Người Tìm Xác

Chương 981



Sau khi Triệu Dương nghe tôi nói xong thì đầy tự tin nhìn người đàn ông mặt đen nói: “Sư huynh, anh em chúng ta không thể để Trương Tiến Bảo làm quỷ hồ đồ được, hôm nay dù chết cũng phải để cậu ta

biết vì sao mình chết, nếu không ngày sau đến địa phủ gặp sư phụ chúng ta, ông ấy cũng không biết ai giúp mình báo thù.”

Tôi lập tức có tính toán, quả nhiên hai người này là2hai nghiệt độ của Đà Gia, ai… Bạch Kiện à Bạch Kiện, anh xem chuyện anh làm đã gây bao nhiêu phiền phức cho ông đây? Hôm nay nếu may mắn không chết, xem ông đây trở về sẽ dạy dỗ lại anh thế nào.

Triệu Dương thấy tôi ngẩn ra thì cười nói: “Làm sao? Sợ rồi? Trương Tiến Bảo, mày không phải rất lợi hại ư? Việc gì cũng quản! Chẳng lẽ mày chưa nghĩ tới hậu quả hôm nay à?”5Tôi nhún vai nói: “Cái này đúng là chưa từng nghĩ, chẳng qua là không biết hai vị rốt cuộc là học trò của ai?” Tôi đúng là biết rồi nhưng vẫn hỏi vì để trì hoãn thêm chút thời gian… Triệu Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay tao sẽ cho mày biết, hai bọn tao đều là học trò của Đà Gia.” “Đà Gia…?” Mặt tôi làm vẻ như không nhớ nổi.

Triệu Dương bị biểu hiện đó của tôi6chọc giận, anh ta nói một câu “Tự tìm đường chết” liền muốn để hành thi đứng cạnh sư huynh anh ta xông về phía tôi, tôi thấy vậy thì vỗ đầu một cái rồi nói: “Anh nói là Trần Mộng Nam à? Ông ta còn có học trò sao? Tôi tưởng ông ta chỉ có một sự muội chứ?” Triệu Dương thấy tôi rốt cuộc nhớ ra sư phụ mình là ai, lúc này mới thoáng dịu lại, sau đó lạnh5giọng nói: “Mày với sự phụ tạo vốn nước sông không phạm nước giếng, nhưng hết lần này đến lần khác lại giúp cảnh sát Trung Quốc đối phó với ông ấy, làm hỏng đại sự của ông ấy, cuối cùng hại cả tính mạng!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 67

Tôi nghe vậy không kìm được thầm kêu khổ, nghe ý tứ của Triệu Dương thì sư phụ anh ta bị như vậy tất cả do tôi, thật đúng là chẳng nói lý lẽ, rõ ràng sự phụ3anh ta bám theo tôi không buông, còn ba lần bốn lượt muốn giết tôi mà! Hơn nữa, cuối cùng lão ta bị cảnh sát bắn chết, liên quan gì đến tôi chứ! Sao họ lại tìm tôi báo thù! Nếu các người có bản lĩnh thì trở về mà tìm cảnh sát đi!

Triệu Dương thấy biểu hiện tâm tình bất định của tôi, thì trầm mặt nói: “Làm sao? Mày không nhận ư?” Tôi than thở nói: “Sao có thể trách tôi được? Lúc đầu sư phụ anh buôn bán ma túy ở biên giới Trung Quốc, còn hại chết mấy cảnh sát, nếu tôi không ra mặt thì ông ta cũng không có con đường tốt! Sư phụ anh cũng đã từng chạy ra nước ngoài, lại cứ phải về nước để tìm cách giết tôi? Cuối cùng thì bị cảnh sát bắn chết! Anh nói xem sao có thể oán trách tôi chứ?”

Tôi phỏng đoán tình cảm giữa Triệu Dương và sự phụ anh ta rất sâu đậm, nghe tôi nói vậy, bắp thịt trên mặt anh ta co quắp lại, nếu không phải bây giờ tôi và anh ta đứng khá xa nhau, thì tôi chắc là anh ta đã nhào tới lấy tay xé xác tôi không biết chừng.

Nhưng điều tôi không nghĩ tới là, anh ta đột nhiên cười dữ tợn nói: “Biết tại sao tao chưa vội giết mày không?” Tôi nghe vậy, vô tội nói: “Tôi cảm thấy anh là người biết phải trái, hẳn là do muốn nghe tôi giải thích một chút…”

“Ha ha ha ha!” Triệu Dương cười gần một tràng, sau đó đắc ý nói: “Đó là tao muốn để mày cảm nhận một chút, người mình quan tâm chết trước mặt mà mình không thể làm gì cả có mùi vị như thế nào…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 124: Ngoại truyện 5: Đường Hình & Bạch Nhuỵ (5)

Tôi nghe mà lòng trầm xuống, lập tức nói với Triệu Dương: “Anh cần gì nào? Có phải anh cảm thấy trên đời này không ai có thể quản được anh nữa không? Anh đừng quên rằng rồi cũng sẽ có ngày anh phải chết, chẳng lẽ anh không sợ nhân quả ư? Đừng nói anh có thể suốt đời không chết như sư phụ mình, ông ta chính là minh chứng tốt nhất cho việc không ai có thể sống mãi mà không chết.”

“Mày im miệng! Mày không xứng nói đến sự phụ tao.” Triệu Dương hoàn toàn bị tối chọc điên lên.

Tôi thở dài nói: “Tôi không biết trong mắt anh, sư phụ anh là người thế nào, tôi chắc lúc đầu ông ta cũng là người tốt, nhưng không biết từ lúc nào, ông ta đã mang chấp niệm trong lòng mà biến thành ác ma… Chúng lẽ anh cũng muốn bước theo sai lầm đó ư? Nghe tôi khuyên một câu, quay đầu là bờ, thừa dịp trên người anh chưa gánh tội nghiệt sâu nặng…”

Triệu Dương cười lạnh nói: “A a… Quay đầu là bờ ư? Bây giờ tôi đã không thể quay đầu lại rồi, bởi vì sau lưng tôi không có bờ…” Anh ta nói xong câu này thì đột nhiên vung tay lên, đông nghịt bóng người đi ra từ sau lưng anh ta.

Khi tôi nhìn thấy rõ những bóng người này, lập tức hít một hơi khí lạnh, không khỏi thán phục đây thực sự đúng là làm bậy! Nhìn những người bình thường bị anh biến thành hành thi, nếu trong tay tôi có cây súng, nhất định không chút do dự mà bắn anh hai nhát!

“Anh đúng là trò giỏi hơn thầy! Bản lĩnh của anh còn hơn cả sư phụ mình đấy, bởi vì anh còn ác hơn cả ông ta…” Tôi trầm giọng nói.

Nhìn những cỗ hành thị đếm không hết đằng sau Triệu Dương, tôi tỉnh táo hơn không ít, tình cảnh bây giờ của tôi, muốn bình an thoát thân thì khả năng không lớn, nhưng phải đánh thức được Đinh Nhất và chú Lê, chúng tôi không thể chết cả ở đây được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 278: Bùng nổ

Nghĩ vậy, tôi lạnh giọng nói với Triệu Dương: “Tôi thật không nghĩ ra, sao chấp niệm trong lòng thầy trò các anh lại lớn như vậy? Cuộc sống tươi đẹp thế kia, sao không thể đường đường chính chính đứng dưới ánh nắng mặt trời chứ?”

Triệu Dương hừ lạnh nói: “Ánh mặt trời? Loại ánh sáng này chưa bao giờ chiều đến tao, tao vừa sinh ra thì đã sống trong u ám, nếu như không có sự phụ, chỉ sợ tao đã chết không biết bao nhiêu lần rồi! Trong lòng tao không có cha mẹ, chỉ có sự phụ thôi, thế mà mày… mày lại hại chết ông ấy! Thứ kiêu ngạo nhất trong cuộc đời ông ấy là thuật không thi, tao sẽ luyện mày thành Thi vương, sau đó để mày tồn tại đời đời giữ mộ cho ông ấy.”

Vừa nghe anh ta muốn đem tôi luyện thành Thi vương thì tôi cười bất đắc dĩ nói: “Tôi khuyên anh bỏ ý định này đi! Bởi anh vĩnh viễn cũng không thể luyện tôi thành một Thi vương bị thao túng được.”

Tôi nói xong thì kéo cổ áo cho anh ta nhìn: “Biết thế này không?”

Triệu Dương nhìn ấn tỏa hồn trên cổ tôi, sau đó trầm mặt nói: “Đây là dấu gì? Vì sao âm khí lại nặng như vậy?”

Tôi than thở nói: “Anh chẳng lẽ không thắc mắc vì sao anh ba lần bốn lượt muốn hại chết tôi trong ảo cảnh, nhưng tôi đều lần lượt tỉnh lại à? Có lẽ anh không tin, thật ra mỗi lần tiến vào ảo cảnh, tôi đều vào cả thế xác và thần trí, không hề giống người khác, chỉ vào nguyên thần thôi.”

“Không thể nào! Mày không phải là thần, sao lại có chuyện nguyên thần không thể rời đi chứ?” Triệu Dương không tin nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.