Thật ra tôi cũng biết nhóm Bạch Kiện cũng ngủ không được ngon, đoán là lúc này mấy anh em bên
ngoài khách sạn cũng buồn ngủ lắm rồi, xem ra công việc cảnh sát này đúng2thật là không oai phong như diễn trên phim truyền hình mà!
Sau khi cúp điện thoại, Đinh Nhất vừa lúc mở cửa đi vào, tôi thấy anh ta đã trở lại thì ngả đầu nằm ra5giường ngủ bù…
Thời gian nhanh chóng đến giữa trưa, tôi thật lòng chẳng muốn đi ra ngoài chút nào, nhưng Bạch Kiện lại điện thoại tới, bảo chúng tôi đưa Tiểu Lâm Tử đi dạo, không6thể làm tổ mãi ở trong khách sạn được, như vậy Lý Y Đồng sẽ không có cơ hội ra tay. Tôi nghĩ bụng, nhóm Bạch Kiện đúng là đã quá xem thường bản lĩnh của5Lý Y Đồng rồi, nếu cô ta thật sự muốn tới, kể cả chúng tôi có trốn trong khách sạn thì dù có rắm cũng không chống nổi! Tuy rằng tôi nghĩ thầm như vậy, nhưng3sau đó vẫn đưa Tiểu Lâm Tử ra khỏi khách sạn. Đầu tiên là ăn bữa trưa ở ngoài, tiếp theo sẽ đi dạo một lát, cuối cùng thật sự không nghĩ ra chỗ nào có thể đi nữa thì đành phải về lại khách sạn.
Ba ngày khổ sở rốt cuộc cũng qua, coi như tôi đã hoàn thành việc mà Bạch Kiện nhờ vả, xem ra chúng tôi đều không tính đúng rồi, không ngờ Lý Y Đồng này từ đó về sau tựa như bốc hơi khỏi trần đời, biến mất không dấu vết.
Tuy rằng sau này ông Lý lại đến tìm chú Lê mấy lần, nhưng bất đắc dĩ là chúng tôi không phải thám tử tư, thật sự không thể giúp ông ấy tìm được một người sống sờ sờ. Nếu tìm chúng tôi, còn không bằng thuê thám tử tìm người còn nhanh hơn.
Tuy mãi đến giờ Lý Y Đồng cũng không hề xuất hiện lại, nhưng cô ta đã trở thành một cái gai cắm sâu trong lòng tôi và Bạch Kiện, trước sau vẫn khiến lòng dạ không yên… Nghỉ ngơi vài ngày, tôi cũng coi như bù lại sự mất ngủ trước đó, cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như có sức lực dùng mãi không hết. Nhưng gần đây chúng tôi lại không có việc gì, cho nên thời gian này lại nhàn rỗi đến sắp mọc rêu rồi, vì thế tôi bèn hẹn Bạch Kiện cùng đi đánh trận giả.
Có thể nói là tôi dốt đặc cán mai với mấy thể loại này, cho nên sân bãi gì đó đều là do Bạch Kiện chọn. Đánh trận giả thì đương nhiên là chơi càng nhiều càng vui, vì thế tôi bảo anh ta gọi Triệu Tinh Vũ, còn tôi thì gọi lão Triệu và Chiêu Tài tới.
Kết quả khi đoàn người chúng tôi tập hợp, lại thấy anh ta dẫn cả Tiểu Lâm Tử đến, tôi giật mình nói: “Anh dẫn cậu ấy tới chơi, đây không phải gian lận rõ ràng à?”
Bạch Kiện cười hì hì bảo: “Yên tâm, anh để cậu ấy và cậu cùng đội là được chứ gì?!”
Lần này Tiểu Lâm Tử gặp lại chúng tôi rõ ràng là nhiệt tình hơn lần trước rất nhiều, dù sao cũng là người quen cũ “từng ngủ cùng nhau”.
Vì Bạch Kiện là khách quen nên anh ta và huấn luyện viên ở chỗ này rất thân, để gom đủ số người, anh ta lại gọi ba huấn luyện viên tới cùng tham gia. Cứ như vậy là có thể chia làm hai đội, mỗi đội năm người. Vì lúc trước đã nói Tiếu Lâm Tử cùng đội với tôi, nên để công bằng, tôi bèn ôm đồm Chiêu Tài về đội mình. Còn lại hai thành viên khác trong đội thì lần lượt là Đinh Nhất và một huấn luyện viên của căn cứ CS, Về đội của bên Bạch Kiện lần lượt là lão Triệu, Triệu Tinh Vũ và hai huấn luyện viên khác.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, tôi thấy mình mặc trang bị kín người đúng là rất ra dáng. Có điều tôi cũng biết mấy thứ này trong mắt cao thủ như Tiểu Lâm Tử cũng chỉ là trò chơi của con nít thôi, nhưng đối với loại người dân bình thường như tôi mà nói cũng đã là rất cao vời rồi!
Khi bắt đầu quyết đấu, Tiểu Lâm Tử lập tức chiếm lấy một vị trí cao, như vậy vừa có thể ngăn chặn đối phương một cách hiệu quả, vừa có thể bảo vệ cờ đội của phe mình. Chiến thuật ban đầu của chúng tôi là Tiểu Lâm Tử phụ trách canh ở tầm cao để đánh lén, Chiêu Tài phụ trách ẩn nấp, còn tôi và Đinh Nhất cùng một huấn luyện viên khác thì phụ trách đi cướp cờ.
Tuy rằng phe tôi có con át chủ bài Tiểu Lâm Tử là tay súng bắn tỉa, nhưng mà phe của nhóm Bạch Kiện cũng không phải gà ốm đâu! Đặc biệt là chúng tôi còn có một Chiều Tài kéo chân sau, cho nên nhất thời hai bên quyết đấu khá kịch liệt.
Ai ngờ khi hai phe đang chiến đấu dữ dội, đột nhiên tôi lại cảm thấy hơi khác thường… Loại cảm giác này rất quen thuộc, tôi lập tức mù mờ nhìn quanh quất, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
“Gần đây có thi thể…” Tôi nói với Đinh Nhất đang đúng lúc khom lưng chạy đến cạnh mình.
Anh ta cũng sửng sốt, sau đó đứng thẳng người lên, kết quả ngay trong nháy mắt này lại bị Bạch Kiện bắn trúng, ngực lập tức dính một mảng xanh, quang vinh hy sinh. Nhưng lúc này tôi đã sớm không còn lòng dạ chơi trò chơi tiếp nữa, mà mang vẻ mặt mù mờ tìm kiếm khắp nơi. Bạch Kiện vừa thấy tôi đứng hẳn lên khỏi chiến hào nhìn lung tung liền biết là có thể đã xảy ra chuyện, vì thể anh ta lập tức ra dấu tạm dừng, sau đó chạy đến bên cạnh tôi hỏi: “Sao vậy?” Tôi mờ mịt nhìn anh ta đáp: “Tôi cảm nhận được gần đây có thi thể.” Bạch Kiện biến sắc: “Không phải chứ! Khó khăn lắm mới ra ngoài chơi một lần, cậu có thể đừng cảm ra cái gì xấu xa giùm anh không hả?” Tôi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Thật sự không phải tôi muốn cảm ra chuyện xấu đâu, vì cho dù tôi có mặt hay không thì cái xác kia vẫn ở đó mà…”
Cuối cùng khi tôi tập trung tinh thần cảm nhận, quả nhiên phát hiện thi thể một người đàn ông ở khu vực hẻo lánh trong căn cứ. Người chết mặc áo khoác chiến đấu của căn cứ CS, trên đầu còn đội mũ bảo hộ có logo của căn cứ này. Mà điều khiến nhóm Bạch Kiện giật mình nhất chính là người đàn ông này lại bị bắn chết!
Tuy là chúng tôi ở căn cứ CS, nhưng súng trong tay mỗi người chúng tôi cầm đều là đồ giả cả, cái tay xui xẻo kia sao lại có thể bị súng thật bắn chết chứ? Lúc này Bạch Kiện lập tức gọi điện thoại về cục, bảo mọi người nhanh chóng cử tổ kỹ thuật đến. Để không phá hỏng hiện trường, Bạch Kiện cho người phong tỏa căn cứ, sau đó tạm thời khống chế tất cả nhân viên trong căn cứ, chờ lát nữa nhân viên điều tra tới lấy lời khai từng người.
Khi tôi tới gần cái xác mới biết tên này đã chết từ hôm qua rồi, cho nên khả năng những người có mặt ở hiện trường bây giờ là hung thủ không lớn. Tiểu Lâm Tử cũng lại đây xem xét vết đạn trên người người chết, sau đó nghi ngờ nói với tôi: “Nhìn lỗ đạn này không giống như bị bắn chết ở cự ly gần…” Tôi gật đầu, sau đó thừa lúc pháp y còn chưa tới, cẩn thận cảm nhận tàn hồn của người chết, muốn tìm ra một ít dấu vết để lại. Có điều rất đáng tiếc là vì người này chết rất đột ngột, cho nên chính gã ta cũng không nhận ra rốt cuộc là ai nổ súng bắn chết mình. Người chết tên Diệp Phi, là giám sát nhỏ của một công ty hậu cần, hôm qua công ty của họ được nghỉ nên nhóm đồng nghiệp hẹn nhau đến đây để chơi đánh trận giả. Bình thường trong công ty, Diệp Phi này là loại người khắc nghiệt, đặc biệt là đối với cấp dưới, một khi bắt đầu mắng chửi họ thì ba ngày ba đêm cũng không mệt.