Nguyệt Lạc

Chương 3: 3: Cậu Ấy Không Tốt Như Cậu Nghĩ Đâu



Nhớ vote nhe mọi người ~~
Cho đến khi hết giờ đọc sáng(*) vẫn không nhìn thấy có học sinh mới nào chuyển vào lớp cả.
(*) hay còn gọi là Tảo đọc – 早读: ở Trung Quốc 8h30 mới chính thức học bài mới nhưng 8h đã phải lên lớp.

Khoảng thời gian từ 8h đến 8h20 được gọi là tảo đọc [早读].

Sẽ có 1 người lên dẫn dắt lớp đọc và các bạn còn lại đồng thanh đọc, ai cũng phải đọc thật to.

(Nguồn nhà liethoacac)
Sau tan học, Lâm Chiêu Chiêu muốn đi mua bữa sáng ở ngoài cổng trường, Thịnh Ý sáng sớm đã ăn sáng xong thế nhưng vẫn đi cùng Lâm Chiêu Chiêu qua đó.
Trong quán ăn sáng chật kín người, lúc Lâm Chiêu Chiêu đang xếp hàng đợi mua thì Thịnh Ý đã đi đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua hai quyển sổ ghi chép.
Ông chủ cửa hàng tiện lợi đối với suy nghĩ của các cô gái như lòng bàn tay, sổ ghi chép có đủ loại màu sắc được đặt trên kệ hàng, hầu như màu gì cũng có cả.
“Này, Giang Vọng sao cậu đi nhanh thế? gấp gáp như vậy là để vội đi đầu thai à?”
Lúc Thịnh Ý đang lựa chọn thì bỗng dưng phía sau lưng xẹt qua một cơn gió.

Chàng trai tuy hơi gầy nhưng bả vai rất rộng, lưng của Thịnh Ý vô tình bị cậu va vào khiến cho thân thể loạng choạng, cô vô thức quay đầu nhìn sang.

Ánh mặt trời của ngày thu sớm dịu dàng mà ấm ấp.
Có lẽ nhận thấy chính mình đã va phải ai đó, chàng trai dừng chân lại đứng dưới ánh đèn, mái tóc màu xám tro nhìn vô cùng nổi bật dưới ánh mặt trời.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là màu tóc có thể nói là không thịnh hành nhưng ở trên đầu chàng trai ấy lại toát ra một khí chất hoàn toàn khác.
Cậu ấy rất cao, khoảng chừng 184, dáng người rất chuẩn, vai rộng eo hẹp, chiếc áo phông đen rộng hơi phồng lên theo động tác của anh, khiến người ta không khỏi không liên tưởng đến nam chính thanh xuân được miêu tả hết sức trau truốt trong tiểu thuyết ngôn tình.
Giang Vọng quay đầu nhìn Thịnh Ý, làm ra vẻ mặt xin lỗi với cô.

Thịnh Ý mím môi liền thấy ánh mắt của anh đã chuyển hướng sáng chàng trai phía sau lưng cô, nở nụ cười vô cùng lười biếng: “Đã muộn rồi hay cậu vẫn muốn bị Lão Từ mắng?”
Lão Từ là giáo viên chủ nhiệm của lớp 24 và cũng là một giáo viên dạy môn ngữ văn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Năm ngoái ông vừa mới thi đỗ một trường trong trấn và chuyển tới đây.
Nghe nói năng lực giảng dạy của ông rất mạnh, trước đây đã từng dạy hai lớp ngữ văn, cả hai lớp đều được đứng hạng nhất.

Chỉ là đây là lần đầu tiên ông làm giáo viên chủ nhiệm kể từ khi chuyển đến trường Thất Trung.
Kết thúc giờ học buổi sáng, ông đã tự mình đến lớp giới thiệu ngắn gọn về bản thân và nói thêm về một số kỷ luật trong lớp.

Nói xong liền rời đi ngay, về mấy chuyện khác thì sẽ để tiết học sau nói tiếp.
Tiết thứ ba của mỗi buổi chiều thứ hai đều sẽ là tiết sinh hoạt lớp.

Thịnh Ý lấy hai cuốn sổ trên kệ hàng rồi bước ra ngoài.

Khi đang thanh toán hoá đơn, cô phát hiện Giang Vọng và chàng trai kia đã rời đi rồi.
Lâm Chiêu Chiêu cầm theo bánh mì và sữa bò từ bên ngoài đi vào, chán nản nhổ ra: “Người ở tiệm bánh bao đông quá, đành phải ăn bánh mì vậy.

Gần đây ngày nào cũng ăn bánh mì, mình ăn sắp ói đến nơi rồi.”
Thịnh Ý cúi đầu nhìn túi bánh bị cô nhàu nát nói: “Hay là ngày mai mình mang bữa sáng giúp cậu nhé.”
Lâm Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút: “Thế cũng được, quán ăn sáng ở ngõ Cảnh Đức nhiều như vậy, mình phải từ từ chọn mới được.”
Nhân viên thu ngân quét sổ của Thịnh Ý xong và nói ra số tiền cần thanh toán.
Thịnh Ý lấy tiền lẻ ở trong chiếc ví treo trên cổ tay đưa cho nhân viên.

Cô cùng Lâm Chiêu Chiêu bước ra bên ngoài, lúc này mới cười nói: “Cậu không được chọn, mình ăn cái gì thì cậu ăn cái đấy.”
Tiết đọc buổi sáng và tiết đầu tiên của buổi chiều chỉ có hai mươi phút giải lao, khi các cô vào lớp thì chuông đã chuẩn bị reo lên rồi.
Thịnh Ý vừa mới bước vào đã nhìn thấy Giang Vọng ngồi ở cuối lớp, màu tóc rất dễ khiến cho người khác chú ý.

Một tay của cậu đặt trên bàn, tựa lưng vào tường hơi nhắm mắt lại tựa như là đang chợp mắt.
Chàng trai bên cạnh không biết đang nói chuyện gì với cậu mà phải đến nỗi khoa tay múa chân mặt mày hớn hở.

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Vẻ mặt của cậu từ đầu đến vẫn luôn thờ ơ, cho đến khi đối phương nói lời gì đó buồn cười thì anh mới hơi nhướng mi lên, khoé miệng nở nụ cười nhẹ.
Lâm Chiêu Chiêu hiển nhiên cũng nhìn thấy Giang Vọng, vừa nhét bánh mì vào miệng nói: “Mình đã nói rồi mà, tin tức của mình không thể nào sai được!”
Bởi vì bọn họ là lớp mới cho nên về cơ bản trước khi giáo viên vào lớp đều sẽ giới thiệu bản thân một lần.

Trường Thất Trung có rất nhiều giáo viên, Thịnh Ý đương nhiên sẽ không nhìn ra được bất cứ khuôn mặt quen thuộc nào cả.
Về tiết học ngày hôm nay, trong lòng mọi người đều có hơi mất tập trung.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là giờ sinh hoạt lớp, thầy giáo cầm theo một ấm giữ nhiệt bước vào lớp.

Phòng học chật kín người cả ngày bồn chồn giờ đây lại vô cùng kích động.
Thật ra giờ sinh hoạt lớp cũng không có gì để nói, vừa mới bắt đầu Lão Từ đã muốn mọi người giới thiệu bản thân nhưng chờ mãi cũng không thấy có ai lên.
Chàng trai ngồi bên cạnh Giang Vọng không biết bị cái gì phát điên, đột nhiên đứng dậy hét to: “Chào mọi người, tôi tên Lý Lâm chuyển đến từ lớp hai, sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn nhé.”
Quả thật cậu ta không có nói cái gì sai, nhưng giọng điệu lại quá mức buồn cười, vừa nói xong, trong lớp liền xuất hiện một trận cười vang.
Lâm Chiêu Chiêu cười đến ch ảy nước mắt: “Làm sao trên đời lại có người hài hước như vậy được nhỉ, chẳng khác gì một tên ngốc.”
Lý Lâm thậm chí còn không biết rằng mình đã trở thành một tên ngốc trong mắt người khác, anh ta nhướng mày kiêu hãnh với Giang Vọng, ra hiệu cho anh: “Đến lượt cậu.”
Giang Vọng im lặng một lúc rồi quay mặt đi, giả bộ như không quen biết.
Tiếp theo, Lão Từ nhắc lại nội quy lớp học mà ông đã nói lúc sáng, ngay khi ông nói: “Nghiêm cấm nhuộm tóc”, mọi người trong lớp vô thức quay lại nhìn Giang Vọng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 727

Thịnh Ý cũng quay đầu lại.
Màu tóc của anh dưới ánh nắng trông rất rõ ràng, ngồi trong bóng tối, nó thực sự trông đẹp hơn.
Vừa được nhậm chức, lão Từ muốn củng cố quyền lực, ngọn lửa hừng hực như thể muốn thiêu chết Giang Vọng ngay tại chỗ.
Rõ ràng là đang ở trong tình thế bị chỉ trích, nhưng anh không hề tỏ ra xấu hổ chút nào, khuôn mặt kh ông biểu lộ cảm xúc gì, nhưng có một cảm giác thư thái khó tả.
Lão Từ vốn chỉ muốn hù dọa mọi người, nhưng thái độ của Giang Vọng lại khiến ông tức giận, hầu như mọi người trong lớp đều cảm nhận được sự tức giận của ông.
Thịnh Ý cau mày nhìn Giang Vọng với vẻ lo lắng.

Chàng trai dường như không biết gì về chuyện này, uể oải nói: “Em không nghĩ việc nhuộm tóc sẽ ảnh hưởng gì đến điểm số của em đâu.”
  
Sắc mặt Lão Từ lập tức tối sầm, mọi người im bặt không dám hé miệng nói một câu.
Mặc dù thành tích học tập của Giang Vọng quả thực rất tốt, nhưng dù sao bảng xếp hạng trong các kỳ thi trước đều được công khai, anh ấy chưa bao giờ lọt vào top 10.
Đúng lúc mọi người đang lo lắng anh sẽ tiếp tục nói những lời khiến người ta mất bình tĩnh thì anh đột nhiên cúi đầu cười uể oải nói: “Nhưng nếu thầy cho rằng chuyện này quan trọng thì em sẽ nhuộm lại”
Đó là buổi chiều, ngay trước cửa sổ nơi anh ngồi, ánh nắng chạng vạng chiếu rọi qua cửa sổ một cách không chút dè dặt.
Một vầng hào quang màu vàng cam bao bọc lấy anh, phủ lên toàn bộ cơ thể anh.
Anh ấy mỉm cười, dễ dàng giải quyết được vấn đề khiến mọi người rất dễ đổ mồ hôi.
Mọi người nhất thời chưa lấy lại tinh thần, ngồi yên tại chỗ.
Cô nhẹ nhàng ấn vào ngực, nghe hai cô gái ngồi ghế sau bàn luận: “Đẹp trai quá, đẹp trai quá.”
” Đẹp trai thì sao? Chẳng phải tớ đã nói với cậu rằng tớ và anh ấy học cùng trường tiểu học, và bố anh ấy…” Nói được nửa chừng, Mạnh Bàn Nhi nhận ra mình vẫn còn ở trong lớp nên không nói nữa “Dù sao thì cậu cũng đừng hòng mơ tưởng tới cậu ấy.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.