Mộng Dao đến tìm mình, Trang Hà không hề bất ngờ. Chỉ là lúc này hai người nhìn nhau, đôi bên đã không còn chút dịu dàng nào của ngày xưa.
Ban đầu Tịch Mộng Dao không nói câu nào, chỉ bị thương nhìn Trang Hà, bà hy vọng Trang Hà có thể cho mình một lời giải thích… nhưng hắn không có. Tịch Phong sau đó chạy đến, giận dữ mắng Trang Hà: “Súc sinh chính là súc sinh, chủ nhân ta thật lòng đối xử với ngươi, sao người lại như thế? Phẩm tính như vậy mà còn vọng tưởng thành tiền?!”
Đối mặt với sự chỉ trích của Tịch Phong, Trang Hà không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chủ tớ họ.
Đại Vũ bên cạnh biết Tịch Mộng Dao là Thủy thần, thi lễ với bà: “Thủy thần nương nương, việc này là tôi phải Trang Hà đi làm, vì tôi đã từng có ơn với hắn nên hắn hứa sẽ giúp tôi nghĩ cách xử lý lũ lụt trong nhân gian. Thủy thần nương nương, ngài là thần tiên cao không thể chạm, đương nhiên không biết khó khăn nhân thế. Sinh linh thế gian phải trải qua sinh lão bệnh tử, Lục Đạo Luân Hồi, chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, vì sao còn muốn đuổi cùng giết tận chúng tôi?”
“Ta nhổ vào! Sinh linh trần gian các ngươi tự tư, tàn bạo, tham lam, nhu nhược, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vong ân phụ nghĩa, thiên địa chúng thần trừng phạt như thế vẫn còn nhẹ!” Tịch Phong chợt quát.
Đại Vũ nghe vậy cũng không giận, vẫn nho nhã lễ độ nói với lịch Mộng Dao: “Thủy thần nương nương, tôi biết chuyện này là chúng tôi không đúng, có điều xin ngài yên tâm, chỉ cần tôi trị thủy thành công, Định Thủy Thần Châu này sẽ trả lại cho ngài”
Tịch Mộng Dao vốn không hề để ý Đại Vũ nói gì, bà cố chấp nhìn Trang Hà, đến cuối cùng mới nói một câu: “Chàng sẽ hối hận…”
Trang Hà vẫn không đổi nét mặt: “Quyết không hối hận…”
Tịch Mộng Dao khẽ gật đầu, bước ra khỏi đại trướng.
Lúc bà trở về, thiên tướng đã đuổi đến, ngoài dự tính, Tịch Mộng Dao gánh chịu tất cả trách nhiệm, thừa nhận mình đã động lòng phàm với sinh linh thế gian, nên mới giao Định Thủy Thần Châu cho Đại Vũ trị thủy.
Thiên địa tức giận, rút hết tiền căn của Tịch Mộng Dao, đẩy bà vào luân hồi, vĩnh viễn nhận hết bảy nỗi khổ” của nhân gian, không bao giờ được bước vào tiên bạn nữa! Tịch Phong nhìn thấy thì phẫn hận, trong lúc tiến thể Tịch Mộng Dao chưa chết, hắn lén trộm đi một tia tinh phách của bà, dùng tu vi cả đời của mình đưa nó bước vào trần gian… để nó tìm Trang Hà báo thù.
* Theo Phật giáo, bảy nỗi khổ của con người là: sinh, lão, bệnh, tử, oán tằng hội (ở cùng một chỗ với người mình ghét cay ghét đắng), ái biệt ly (yêu mà phải biệt ly), cầu bất đắc (cầu mà không được).
Lúc tôi thoát ra khỏi ký ức nặng nề của Tịch Mộng Dao, phát hiện mình đang bị Trang Hà ôm vào lòng, miệng anh ta liên tục lẩm bẩm: “Ta hối hận… ta hối hận… ta rất hối hận…”
Tôi chưa từng nhìn thấy Trang Hà như thế, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy thấm tình và hối hận nhìn tôi… Mặc dù tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hiển nhiên trong mắt anh ta, lúc này tôi là Tịch Mộng Dao.
“Khụ… khụ…” Tôi lúng túng ho hai tiếng, vì tôi thực sự không muốn bị anh ta ôm nữa.
Lúc này Đinh Nhất cũng đi đến nói: “Bà ấy đi rồi…”
Trang Hà nghe câu này mới khôi phục tinh thần, sau khi được thả xuống, tôi vội vàng ngồi dậy. Trong lòng tôi chỉ muốn chửi thề, dù sao cũng đã cứu anh, coi như không phải người anh yêu quý cũng đừng vứt thẳng xuống đất thế chứ!
Đinh Nhất thấy vậy nên đỡ tôi dậy, tôi xoa xoa cái mông bị đau hỏi anh ta: “Chuyện gì thế? Lão Hắc, lão Bạch đâu?”
Anh ta nhún vai nói: “Đi bắt gà, nói là loại Hải Điểu kia không nên tồn tại trên đời này, phải bắt hết về địa phủ.”
Tôi tức giận nói: “Muốn ăn thì cứ nói là muốn ăn, lấy việc công làm việc tự…”