Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 105



Sâu trong địa phủ u ám, một tòa lầu các bay lơ lửng trên không trung.

Địa ngục không ánh sáng, ngọn đèn dầu kéo dài không thôi, chiếu sáng miếu thờ điện phủ như ban ngày.

Đông Nam cung điện có một đình viện, bên trong xây dựng một suối nước nóng nhân tạo.

Cây đào bên cạnh nở hoa đỏ rực rỡ một mảng trời, nước ấm bốc hơi sương mù.

Nhìn lướt qua, nơi này trông không giống địa ngục, mà như tiên cảnh.

Một người đàn ông trẻ tuổi gầy yếu tái nhợt đang ngâm mình dưới suối nước nóng.

Nửa thân dưới bị nước che đậy, người đàn ông duỗi tay đặt trên tảng đá cạnh suối nước nóng, ngửa đầu dựa lên, cả người nằm bò cạnh bờ.

Chẳng biết vì sao nằm dưới suối nước nóng rất lâu, gương mặt người này vẫn không hiện màu máu.

Người này nhìn qua rất nhỏ tuổi, tầm thiếu niên 17-18 tuổi.

Ngũ quan tú lệ, từ lông mày, đôi mắt, đến môi, tất cả đều có vẻ quá mức nhu hòa, thậm chí hơi nữ tính.

Lần đầu tiên Minh Nguyệt nhìn thấy ngài cũng có chút kinh ngạc, không ngờ thất điện Diêm Vương Thái Sơn Phủ – Đổng Tuyên, lại có bộ dáng này.

Có thủ hạ đến rót cho ngài một chén trà nóng, rồi nói: “Điện hạ, Minh Nguyệt tới.”

“Được. Ta biết rồi.” Nhận khăn tắm và quần áo thủ hạ đưa, Đổng Tuyên đứng lên rời suối nước nóng, lau khô thân thể, sau đó mặc quần áo.

Quần áo cực kỳ dày nặng, nhưng ngài lại sợ lạnh, mặc vào vẫn không thấy đủ. Sau lưng trước ngực đều dán miếng giữ ấm, trong tay ôm một vật giống túi chườm nóng, lúc này mới đi hướng chủ điện.

Chủ điện, Minh Nguyệt ngồi ghế uống trà, thấy Đổng Tuyên tiến vào, chỉ hơi gật đầu. Ánh mắt Minh Nguyệt hiện vài phần cường thế, tư thái cao ngạo.

Đối lập với Minh Nguyệt, Đổng Tuyên ôm túi chườm nóng uể oải cụp mi rũ mắt.

Nếu ai không biết mà nhìn thấy, có khi cho rằng Minh Nguyệt mới là Thái Sơn Phủ Quân.

Nhưng đối với hành động vô lễ của Minh Nguyệt, Đổng Tuyên không ngại chút nào, chỉ nhanh chóng ngồi xuống chủ tọa.

Cả người ngài nằm liệt trên ghế dựa bất động, bộ dạng suy yếu quá mức.

Nhận trà nóng do thủ hạ đưa uống liên tục vài ngụm, ngài mới nhìn về phía Minh Nguyệt, hơi thở mong manh mà nói một câu: “Sáng hôm nay tam ca tới tìm ta.”

Tam ca trong miệng thất điện Diêm Vương Thái Sơn Phủ Quân, chính là Dư Khâm – tam điện Diêm Vương Tống đế vương.

Nghe được hai chữ “Dư Khâm”, mí mắt Minh Nguyệt khẽ nhấc lên, ánh mắt lộ vài phần lạnh lẽo.

Năm đó sau khi hắn ta chết tiến vào thế giới này, bị Dư Khâm phụ trách quản giáo, huấn đạo.

Minh Nguyệt sáng lập tổ chức TheMoon làm ác vô số, sau khi vào địa ngục, giá trị công đức tất nhiên thấp đến mức vượt quá tưởng tượng.

Sau khi được nạp vào hệ thống địa phủ, hắn ta tham gia một trò chơi do bên Dư Khâm thiết kế.

Trò chơi tên là “Nhập vai kịch bản giết người”, mục đích chủ yếu là thí nghiệm giá trị công đức con người.

Minh Nguyệt đi thẳng đến cuối cùng, giá trị công đức lại rớt đáy vực. Vì giành thắng lợi trò chơi, hắn ta không chuyện ác nào không làm. Ví dụ khi rút được bài người chết, hắn ta giết ngược toàn bộ người chơi còn lại, thoát khỏi số phận phải chết.

Cuối cùng Minh Nguyệt bị phán hết thuốc chữa, cần phải ở địa ngục tiến hành phục dịch vô thời hạn.

Thế nhân tầm thường đều cầu sinh, mong ước tầm thường chính là trường sinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40

Nhưng đối với Minh Nguyệt, sau khi tiến vào thế giới người chết, đồng nghĩa mở ra vô số thế giới mới, ngược lại là cơ hội tốt để hắn ta nhận thức vũ trụ vạn vật. Thế nên hắn ta nguyện ý chết, nguyện ý lưu lại.

Nhưng lưu lại nghĩa là hắn ta phải chịu trừng phạt.

Để cải tạo Minh Nguyệt, Tống đế vương Dư Khâm áp dụng nhiều loại trừng phạt. Mỗi ngày cơ thể Minh Nguyệt bị dung nhập vào núi rồi đập vụn, đến khi mặt trời lặn, núi và xác tách ra, hắn ta được hồi sinh.

Mỗi ngày hồi sinh không phải vì sống, mà là vì lặp lại sự thống khổ một lần lại một lần.

Thân thể từng tấc bị đập vụn, cốt nhục từng tấc lần nữa hồi phục. Đủ loại hành hạ, không cái nào không đau, không món nào không khổ.

Tốc độ dòng chảy địa ngục khác nhân gian, đổi thành thời gian nhân gian, Minh Nguyệt đã bị phạt xấp xỉ hơn một ngàn năm.

Mãi đến mấy năm trước, hắn ta mới được thoát khỏi trạng thái trừng phạt, chính thức nhậm chức tại Diêm Vương tam điện, bắt đầu làm việc cho Dư Khâm.

Sau này nhân duyên trùng hợp, Minh Nguyệt kết bạn Thái Sơn Phủ Quân, bị ngài dùng thủ đoạn đào tới đây.

Từ đó, hắn ta thành người thuộc Diêm Vương thất điện.

Đổng Tuyên lập tức nhìn về phía Minh Nguyệt, rất là quan tâm hỏi: “Hình như mấy hôm trước có tìm cậu nhỉ? Ta nghe nói hắn đánh cậu vài roi. Diêm Vương Tiên không phải vật tầm thường. Khôi phục thế nào rồi?”

“Miệng vết thương khó khép lại. Nhưng không sao. Ngài ấy cũng không chiếm được chỗ tốt.” Minh Nguyệt mỉm cười với Đổng Tuyên, “Cảm ơn ngài cho tôi kiếm tiêu luyện. Tiêu luyện, ngày thấy ảnh không thấy quang, đêm thấy bóng không thấy hình. Quả thật dùng tốt.”

“Cậu dùng kiếm của ta chém Dư Khâm?” Đổng Tuyên có hơi giật mình, âm sắc bén hơn. Mười ngón tay ngài đan vào nhau, thỉnh thoảng bóp túi chườm nóng trong tay, toát ra chút tố chất thần kinh.

Như thế qua hồi lâu, ngài mới bình tĩnh trở lại, tốc độ nói khá nhanh: “Kệ. Bên hắn trước cứ mặc kệ. Có thể kéo dài thì kéo dài. Kế hoạch của chúng ta thuận lợi chứ?”

Minh Nguyệt hơi nheo mắt, ánh mắt bất biến: “Hết thảy thuận lợi.”

“Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi… Ta đã nhìn qua chương trình của cậu, rất tốt. Người chơi bên trong một người so với một người càng thú vị…” Đổng Tuyên nuốt một ngụm nước bọt, “Nhưng mà, đồng hồ cát tái thiết lập thời gian, cậu nghĩ cách thiết kế lại, cho các người chơi khác nhau sử dụng vài lần đi.”

“Ồ? Vì sao?” Minh Nguyệt bâng quơ hỏi.

Đổng Tuyên nói: “Cậu cho ta một linh cảm rất tốt đấy. Cứ vậy, cứ vậy thì không cần bắt thêm sinh hồn khác. Các người chơi lặp đi lặp lại trò chơi, khiến bọn họ luân hãm trong vòng thời gian tuần hoàn, thẳng đến khi tinh thần lực của bọn họ biến mất. Cậu cũng đỡ sợ thiếu thiết kế phó bản… Vừa lúc, ta cũng có thể dễ dàng hấp thu năng lượng! Ta muốn năng lượng… Ta muốn năng lượng bọn họ…”

Minh Nguyệt hỏi ngài: “Tinh thần lực hiện có vẫn chưa đủ ăn?”

Mặt Đổng Tuyên trắng hơn, như kiểu nghẹn thở không thể hô hấp.

Ngài lấy một mặt nạ bảo hộ đeo lên mặt, sau một lúc lâu mới khôi phục. “Không đủ. Còn chưa đủ. Năng lượng chưa đủ để ta mở cổng dịch chuyển. Tinh thần lực của linh hồn… là năng lượng bổ sung tốt nhất.”

“Cơ chế trò chơi tàn khốc, giả thiết phức tạp, bức bách bọn họ nghi ngờ, tàn sát lẫn nhau… Tinh thần lực bị dồn ép sẽ càng ngày càng mạnh, bọn họ sẽ phóng xuất càng ngày càng nhiều tinh thần lực.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 162: Thiên Cơ Tiên: Thống khổ gấp trăm lần

“Không đúng không đúng không đúng, ta nói sai rồi, đạo cụ như đồng hồ cát không nên có thêm. Lặp lại không thú vị…”

“Cậu thiết kế thêm nhiều phó bản khó hơn! Chèn ép bọn họ hết mức! Buộc bọn họ phải dùng hết khả năng trong trò chơi… Đến lúc đó, ta sẽ mở được cánh cổng…!”

Minh Nguyệt không nói lời nào, còn Đổng Tuyên nói xong những lời này, cả người liền cứng đờ bất động.

Đại khái qua nửa giờ, Đổng Tuyên tháo mặt nạ bảo hộ xuống, sắc mặt trắng bệch như giấy cuối cùng cũng có chút huyết sắc.

“Phù… Lại hít quá nhiều tinh thần lực, đỡ hơn rồi.” Đổng Tuyên nhìn về phía Minh Nguyệt, trong mắt chứa ý cười, “Ta cảm thấy hệ thống cung cấp tinh thần lực yếu bớt. Cậu tiếp tục quan sát đi, đừng để trò chơi xuất hiện vấn đề. Nhớ rõ, tăng mạnh độ khó, tăng mạnh độ khó! À đúng rồi…”

Hậu tri hậu giác nhớ tới cái gì, Đổng Tuyên hỏi hắn ta: “Hôm nay tới tìm ta… Là có chuyện gì?”

Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: “Cũng không có gì. Chủ yếu ngoại giới gây áp lực càng lúc càng lớn với thất điện chúng ta, nếu phía trên chú ý, sự tình về sau sẽ tương đối phiền toái.”

“À à. Không sao. Cậu chuyên tâm thiết kế chương trình đi. Mấy cái này không cần cậu nhọc lòng. Ta kêu Bạch Phượng giải quyết.” Đổng Tuyên nói, “Mọi thứ ta sở hữu đều tuân thủ lưu trình, hợp quy hợp pháp! Ta trình báo cáo lên phía trên, tất cả đều phù hợp quy cách. Hiện tại chỉ có Dư Khâm cứ nhìn chằm chằm ta không tha. Để ta xử lý. Cậu không cần phải xen vào, đi đi.”

“Được. Không còn việc gì. Ngài bảo trọng thân thể. Tôi đi đây.” Minh Nguyệt đứng dậy, liếc Đổng Tuyên một cái, xoay người rời đi.

Đổng Tuyên cướp đoạt nhiều sinh hồn, nói là phù hợp quy cách, nhưng thật ra là để phục vụ một âm mưu.

Diêm Vương thất điện tuy rằng lệ thuộc địa phủ, nhưng có chức trách đặc biệt; không phụ trách công việc liên quan hồn phách, ngược lại phụ trách phân chia công việc. Cơ cấu quản lý có liên quan đến thời gian và lịch sử.

Nếu lịch sử nhân gian xuất hiện vấn đề, Diêm Vương thất điện sẽ phái người tu bổ.

Tuy nhiên thất điện chỉ phụ trách chỉnh sửa sự kiện nhỏ, nếu có sự kiện nghiêm trọng đẩy lịch sử về hướng không thể khống chế, sẽ do cơ cấu cao hơn ra mặt xử lý, cũng chính là “phía trên” mà Minh Nguyệt và Đổng Tuyên nhắc tới.

Cầu lớn Trường Giang vô cớ bị sập, hơn ngàn sinh hồn vốn không nên chết bị liên lụy, chuyện này thuộc loại sự kiện nhỏ, trong phạm vi thụ lí của thất điện.

Đổng Tuyên đệ trình báo cáo lên cấp cao, nói đơn giản, ngài sẽ thông qua trò chơi đo lường tính toán xem người nào nên sống, người nào đáng chết. Quyết định xong xuôi sẽ đưa người trở về, mới có thể chỉnh sửa lịch sử.

Hơn nữa ngài tỏ vẻ, địa ngục vô cớ xuất hiện nhiều người vốn không nên có tên trong Sổ Sinh Tử, chuyện này cực kỳ bất thường. Ngài đang điều tra rõ ràng, kiểm tra xem số liệu hệ thống Sổ Sinh Tử xuất hiện vấn đề, người sau lưng âm mưu phá hoại, cố ý làm sập cầu lớn, hay là do một cơ cấu khác bên ngoài địa ngục can thiệp.

Nhưng thật ra từ đầu tới đuôi chỉ có Đổng Tuyên tự biên tự diễn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26

Ngài kêu người đánh sập cầu lớn, giết hơn ngàn người, và bắt cóc hơn ngàn sinh hồn.

Ngài làm ra trò chơi này, mục đích không phải vì thí nghiệm gì hết, mà là để hấp thụ tinh thần lực.

Chờ đến khi năng lượng ngài đủ mạnh, có thể mở cánh cửa mình muốn, ngài sẽ đi đến một thế giới khác, thực hiện tâm nguyện mình hằng ấp ủ.

Mà dựa theo dự đoán, trước khi kế hoạch bị lộ, ngài đã có thể mở cửa, thoát khỏi nơi này.

Rời trụ trì Đổng Tuyên, Minh Nguyệt tới đại sảnh thiết kế chương trình.

Hắn ta không đi thẳng vào đại sảnh, mà đi vòng ra phía sau lưng đại sảnh, đến một huyền nhai* bị ẩn giấu.

Đáy vách núi phát ra vô số đốm huỳnh quang. Chúng hội tụ bên nhau trông rất đẹp, như những ngôi sao sinh trưởng dưới nền đất.

Đó là hơn ngàn hồn phách bị cầm tù quãng đời còn lại.

Tay cầm một trản hồn đèn, Minh Nguyệt men theo thềm đá đi đến huyền nhai chi đế.

Quét mắt nhìn ngàn vong linh, hắn ta dừng chân trước hồn phách “070001”.

Vô số sợi tơ mỏng bao vây, lôi kéo hồn phách này. Đó là dây dẫn tinh thần lực của hệ thống trò chơi, thu thập tinh thần lực cho Thái Sơn Phủ Quân hít.

Hồn phách tỏa ra ánh sáng ảm đạm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt ngóm.

Tay trái cầm hồn đèn, tay phải lấy kiếm tiêu luyện, Minh Nguyệt nhanh gọn chặt đứt các sợi tơ mảnh.

Không còn sợi tơ trói buộc, hồn phách mất gốc, gần như sắp chia năm xẻ bảy.

Minh Nguyệt kịp thời mở hồn đèn, trong đèn phát ra ánh sáng màu lam nhạt, cực kỳ có lực hấp dẫn linh hồn.

U hồn bay vòng quanh hồn đèn một vòng, rồi mau lẹ bay vào, như một con đom đóm tự nguyện chui vào nhà giam.

Một lát sau, Minh Nguyệt cất hồn đèn, trở lại đại sảnh chương trình.

Một thủ hạ Thái Sơn Phủ Quân trước mặt hắn ta bẩm báo. “Phát hiện vấn đề!”

Minh Nguyệt nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Ồ? Vấn đề gì?”

“Hệ thống tự động giám sát ghi chép được một số từ ngữ. Ta nhận được tin cảnh báo, nhưng chưa kịp kiểm tra kỹ càng số liệu hình ảnh và điều tra sâu hơn. Trong tình huống bình thường, có người chơi nhắc tới “địa ngục”, “thất điện”, mới có thể kích hoạt cảnh báo.”

“Hmmm, đừng nói có người qua mặt chúng ta vượt tường lửa, thâm nhập trò chơi chúng ta? Bên tam điện đang nhìn chằm chằm chúng ta, bọn họ lại có rất nhiều cao thủ phương diện này…”

Minh Nguyệt ngắt lời tên thủ hạ: “Tam điện có bao nhiêu người đều từng qua tay tôi. Kỹ thuật bọn họ tới đâu, tôi quá hiểu. Không ai có thể xông vào hệ thống mà tôi thiết kế. Yên tâm đi. Đương nhiên, để ngừa vạn nhất, giờ tôi sẽ đi làm chút kiểm tra.”

Tống cổ thủ hạ sang chỗ khác, Minh Nguyệt một mình đi vào đại sảnh chương trình.

Hắn ta băng qua hàng loạt các kiểu màn hình đặt trong đại sảnh, không thèm kiểm tra cảnh báo của hệ thống.

Lấy ra một tấm card, một bút máy, hắn ta dùng phương thức liên lạc truyền thống nhất viết một bức thư.

Trên card chỉ viết một câu: “Dương tiên sinh, vui lòng nhắc nhở Cố Bạch hành sự cẩn thận, đừng sử dụng từ cấm vi phạm quy định.”

Viết xong bức thư, Minh Nguyệt mở thiết bị tùy thân, đăng nhập hệ thống Sổ Sinh Tử.

Trong hệ thống nhiều thêm một cái tên.

“Minh Thiên”

– —

*Huyền nhai: Vách núi dựng đứng (từ hán nôm)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.