Nguyệt Lạc

Chương 57: Anh Ta Vẫn Là Mặt Trăng Của Em Sao?



Giọng cô nhẹ nhàng và êm ái, tựa gió xuân xoa dịu mọi nếp nhăn trong lòng.

Giang Vọng đối diện với cô, anh mở mắt, cô nhắm mắt.

Anh hỏi: “Sau đó thi sao, anh ta vẫn là mặt trăng của em sao?”

“Phải, cũng không phải.”

Giang Vọng khẽ nhíu mày, Thịnh Ý lại nói tiếp: “Mặt trăng ở rất xa, với tay cũng không thể chạm tới nhưng anh ấy đã chạy ra khỏi mặt trăng.” Nói đến đây, cô cười cười, “Chắc hẳn ông trời thấy em quá đáng thương nên đã thả anh ấy từ mặt trăng xuống, đến cứu vớt em.”

Cô dùng chữ “cứu”.

Thịnh Ý nói: “Thực ra, mỗi một cuộc đời tưởng chừng như rất bình thường, trong quá trình trải qua đều có rất nhiều nỗi khổ mà người khác không chú ý đến và cũng không thể nói với ai. Sẽ có rất nhiều khoảnh khắc tưởng chừng như bình thường, bỗng nhiên cảm thấy mình sắp sụp đổ, không thể chịu đựng được nữa.”

“Nghe có vẻ hơi ảo diệu nhưng những lúc đó, em hoàn toàn dựa vào toàn bộ tình cảm em dành cho anh nên mới có thể tiếp tục kiên trì.”

“Cho nên, bất kể gặp phải chuyện gì, bất kể đã qua bao lâu, chỉ cần em còn thích anh ấy, anh ấy sẽ mãi là mặt trăng sạch sẽ và sáng ngời nhất.”

Cô mở mắt, nhìn chằm chằm vào Giang Vọng, ánh mắt tập trung và kiên định.

Cô nói: “Em nghĩ rằng em sẽ thích anh ấy rất lâu rất lâu cho nên hy vọng mặt trăng của em đừng tự ti, hãy luôn xinh đẹp, rực rỡ treo trên bầu trời nhé.”

“Bởi vì, em rất cần anh ấy.”

Giang Vọng thu lại suy nghĩ dời mắt đi, dập tắt tàn thuốc trên gạt tàn trên bàn, im lặng một lúc rồi trả lời đại gia: “Lúc đầu, tôi thực sự đã nghĩ đến việc không quay lại.”

Khi đó Tống Vân Dực mới qua đời, anh đổ lỗi tất cả mọi chuyện lên bản thân. Tuy anh luôn kể lại chuyện này một cách nhẹ nhàng với người khác nhưng bản thân anh hiểu rõ, anh thực sự bị ảnh hưởng rất nhiều.

Nếu không phải vì thực sự không thể kiểm soát được, với tính cách của anh, anh sẽ không mắc lỗi trong trận đấu quan trọng.

Sau đó, anh lại gánh vác toàn bộ trách nhiệm cho việc thua cuộc.

Khoảng thời gian đó, anh vừa trở về Nam Thành, sống trong căn nhà cũ của Tống Vân Dực, ngày ngày uể oải, sống buông thả.

Giang Thanh Viễn cũng đến gây rắc rối cho anh vài lần, ông chửi bới om sòm.Nhìn thấy bộ dạng của anh, trên mặt lại nở nụ cười mỉa mai, nói anh luôn miệng khinh thường ông, giờ đây chẳng phải cũng trở thành người giống như ông ta sao.

Sau đó, Tống Cảnh Minh nhìn không nổi nữa, lấy lý do cần anh giúp đỡ, kéo anh đến công ty của mình làm việc.

Lúc đầu Giang Vọng không để tâm, anh ngày ngày đi làm đúng giờ, hoàn thành nhiệm vụ mà Tống Cảnh Minh giao, có người đến trò chuyện với anh, anh cũng không biểu lộ quá tiêu cực.

Nhìn anh giống như một người bình thường nhưng những người hiểu anh đều nhìn ra ngay, anh không còn nhiệt huyết, dường như cứ muốn để cuộc đời mình cứ thế mà trôi qua.

Vì tự nhận bản thân đã phạm sai lầm không thể cứu vãn nên có tư cách gì để sống một cuộc rực rỡ và viên mãn?

Cho đến khi anh gặp Thịnh Ý.

Lúc đầu anh cũng không quan tâm lắm, chỉ cảm thấy là một người bạn học cũ nên vô thức dành cho cô nhiều sự quan tâm hơn.

Tuy nhiên, rung động thực sự là một thứ rất huyền bí.

Dường như chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng đối với anh lại giống như “Chim én quen đường bay về tổ”.

Sau đó, anh phát hiện mình đã động lòng với cô, lại bất ngờ bị tình cảm âm thầm bấy lâu của cô ập đến. Tình yêu của cô vừa mãnh liệt vừa chân thành chen vào tim anh, khiến trái tim vừa chua xót vừa đau đớn.

Anh cũng muốn yêu cô, cũng muốn hồi đáp lại tình cảm của cô, muốn bù đắp cho những ngày tháng anh đã bỏ lỡ.

Đặc biệt là khi cô nói với anh, “Hãy tiếp tục tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời nhé, vì em rất cần anh.”

Trái tim anh như một hồ nước phẳng lặng, bỗng nhiên gợn lên những vòng sóng li ti, lan tỏa thành từng vòng một.

Thậm chí có vài khoảnh khắc, anh bỗng thấy những điều lộn xộn phiền muộn, những gáo nước lạnh mà số phận dội xuống đầu anh, dường như cũng không còn đáng ghét đến vậy.

Ít nhất, nếu không có những chuyện đó xảy ra, anh sẽ không quay về Nam Thành cũng sẽ không gặp được cô.

Mãi đến hơn chục phút sau, anh mới trả lời tin nhắn của đại gia.

Có lẽ anh ta vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối, lải nhải nói rất nhiều, cuối cùng lại hỏi Giang Vọng: “Trận biểu diễn vào tháng 5, chúng ta sẽ thi đấu với SNS, anh thực sự không quay lại à?”

“Có được ra sân thi đấu đâu, quay lại làm gì?”

“Xem cũng được mà…” Đại gia cố gắng níu kéo.

Giang Vọng dựa vào ghế, dường như thực sự bị anh làm phiền, nói: “Được rồi, giữ cho tôi một vé khán giả nhé.”

“Tại sao? Anh trực tiếp đi cùng đội qua là được mà.”

Giang Vọng dùng ngón tay khều khều mũi: “Lười gặp những người đó.”

“Thôi được rồi.” Đại gia nghĩ cũng phải, đến lúc đó qua lại còn bị hỏi han này nọ, đúng là khá phiền.

Anh ta nói: “Lát nữa em bảo anh Trần giữ cho anh một vé.”

“Ừ.” Giang Vọng ừ một tiếng, lại nói: “Đến lúc đó tôi sẽ qua sớm một ngày, về SY thăm mọi người.”

Đại gia: “Tất nhiên là anh phải quay lại chứ! Lẽ nào trước kia anh còn dịnh không về nữa sao?”

Anh ta cứ nói ba câu thì lại kích động không thôi, Giang Vọng cười cười không tiếp lời. Anh khựng lại, nghĩ đến điều gì đó lại hỏi: “Tôi nhớ trận biểu diễn thi đấu này, sẽ chọn ngẫu nhiên khán giả lên thi đấu đúng không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đại gia ngẩn ra, nói: “Anh định lên sân?”

“Ừ.” Giang Vọng lười biếng đáp một tiếng, “Xem duyên phận đi.”

Nói chuyện xong với đại gia, anh lại nhắn tin cho Trần Trí, nói với anh ấy về chuyện giữ vé cho mình.

Không ngờ Trần Trí lại gọi điện thoại đến: “Cậu định đến lúc đó khiêu chiến tuyển thủ SNS à?”

Trong trận biểu diễn, khán giả được chọn có thể tự do khiêu chiến với bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào.

Giang Vọng nói: “Xem tình hình, cũng không nhất thiết có thể chọn trúng tôi.”

Trần Trí nói: “Cậu không hiểu rồi, loại hình thi đấu trận đấu này, đẹp trai là yếu tố quan trọng nhất. Bình thường sẽ đặc biệt sắp xếp một số người chơi khá giỏi ở dưới khán đài, nếu cậu muốn thi đấu, tôi…”

Giang Vọng nói: “Tùy duyên.”

Trần Chí: “Được, tôi hiểu rồi, sẽ sắp xếp cho cậu.”

Giang Vọng: “…”

Trần Trú khựng lại, lại lo lắng nói: “Tay cậu…”

Giang Vọng hoạt động cổ tay mình, nói: “Còn gần một tháng nữa, sợ gì.”

Trần Trí rất thích khí chất kiêu ngạo này của anh, lúc đầu tìm anh ký hợp đồng, ngoài nhìn trúng kỹ thuật của anh, chính là vì anh nhìn thấy loại dã tâm này ở anh.

Không phải là dã tâm “tôi nhất định phải trở thành người như thế nào” mà là — Chỉ cần tôi làm, tôi nhất định phải dốc hết sức, đã làm thì phải tốt nhất, nếu không thì đã không làm.

Trần Trí gật đầu: “Được, tôi sắp xếp trước.”

Đợi anh cúp điện thoại, người bên ngoài đã đi hết.

Đã đến giờ ăn trưa, đám Mạnh Bình thấy Giang Vọng nói chuyện điện thoại mãi. Chờ không được anh, bọn họ đành đi ra ngoài ăn cơm trước, về phần Thịnh Ý cũng bị Lâm Tiểu Mộc và Tiêu Mộng kéo đi.

Mặc dù cô và Giang Vọng hiện tại đã yêu nhau nhưng dù sao mối quan hệ của hai người trong công ty cũng chưa công khai. Thịnh Ý sợ mình cố ý chờ Giang Vọng, sẽ khiến họ nghi ngờ.

Nhưng trước khi về, Thịnh Ý vẫn cẩn thận đóng gói một phần cơm trưa cho Giang Vọng. Lâm Tiểu Mộc thấy vậy liền hỏi cô mua cho ai, Thịnh Ý cúi mắt giải thích: “Giang Vọng nhắn tin bảo chị mang giúp anh ấy một phần.”

Cô vừa mới nhắn tin cho Giang Vọng, bảo anh không cần ra ngoài ăn cơm.

Lâm Tiểu Mộc nhìn cô, cười nói: “Chị Thịnh Ý và trưởng nhóm quan hệ tốt thật.”

Thịnh Ý không trả lời, thanh toán tiền, lấy túi đồ ăn từ tay nhân viên phục vụ, cả nhóm cùng đi dọc theo con đường về công ty.

Tầng hầm của tòa nhà công ty có một khu vực nghỉ ngơi, tất cả mọi người trong tòa nhà đều nghỉ ngơi ở đây.

Khi họ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Giang Vọng đang ngồi đó uống cà phê. Thịnh Ý quay đầu, bảo Lâm Tiểu Mộc và Tiêu Mộng lên lầu trước rồi mới chậm rãi bước tới chỗ Giang Vọng.

Suốt tháng 4, bọn họ đều dành thời gian cho các cuộc họp lớn nhỏ, vì trò chơi vẫn đang trong giai đoạn phát triển ban đầu nên mọi thứ đều cần được thảo luận kỹ lưỡng.

Bọn họ cần thảo luận về khung trò chơi cũng như hướng đi của câu chuyện.

Khung trò chơi do Giang Vọng phụ trách, còn câu chuyện do Thịnh Ý nắm giữ.

Đôi khi làm thêm giờ đến nửa đêm, Tống Cảnh Minh đứng bên cạnh duỗi người, dọa từng người: “Đây đã là gì, đợi đến khi trò chơi sắp ra mắt mới gọi là mệt mỏi thực sự.”

Bọn họ còn phải tự mình thử nghiệm nhiều lần, sau đó còn phải mời người chơi tham gia thử nghiệm nội bộ, thu thập ý kiến, sửa đổi và sau đó lại tiếp tục thử nghiệm.

Khi trò chơi chính thức được ra mắt, nếu phản hồi tốt thì còn ổn, nhưng nếu phản hồi không tốt thì coi như bao nhiêu ngày khổ cực của bọn họ đều uổng phí.

Anh có vẻ rất dày dặn kinh nghiệm, từng câu từng chữ dọa nạt nhân viên. Mạnh Bình và những người khác hiển nhiên đã quen nghe, đều không có biểu hiện gì. Lâm Tiểu Mộc và Tiêu Mộng bị dọa sợ, sắc mặt rất tệ như thể đã nhìn thấy trước được cảnh tượng thảm khốc trong tương lai.

Thịnh Ý cuối cùng cũng hoàn thành xong bản thảo cốt truyện chính, cô tháo cặp kính chống ánh sáng xanh xuống, nghe vậy nói: “Bây giờ bỏ chạy còn kịp không? Tôi thấy đi theo Phó lão làm nghiên cứu vẫn vui hơn.”

Tống Cảnh Minh nghẹn họng, vội vàng nói: “Thực ra cũng không đáng sợ như vậy đâu.”

Anh ta còn muốn thêm thì bị Giang Vọng vừa xong công việc đi ra đá một phát. Hôm nay anh vẽ cả ngày, vì quá lâu không nói chuyện nên giọng nói có chút khàn, anh liếc nhìn Thịnh Ý rồi nói: “Tan làm rồi.”

Ngày hôm sau là thứ bảy, Mạnh Bình nói: “Tuần này không cần làm thêm giờ à?”

“Không cần.” Tống Cảnh Minh còn chưa nói, Giang Vọng đã trả lời trước, “Chủ nhật này là ngày kỷ niệm thành lập trường THPT số 7”

Ngụ ý là anh và Thịnh Ý sẽ đi tham dự lễ kỷ niệm.

Nhưng đến ngày kỷ niệm, Giang Vọng cuối cùng vẫn không đi được, vì ngày kỷ niệm và trận biểu diễn diễn ra cùng ngày.

Chiều thứ bảy, Giang Vọng đã lên máy bay đến Bắc Kinh.

Khi đến sân bay, Thịnh Ý cũng là người đưa anh đi.

Ban đầu cô muốn đi cùng anh, tiện thể đến Bắc Kinh thăm thầy và các anh chị em. Trong hai tháng qua, tiến độ của phòng nghiên cứu cũng liên tục được gửi cho Thịnh Ý.

Vốn dĩ những thông tin này không được tiết lộ ra ngoài nhưng dù sao cũng đã ở cùng nhau nhiều năm, mọi người đều rất tin tưởng lẫn nhau. Phó lão vẫn luôn giục cô về nhưng bên phía Thịnh Ý, trò chơi mới bước vào giai đoạn bắt đầu, trong thời gian này không thể đi được, cộng thêm tình trạng sức khỏe của Trần Tĩnh Nhiễm gần đây ngày càng không tốt…

Tham Khảo Thêm:  Chương 4

Nghĩ đến căn bệnh của Trần Tĩnh Nhiễm, Thịnh Ý không khỏi thở dài. Hôm nay cô lái xe, Giang Vọng thấy cô cau mày cũng thở dài theo.

Cái thở dài này của anh có hơi giả, như cố ý muốn thu hút sự chú ý của cô. Thịnh Ý quay đầu lại, Giang Vọng nói: “Chỉ đi có hai ngày thôi, em không nỡ để anh đi à?”

Anh biết rõ cô thở dài vì lý do gì, nhưng lại cố ý xuyên tạc suy nghĩ của cô. Hai má THịnh Ý đỏ bừng nhưng cũng không phản bác anh.

Đến sân bay, hai người cũng không nán lại quá lâu, Thịnh Ý vốn định đưa anh vào trong. Giang Vọng nhìn thời tiết, sợ cô về muộn sẽ mưa nên bảo cô về trước.

Thịnh Ý cũng không kiên trì, lái xe trở về.

Khoảng hơn 10 giờ tối, Giang Vọng đến nơi, vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại cho Thịnh Ý.

Khi ấy Thịnh Ý đang chọn quần áo mặc để tham dự lễ kỷ niệm ngày hôm sau, tiện thể hỏi ý kiến ​​của Giang Vọng.

Hai người cúp điện thoại, Thịnh Ý gửi ảnh vài bộ quần áo vào tin nhắn WeChat của anh. Sau khi Giang Vọng lên xe của Trần Chí liền cúi đầu chọn.

Trần Trí quay đầu nhìn anh một cái, trêu chọc: “Sớm nghe mấy người nói cậu yêu đương rồi, còn tưởng cậu chỉ chơi chơi, nghiêm túc thật à?”

Giang Vọng chọn hai bộ mà anh cho là tương đối phù hợp với Thịnh Ý. Giử xong mới cất điện thoại, dựa vào ghế tùy tiện vuốt tóc mái lên.

“Anh tưởng tôi giống anh sao?”

Giọng anh nhàn nhạt, lời nói mang theo ý mỉa mai không hề che giấu.

“Sao còn công kích cá nhân vậy? “Trần Trí mắng anh một câu, cười nói, “Bắt đầu tò mò về em dâu rồi đó.”

Không chỉ Trần Trì tò mò về Thịnh Ý, khi Giang Vọng đến, cả đám vẫn còn chưa ngủ, tất cả đều đang tập luyện trong phòng tập. Nhưng tất cả đều biết Giang Vọng tối nay sẽ đến nên lúc tập luyện cũng không tập trung, vừa nghe tiếng cửa vang lên, từng người một đều rục rịch thò đầu ra nhưng vì Trần Trí đang ở đây nên cũng không dám làm ồn.

Trần Chí nhìn bộ dạng của họ vừa tức vừa buồn cười, mắng: “Được rồi, muốn ra ngoài thì ra ngoài, lén la lén lút, ra cái thể thống gì nữa?”

Vừa dứt lời, Giang Vọng đã trực tiếp bị một đám người bổ nhào trên ghế sofa.

Đều là những thanh niên cao lớn, ra tay cũng không biết nhẹ tay, Giang Vọng mặc cho họ ôm, khẽ cười: “Cũng không phải sắp chết.”

“Nhưng anh không cần chúng em nữa…” Một học viên trẻ được Giang Vọng đích thân tuyển vào đội yếu ớt phản bác.

Giang Vọng nói: “Tôi nói không cần các cậu bao giờ?”

Một người khác nói: “Nghe anh Trần nói, đội trưởng sắp giải nghệ rồi.”

Đối với tuyển thủ chuyên nghiệp ở độ tuổi của anh, giải nghệ chỉ là chuyện sớm muộn. Giang Vọng tự mình nghĩ thông suốt, không biết đám trẻ này bị làm sao, từng người một lại còn lo lắng hơn cả bản thân anh.

Giang Vọng đành phải lặp lại những gì anh đã nói với đại gia trước đây: “Hiện tại vẫn chưa đi, ít nhất phải đợi thi đấu xong một trận quốc tế nữa mới đi.”

“Thật ư?” Nghe anh nói vậy, mọi người mới yên tâm chút, một đám người vây quanh anh lại bắt đầu mồm năm miệng mười kể về tình hình gần đây của SY.

Gần đây SY thi đấu không tốt, Giang Vọng sau đó cũng đã tự mình xem lại video trận đấu cho họ, đại khái biết vấn đề của họ ở đâu.

Anh dựa vào ghế sofa, nói: “Đợi tôi trở về sẽ cùng mọi người xem lại trận đấu, tìm ra vấn đề.”

Mọi người nghe anh nói vậy, đều reo hò vui mừng.

Trần Trí từ phía sau đi tới, cười nói: “Cậu giải nghệ rồi, không bằng ở lại đây làm huấn luyện viên đi.”

Trước đây bọn họ có huấn luyện viên, nhưng dạo trước trong nhà xảy ra chút chuyện nên đã nghỉ việc. Trần Trí vẫn chưa tìm được huấn luyện viên mới cho họ, đây cũng là một trong những lý do khiến SY thua thảm hại gần đây.

Vì đồng thời mất đi trụ cột và huấn luyện viên.

Những người còn lại nghe Trần Trí nói vậy, ánh mắt đều hướng về phía Giang Vọng, đại gia nói: “Em thấy ý kiến ​​này hay đấy.”

Mọi người đều đồng ý.

Giang Vọng hiện tại vẫn muốn hoàn thành xong trò chơi của Tống Cảnh Minh, dù sao Tống Cảnh Minh cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, hơn nữa cũng tiêu tốn không ít tâm huyết cho anh.

Anh suy nghĩ một lúc rồi: “Đến lúc đó lại nói sau.”

Trần Trí nói: “Được, dù sao chuyện này cũng không cần quá vội vàng.”

Nói xong chuyện thi đấu, họ lại bắt đầu chú ý đến những chuyện khác, lao nhao hỏi Giang Vọng: “Sao lần này chị dâu không về cùng?”

Thực ra bọn họ từ lúc gặp Giang Vọng đã muốn hỏi câu này, chỉ là ngại tính khí thường ngày của Giang Vọng nên không dám tùy tiện mở lời.

Sau một hồi trò chuyện, nhận thấy tâm trạng hôm nay của Giang Vọng không tệ, mọi người mới lên tiếng hỏi thăm.

Lúc này, họ nhìn thấy vị đội trưởng vốn nổi tiếng với khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc bỗng chốc dịu dàng đi, giọng điệu trầm bổng nhưng lại lộ rõ sự vui vẻ trong lời nói.

“Ngày mai cô ấy có việc, không đến được.”

Sau một hồi ồn ào, vì ngày mai còn thi đấu nên mọi người đều bị Trần Trí đuổi đi ngủ.

Phòng của Giang Vọng vẫn được giữ nguyên cho anh, sáng sớm Trần Trí cũng đã cho người dọn dẹp qua. Giang Vọng nhẹ nhàng lên lầu, Trần Trí theo sau vào phòng, muốn xem xem anh còn thiếu gì.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: 11: Hồi Cung

Giang Vọng đến đây cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ một chiếc ba lô và vài bộ quần áo để thay.

Đồ dùng vệ sinh cá nhân anh ở đây đều có sẵn, không cần mang theo cái gì đặc biệt. Trần Trí dựa vào cửa, nghĩ đến điều gì đó hỏi anh: “Đúng rồi, dạo này tập luyện thế nào? Tay còn run không?”

Giang Vọng lấy quần áo ra khỏi ba lô, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Chưa tập.”

“….” Trần Trí trực tiếp trợn to mắt, “Cậu đùa với tôi à?”

“Thật sự chưa tập.” Giang Vọng nhìn anh, tuy mỉm cười nhưng giọng điệu rất nghiêm túc.

“Đệt…” Trần Trí không nhịn được, chửi thề một câu, “Vậy cậu định làm sao ngày mai? Thật không hiểu cậu đang nghĩ gì, bên tôi đã… đã sắp xếp cho cậu ổn thỏa rồi.”

Trần Trí lo lắng đi qua đi lại trong phòng, anh ta có vẻ còn lo lắng hơn cả Giang Vọng.

Thực ra cũng không phải hoàn toàn không tập, chỉ là hiệu quả không được tốt cho lắm nên cuối cùng anh vẫn quyết định từ bỏ.

Hay nói cách khác, anh thực ra đang đánh cược, cược xem sức mạnh của tình yêu hay sức mạnh của sự hối hận lớn hơn.

Trần Trí lại đứng trong phòng một lúc, biết rằng lúc này lo lắng thêm cũng chẳng ích gì, cuối cùng chỉ thở dài, nói: “Cậu tự biết trong lòng là được.”

Giang Vọng ừ một tiếng, nghĩ một lúc lại nói: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, dễ già lắm đấy”

Trước đây bởi vì trưởng thành có hơi già dặn cho nên đa số mọi người đều tưởng Trần Trí lớn tuổi: “…..Đệt mẹ cậu”

Mưa rào rả ríc suốt đêm ở Nam Thành.

Sang tháng 5, thời tiết càng trở nên thất thường. Mới hai ngày trước còn gần 30 độ, giờ đây lại tụt xuống chỉ còn hơn 20 độ.

Sau khi Thịnh Ý khi thức dậy, nhận được tin nhắn của Lâm Chiêu Chiêu hỏi cô khi nào thì ra ngoài, đến lúc đó cô sẽ đến đón rồi hai người cùng đi.

Thịnh Ý nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ.

Thật ra lễ kỷ niệm ở trường bắt đầu vào buổi tối nhưng vì lúc này Thịnh Ý và Lâm Chiêu Chiêu đều ở Nam Thành nên được gọi đi phụ giúp trang trí sân.

Trần Tĩnh Nhiễm đã dậy, đang ngồi dưới nhà đọc sách. Thịnh Ý ngáp ngắn ngáp dài đi xuống nhà, bà nhìn cô một cái rồi chỉ vào bàn ăn: “Dì mới mua đấy, vẫn còn nóng.”

Thịnh Ý gật đầu, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, vừa nặn kem đánh răng lên bàn chải lại nhớ ra gì đó, hỏi Trần Tĩnh Nhiễm: “Hôm nay lễ kỷ niệm ở trường, dì không đi à?”

Trước đấy Trần Tĩnh Nhiễm cũng tốt nghiệp trường trung học số bảy.

Bà lật sách, động tác khựng lại: “Không đi, không có gì hay ho.”

Thịnh Ý nói: “Dì với những bạn học đó chắc đã lâu không gặp, không muốn gặp lại à?”

Trần Tĩnh Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô, dường như cảm thấy cô hôm nay ồn ào quá mức, Thịnh Ý thè lưỡi không nói thêm gì nữa.

Rửa mặt xong, cô đi ăn sáng trước, sau đó mới trang điểm.

Hôm qua cô gửi cho Giang Vọng toàn là những bộ quần áo mỏng, hôm nay trời đột nhiên trở lạnh, những bộ quần áo đó không thể mặc được.

Giang Vọng chọn một chiếc áo len ngắn cổ lọ màu đen và một chiếc váy xòe đen dài đến đầu gối, nhìn qua đều là kiểu cơ bản, nhưng nhà thiết kế đã khéo léo thêm vào một số điểm nhấn tinh tế.

Là sản phẩm của một nhà thiết kế độc lập, do Thịnh Ý vô tình gặp được khi đi mua sắm.

Lúc đầu thực ra không ưng ý lắm, vì không phải là phong cách ăn mặc thường ngày của mình, không ngờ sau khi mặc lên người lại đẹp ngoài sức tưởng tượng nên cô đã mua.

Cô suy nghĩ một lúc vẫn mặc bộ quần áo đó lên người, chỉ có điều bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo ngắn cùng màu, chân đi một đôi bốt ngắn màu đen.

Hôm nay cô cũng hiếm hoi trang điểm kỹ càng, vì toàn bộ quần áo trên người đều là màu đen nên lớp trang điểm trên mặt cũng đậm hơn. Son môi màu đỏ mận chín cổ điển, tóc búi cao trên đỉnh đầu, đeo hoa tai và vòng cổ, nốt ruồi trên mũi được cô tô đậm bằng bút kẻ mắt, cả người toát lên vẻ linh hoạt và tinh tế.

Cô vừa đi ra khỏi con ngõ, Lâm Chiêu Chiêu đang đợi trước xe, nhìn thấy cô mắt đã sáng lên. Cô luôn biết Thịnh Ý rất xinh đẹp nhưng bởi vì bình thường cô chỉ trang điểm nhẹ cũng không chú ý chăm chút bản thân, mọi thứ đều lấy sự thoải mái làm chủ.

Vẻ đẹp của cô lúc đó là nhẹ nhàng, không có sức sát thương nhưng Thịnh Ý hôm nay, đẹp đến mức

khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Lâm Chiêu Chiêu hôm nay cũng chú ý tân trang bản thân một lượt. Mặc dù tính cách của cô rất tùy tiện, còn mở một tiệm xăm hình nhưng thực ra cô ấy rất nhỏ nhắn, trang phục thường ngày cũng mang phong cách thiếu nữ, nhìn vô cùng ngọt ngào.

Cô mở cửa xe, hai người ngồi vào xe. Thịnh Ý cài dây an toàn, nghe Lâm Chiêu Chiêu trêu chọc: “Người không biết còn tưởng hôm nay cậu đi gặp người yêu không đấy..”

Từ khi biết Thịnh Ý và Giang Vọng yêu nhau,Lâm Chiêu Chiêu mỗi lần nhắc đến Giang Vọng với Thịnh Ý đều gọi là “bạn trai”. Ban đầu Thịnh Ý còn ngượng ngùng, sau cũng dần quen.

Cô “ừm” một tiếng, giải thích: “Hôm nay anh ấy có việc bận.”

“Cũng không sợ bạn gái bị người khác cướp mất sao? Hồi đó có không ít người thầm mến cậu đấy.”

Lâm Chiêu Chiêu cười cười, chợt nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Tớ nhớ hôm nay Lý Lâm cũng sẽ đến, cậu liên lạc với cậu ấy chưa?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.