Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 120



Buổi tối 8 giờ 30 phút, còn 30 phút nữa là đến 9 giờ tranh cử cảnh sát trưởng.

Mười người chơi ngồi quanh bàn thảo luận tại khu vực quy định.

Số 4 Phương Đông Vũ dẫn đầu mở miệng: “Mọi người… Điều chỉnh tốt trạng thái chưa? Ngày hôm qua cảnh sát trưởng tranh cử hòa phiếu hai lần. Hôm nay còn một lần một lần tranh cử cảnh sát trưởng. Tôi nghĩ mọi người sẽ bầu cho tôi đúng không?”

Phương Đông Vũ dứt lời, phía người chơi truyền đến một tiếng cười khẽ, là số 11 Hồng Hiền.

Hồng Hiền nhìn hướng Đoạn Dịch: “Quần áo xộc xệch, trên cổ có phải là dấu hôn không? Tôi nhận tôi mê gái thật. Hôm nay cũng nhất thời máu nóng lên đầu, ăn nói lỗ mãng, mạo phạm số 1, xin phép xin lỗi chị gái số 1 ha. Nhưng mà anh này… Anh trai này khẩu vị quá nặng. Tôi đây mê gái, tốt xấu gì chỉ đối với người sống. Còn anh cùng một thi thể…”

“Thi thể nằm im ở đằng kia, cũng không xác chết vùng dậy. Ai thấy cô ấy mở mắt gì đó đều là ảo giác thôi. Tôi mang cô ấy vào quan tài để làm chút thử nghiệm.” Đoạn Dịch mắt lạnh nhìn Hồng Hiền, “Cậu muốn biểu đạt cái gì?”

“Mặc kệ có phải ảo giác hay không, anh và một thi thể dây dưa không rõ, lỡ sắp tới hại chúng tôi thì làm sao bây giờ?” Hồng Hiền nói, “Tôi nghĩ hôm nay nên vote anh.”

“Cậu và số 12 ngày hôm qua hợp sức loại số 10 ra ngoài. Hai người chắc chắn là phe sói. Hôm nay vote không đến lượt tôi. Số 6, 10, 12 ba sói, còn một sói…” Đoạn Dịch nói, “Hôm qua có số 1, 2, 5 bầu cho số 4. Trước tiên không bàn vấn đề sói đảo phe. Số 8, 10, 12, bầu số 6, suy ra số 8 có thể là sói. Nhưng số 8 và số 4 có ân oán cá nhân, nên thân phận số 8 dừng ở mức nghi vấn. Vậy nên chúng ta có thể đặt nghi ngờ đến số 9 tranh cử. Số 9 tham gia tranh cử nhưng không phát biểu ý kiến gì, rất giống sói núp. Suy ra chắc chắn sói cuối cùng là số 8 hoặc số 9, để xem tiên tri soi ra thế nào.”

Phương Đông Vũ nhanh chóng tiếp lời: “Tôi soi số 8. Số 8 là người tốt. Tôi cũng cho rằng số 9 là sói cuối cùng.”

Hồng Hiền xòe tay nói: “Bây giờ không phải thời gian thảo luận Ma Sói, chúng ta cần bàn nguy cơ phó bản. Ai khiến cát chảy ra? Ai nói số 2 vẽ tranh nhốt tân nương trong tranh? Ai ôm thi thể vào quan tài? Lỡ tân nương xác chết vùng dậy thì sao, bọn họ có lén giao dịch cái gì hay không? Mọi người không cảm thấy số 7 là phần tử nguy hiểm hả? Chúng ta nên cho anh ta vô tù.”

Trầm mặc trong chốc lát, Đoạn Dịch nói: “Số 4 là tiên tri duy nhất, cho nên vụ tôi được soi ra người tốt là thật. Với lập luận này, tôi không cần phải nói dối. Bây giờ tôi lật bài, tôi là người yêu thầm. Tôi vẫn tính là dân thường, vote tôi là việc không cần thiết.”

“Tối hôm qua số 6 fake chức năng của tôi. Sở dĩ tôi không cạch vì lúc đấy tôi đoán ra số 11 “đối tượng thầm mến” là người sói. Nếu tôi thuộc phe sói, tất nhiên là cần giúp phe sói. Đây là tôn trọng át chủ bài, cũng là cho mình đường lui. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ người tốt. Tôi sẽ tận hết khả năng giúp mọi người tìm biện pháp qua màn.”

“Mọi người đừng để logic vô lý của số 11 lừa. Hôm nay theo trình tự vote cậu ta, số 12, hoặc số 9.”

“Nói xong thân phận của mình và Ma Sói, hiện tại tôi nói về vấn đề phó bản mà số 11 vừa nhắc tới…”

Hồng Hiền cười lạnh đứng lên, ngón tay chỉ thẳng mặt Đoạn Dịch, hướng mọi người nói. “Nghe anh ta nói rồi chứ gì! Anh ta là loại người ba phải, rõ ràng đang giúp người sói chơi, thế mà nói mình có lòng giúp người tốt, ai dám tin? Hành vi ngầm giúp số 6 đã chứng tỏ anh ta thuộc phe sói! Mọi người dám tin loại người này hả?”

Lại nhìn Đoạn Dịch, Hồng Hiền hỏi tiếp: “Vậy anh có dám nói vừa nãy anh cùng thi thể kia đã nói gì không, hai người có lén hợp tác với nhau, ví dụ như hiến tế tất cả chúng tôi không? Bằng không có cái gì mà anh không dám nói?”

Đoạn Dịch nghe vậy cũng đứng lên.

Anh cao hơn Hồng Hiền nửa cái đầu. Đi đến trước mặt hắn ta, anh khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lãnh đạm quan sát hắn ta.

“Logic tào lao, nửa chữ cũng không đáng tin. Thứ nhất, hôm qua cậu ta và số 12 hợp sức vote số 10, số 10 chắc chắn là dân thường, cậu ta muốn đồ sát dân nên mới cố gắng ép vote tôi. Cậu ta muốn dùng phương pháp người sói chiến thắng để qua màn, vứt bỏ người tốt ở lại phó bản. Cậu ta đòi vote tôi hoàn toàn xuất phát từ tư tâm, chứ không phải lo cho mọi người như lời cậu ta nói.”

“Thứ hai, tôi theo phe người sói, nhưng tôi không làm gì hết. Tôi rút được bài tốt, sau khi được số 4 soi ra người tốt, tôi hoàn toàn có thể cạch tri, chơi phản lập luận để thân phận mình trở nên đáng tin nhất. Là người yêu thầm, lấy được Cảnh Huy, lại dễ quan sát tình hình để chọn theo phe ai, chẳng lẽ không dễ chơi hơn hả? Nhưng tại sao tôi không nhận tri? Lúc đấy tôi chưa rõ nguy hiểm trong tù trong phó bản này, không muốn đẩy một cô gái như số 4 vào tù, hại cô ấy chết. Điều này đủ để chứng minh nhân phẩm tôi không tệ.”

“Thứ ba, số 11 nói tôi… Làm cát chảy ra, chặn một bức tranh, nên nói tôi là phần tử nguy hiểm? Thế tôi xin hỏi, ai là người đầu tiên đi vào huyệt mộ, chui lối đi đầy xương, mở nắp quan tài? Người tốt phàm là có mắt, hôm nay sẽ không vì hai câu xúi giục của số 11 mà vote tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 58: "Lương Tây Kinh, hình như bạn gái của anh không thương anh cho lắm nhỉ?"

Đoạn Dịch hất cằm, ánh mắt chợt sắc bén. “Tôi không phủ nhận, bởi vì nguyên nhân cá nhân tôi và người yêu bị tách ra, bị ảo thuật của Tân Nương Lâu Lan nhiều lần ảnh hưởng, hôm nay có vài lần hoảng hốt, thế nên đối với một số chi tiết, tôi không lưu ý kỹ. Nhưng vừa rồi ngồi nghỉ ngơi, cẩn thận ngẫm lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, đột nhiên tôi nhớ tới một chi tiết rất lạ…”

Lược tạm dừng, Đoạn Dịch nhìn về phía Hồng Hiền, khóe miệng gợi lên ý cười trào phúng. “Số 11, tôi hỏi cậu, tại sao thị nữ bỗng chạy ra khỏi tranh, đột ngột tấn công số 3?”

·

Thời điểm thị nữ chạy ra tấn công người, Đoạn Dịch đang cùng Dương Dạ động não, thảo luận xem năm xưa 12 thành viên đội khảo cổ đã gặp chuyện gì. Lúc ấy mặt Đoạn Dịch hướng về phía bức tranh tân nương xuất giá, đưa lưng về phía đa số người chơi. Khi đó anh tưởng bức tường đã chặn mất Minh Thiên, tâm thần nhất thời hoảng hốt, nên không chú ý người chơi khác đang làm cái gì.

Lúc số 3 bị thị nữ tấn công, Đoạn Dịch lập tức quay đầu quan sát tình hình.

Trong thời gian cực ngắn, anh nhanh chóng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cũng chú ý tới bức tranh vẽ tân nương đội khăn che và phu quân lần đầu gặp nhau, đồng thời chạy tới khống chế thị nữ, ném thị nữ vào quan tài.

Lúc đó trường hợp khẩn trương, Đoạn Dịch căn bản không kịp phán đoán thị nữ đi tới mộ thất như thế nào.

Nhưng thế không có nghĩa là anh không chú ý đến một chi tiết… Hồng Hiền dán góc tường bước lui về phía sau, ánh mắt cảnh giác độ cao mà nhìn thị nữ và 3 đang vật lộn, hiển nhiên là vừa rời đi từ chỗ số 3.

Tất nhiên, chỉ dựa vào chi tiết này, Đoạn Dịch không thể khẳng định kết luận… Hồng Hiền gài bẫy hãm hại số 3.

Nhưng dù không thể kết luận, không có nghĩa là Đoạn Dịch để yên cho kẻ bị tình nghi.

Hồng Hiền là loại người không có tiết tháo, Đoạn Dịch chỉ có thể ăn miếng trả miếng.

Nhìn số 11, Đoạn Dịch lại nói: “Tôi khiến cát chảy ra, bởi vì tôi đụng phải tân nương, còn tính kéo cô ấy vào mộ thất; mà không lâu trước đây, chúng ta bị nhóm hộ vệ công kích, vì chúng ta cướp thi thể tân nương… Đủ thứ chứng minh, chỉ cần chúng ta không làm xằng làm bậy với người trong tranh, bọn họ sẽ không chủ động tấn công chúng ta.”

“Nếu không có người làm gì đó, sao thị nữ lại đột ngột tấn công số 3? Cô gái số 3 nhát gan, sẽ không chủ động gây chuyện. Này Hồng Hiền, có phải cậu đã làm gì chọc giận thị nữ, rồi đẩy số 3 chịu trận hay không?”

“Nếu không dám thừa nhận, có cần tôi miêu tả kỹ lại quá trình cho cậu nghe không? Chuyện gì đã xảy ra, tôi đã thấy hết đấy.”

Đoạn Dịch bình tĩnh nói từng câu từng chữ, vang dội đáng tin.

Hồng Hiền miệng lưỡi trơn tru há mồm liền lừa dối người, nhất thời cũng nghẹn lời.

Ổ Quân Lan bỗng đứng lên mở miệng: “Chuyện này không cần số 7 nói, tôi cũng thấy. Ban đầu Hồng Hiền lượn lờ trước bức tranh cầu thân, tôi tận mắt thấy cậu ta duỗi tay chạm vào hình vẽ, rồi thu tay, gọi số 3 tới cùng xem, nói mình có phát hiện. Ngay sau đó cậu ta lui về phía sau, chỉ còn một mình số 3 đứng trước bức tranh. Không bao lâu sau, thị nữ từ trong tranh bò ra tấn công số 3.”

Số 3 nghe vậy thì ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Hồng Hiền. “Anh, lúc đó anh nói thấy thị nữ cử động, gọi tôi qua xem cùng, tôi bèn đi qua. Đúng là hình vẽ cử động, tôi có hơi sợ, muốn tìm anh, nhưng quay đầu lại không thấy tăm hơi anh đâu. Sau đó… Sau đó cái tay thò ra khỏi tranh… Đúng, tại sao gọi tôi qua liền bỏ đi? Có phải anh… anh cố ý hại tôi?”

“Đừng nghe bọn họ nói bậy. Cô nhớ từ khi vào mộ thất là ai chiếu cố cô không?” Hồng Hiền lập tức đi đến trước mặt số 3, lời lẽ chân thành, “Sau khi hầu nữ chạy ra, tôi mới tránh đi. Sao lại nói tôi chạy trước? Tôi không có chạy trước! Chỉ là lúc đó tôi bị hầu nữ dọa chạy! Gặp nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của tôi là chạy, là bình thường mà. Tôi không ngờ cô sẽ sững sờ đứng tại chỗ. Sao cô không cùng tôi chạy? Người trên tường thấy hai ta cùng lúc, tôi chạy, cô không chạy, chuyện này đâu thể trách tôi? Tôi đâu biết cô sẽ sợ tới mức không dám di chuyển?”

Nhìn số 3 có dấu hiệu bị thuyết phục, Ổ Quân Lan vội nói: “Cô đừng tin lời cậu ta. Thị nữ không thấy cậu ta mới thuận tay bắt cô. Sau khi cậu ta bỏ chạy thị nữ mới tấn công cô. Cô đừng để bị lừa. Lúc đấy cô bị dọa, có thể không nhớ rõ ràng lắm. Nhưng tôi thấy rõ cực kỳ. Chắc chắn là cậu ta cố ý. Còn nữa, lui một vạn bước, dù cậu ta không cố ý, đàn ông ở thời khắc nguy cấp vứt cô bỏ chạy, cô còn dám tin?”

Nói với số 3 xong, Ổ Quân Lan nhìn về phía các người chơi còn lại: “Số 7 Đoạn Dịch là đồng đội cũ của tôi, đã cứu tôi rất nhiều lần. Không có anh ấy, chỉ sợ tôi đã chết từ lâu rồi. Dù anh ấy là sói, là phe thứ ba, cũng chưa một lần bỏ người tốt lại. Anh ấy có thể không cần đồng vàng, nhưng nhất định sẽ mang mọi người đi. Điều này tôi có thể cam đoan.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: 1: Trùng Sinh Làm Lại

“Số 11 toàn nói lời ngụy biện, đừng bị cậu ta lừa. Số 6 chơi quá kém, số 11 diễn không nổi, dứt khoát bịa lý do để người tốt tự hại lẫn nhau. Đáng tiếc, cậu ta chơi cũng không tốt. Có bản lĩnh…”

Liếc Hồng Hiền, Ổ Quân Lan trào phúng: “Có bản lĩnh thì bắt chước số 7 đi, có nguy hiểm thì xông lên trước, có khả năng thì gánh vách đi đầu, may ra chúng tôi còn tin cậu. Nhưng cậu… Nửa cái tay còn không thèm nhấc, chỉ biết múa mép khua môi. Cậu tưởng nói xàm là lừa chúng tôi?”

“Tôi không biết có phải cậu dùng cái mặt này đi đến hiện tại hay không. So với số 6 Hồ Tấn nhảy ra nhận tri, trình độ của cậu vẫn gọi là so le không đồng đều. Thật ra cũng dễ hiểu, đôi khi may mắn ôm đùi đúng người là có thể vượt ải. Tôi thấy cậu chính là kẻ như vậy, cho nên tự cho là đúng, tưởng rằng bằng mấy câu nói nhảm là thành công châm ngòi nội bộ chúng tôi?”

Ổ Quân Lan nói thoăn thoắt làm Hồng Hiền á khẩu không trả lời được.

Nhiều lần hắn ta mở miệng muốn nói chen, nhưng mãi không chen nổi.

Đi đến bên cạnh số 3, Ổ Quân Lan xoa nhẹ bả vai cô, lại liếc cô gái số 12 ngồi bên cạnh Hồng Hiền.

Lúc có mặt số 10, số 12 luôn tỏ thái độ tranh Hồng Hiền cùng cô ấy.

Mỗi khi số 10 thả thính Hồng Hiền, số 12 liền vứt một cái nhìn quyến rũ.

Nhưng hiện tại số 10 không có mặt, số 12 gần như không tương tác với hắn ta, ngồi im tại chỗ lạnh mặt không nói lời nào.

Nhìn số 12 một lát, Ổ Quân Lan ôm vai số 3. “Để chị dạy cho em một khóa học. Số 12 và Hồng Hiền hợp tác lừa số 10, xây dựng hình tượng Hồng Hiền được nữ giới yêu quý, ai cũng thích cậu ta. Dần dà, số 10 bị hai người họ tẩy não, cho rằng Hồng Hiền thật sự ưu tú, mình mà bỏ lỡ cậu ta thì rất đáng tiếc. Nhưng thật ra Hồng Hiền là kẻ lừa đảo, số 12 là đồng loã của cậu ta.”

Thời gian trôi đến 9 giờ.

Vì hôm qua tranh cử cảnh sát trưởng thất bại, thông báo tuyên bố tiến vào giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng lần thứ hai.

Kết quả tất nhiên là số 4 Phương Đông Vũ được chọn làm cảnh sát trưởng, miễn cưỡng xem như ổn thỏa.

Số 1, 2, 3, 5, 7 bầu cho cô ấy.

Ba người số 8, 9, 12 bầu cho số 11 Hồng Hiền.

Số 8 là người nam gầy đeo kính, hôm qua kiên trì theo phe số 6 Hồ Tấn chống đối số 4, hôm nay dù số 4 là tiên tri duy nhất và soi số 8 ra người tốt, số 8 vẫn cứ bầu cho số 11 Hồng Hiền.

Hắn ta và số 4 kết thù quá sâu, sâu đến mức hắn ta không thèm quan tâm mình có vượt ải hay không.

Còn số 9, có vẻ hắn ta không núp nữa.

Số 8 đã được soi ra người tốt, còn số 9 bị tình nghi, đêm nay tiên tri chắc chắn sẽ kiểm tra.

Hắn ta không cần che giấu, dứt khoát trực tiếp bầu theo phe mình.

Việc đến nước này, cục diện đã triệt để rõ ràng.

Hành động của số 9 cũng biểu thị một chuyện… Tối nay người sói sẽ không cắn tiên tri.

Đoạn Dịch đánh giá số 8 số 9 một gầy một béo vài lần, rồi nhìn về phía số 4 Phương Đông Vũ.

Phương Đông Vũ mở miệng, trước tiên thuận lại tình huống hôm qua cùng Đoạn Dịch thương lượng cho mọi người nghe. Theo góc nhìn của cô về phần vượt ải, cô tin tưởng Đoạn Dịch.

Cô tổng kết: “Tóm lại tôi tin anh ấy. Đi đến bước này, mọi người ít nhiều đều biết nếu người sói đẩy hết người tốt vào tù, người tốt sẽ nhận hậu quả gì? Dù có người cảm thấy Đoạn Dịch là phần tử nguy hiểm, dù anh ấy có giao dịch với thi thể, chúng ta cùng nhau coi chừng anh ấy là được.”

“Vô luận như thế nào, hiềm nghi trên người Đoạn Dịch ngang bằng Hồng Hiền miệng toàn lừa dối, hoàn toàn không xác định được. Nhưng Hồng Hiền là sói và muốn thắng, đây là việc chắc chắn. Cho nên hôm nay tôi sẽ vote số 11 Hồng Hiền.”

Lần này không cần chờ đến sát giờ, mọi người mau chóng bấm vote.

Tới khi nhìn kết quả vote, Đoạn Dịch không khỏi thở phào một hơi… Anh suýt chút nữa bị số 11 hùa vote đẩy vào tù.

Nguyên nhân là vì số 8 và số 3.

Số 8 được soi ra người tốt, vẫn như cũ chọn theo phe số 11 Hồng Hiền vote Đoạn Dịch, xem ra thà chết chứ không theo số 4.

Còn số 3 phù thủy chọn hủy phiếu.

Kết quả là, số 1, 2, 4, 5, 7 năm người vote số 11 Hồng Hiền.

Số 8, 9, 11, 12 bốn người đều vote số 7 Đoạn Dịch.

Nếu số 3 suy nghĩ không thông vote Đoạn Dịch, cảnh sát trưởng số 4 với 1.5 phiếu vẫn có thể miễn cưỡng đẩy Hồng Hiền vào tù. Nhưng chỉ cần một người tốt hồ đồ, Đoạn Dịch thật sự sẽ phải vào tù.

Nhìn kết quả vote, rồi nhìn thoáng qua số 8, Đoạn Dịch không khỏi nghĩ thầm… Có thể thấy trò chơi này không thể chỉ giảng logic được, không thiếu người có suy nghĩ bỏ mạng. Anh nên ra tay sớm một chút, nghĩ cách phòng ngừa đối ứng tốt mới được.

Lần thứ hai tranh cử cảnh sát trưởng, nên thời gian vote kết thúc trễ một giờ so với ngày thường.

11 giờ 10 phút. Số 11 Hồng Hiền vào tù.

Sau khi hắn ta vào tù, Đoạn Dịch, Dương Dạ, Ổ Quân Lan, Phương Đông Vũ và cô gái số 2 đi tìm số 3 phù thủy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Phù thủy xin lỗi mọi người, nói mình không cố ý, chỉ là lúc sắp bấm vote, vừa lúc Hồng Hiền nhìn cô. Cô không nỡ vote hắn ta.

Đoạn Dịch lúc này không rảnh chỉ trích cô, nhìn số 2 hỏi: “Cô là bảo vệ? Tối hôm qua cô bảo vệ ai? Đêm nay bọn họ sẽ cắn lại người đó.”

Số 2 trắng mặt. “Tôi tự vệ. Nếu cắn… Xem ra đêm nay tôi sẽ vào tù.”

Nghe cô nói vậy, Đoạn Dịch nhíu mi, nhìn về phía Ổ Quân Lan và Dương Dạ: “Xác nhận với hai người một chút, hai người đều không phải thợ săn?”

Hai người song song lắc đầu, Đoạn Dịch thầm than không ổn.

Số 2 hiểu ý anh, mặt vốn trắng bệch nay trắng thành tờ giấy. “Chẳng lẽ… chẳng lẽ số 8 là thợ săn? Hắn có tư thù với số 4… Người sói chắc chắn sẽ mượn sức hắn. Nếu bọn họ cắn số 8, số 8 bắn người tốt, về sau… về sau chúng ta sẽ rất nguy hiểm!”

Biểu tình Đoạn Dịch cũng vô cùng nghiêm túc.

Suy nghĩ một lát, anh nghiêm trang nói: “Bảo vệ không thể vệ một người hai đêm liên tục. Đêm nay khả năng cao bọn họ sẽ cắn bảo vệ. Mặc dù bọn họ mượn sức số 8, số 8 cũng muốn kéo số 4 vào tù, muốn chết chùm… Thì cũng là chuyện đêm mai.”

“Đêm nay bảo vệ vào tù, đêm mai thợ săn mang nhà tiên tri đi. Mặc dù là như vậy, đồ sát thần, chúng ta vẫn còn một phù thủy.”

“Ngày mai một ngày, ngày kia một ngày… Thời gian còn đủ. Tôi hứa với mọi người, trong vòng hai ngày sẽ tìm được cách qua màn.”

·

Kết thúc thương thảo, mọi người lần lượt rời lều trại.

Khu lều trại rất gần khu bàn luận, cô gái tóc dài số 12 vẫn đang ngồi tại chỗ không đi.

Cô ăn mặc sạch sẽ, váy dài phong cách Bohemian không hợp bầu không khí cổ mộ, tóc dài rũ đến eo, là một mỹ nhân tuyệt đẹp.

Một tay vén tóc sau vành tai, một tay kẹp điếu thuốc hút, cách làn sương khói, số 12 mỉm cười nhìn về phía mọi người, cuối cùng dừng mắt trên người Ổ Quân Lan.

“Chị gái nhỏ số 1 ơi…” Cô ta dùng chất giọng ngọt ngấy nói, “Chị hiểu lầm em rồi. Em đâu phải đồng lõa? Em thật sự thích Hồng Hiền. Chẳng qua không có số 10, em không cần tranh với ai thôi à.”

Ổ Quân Lan cười nhạt, ý cười không đến mắt. “Hy vọng tôi hiểu lầm cô.”

“Chị hiểu lầm thật mà. Nhưng em không giận chị. Chị gái mạnh mẽ như chị, em thích lắm.” Số 12 cười tươi rói, thoải mái nhìn về phía những người còn lại, “Tự giới thiệu nhé. Tôi tên Thư Dung Dung. Mọi người có thể gọi tôi là Dung Dung. Hồng Hiền đi rồi, tôi không còn chỗ dựa. Bốc trúng bài sói tôi cũng chịu à, mong mọi người chớ trách tôi. Mấy ngày sau còn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

Đoạn Dịch nghe lời này, quan sát Thư Dung Dung vài lần, nhưng không phát biểu nhận xét gì về người này.

Hôm nay anh trải qua quá nhiều chuyện đặc biệt, thể xác và tinh thần đều mệt.

Vốn anh tính tìm sồ 8 tâm sự, hỏi thăm coi giữa hắn ta và Phương Đông Vũ từng phát sinh chuyện gì. Nhưng cơn mệt mỏi làm anh chọn về lều nghỉ ngơi trước. Đầu óc cơ thể nghỉ ngơi tốt, duy trì sự tỉnh táo, là tiền đề để vượt phó bản.

Rửa mặt đơn giản rồi ngả lưng, Đoạn Dịch ngoài ý muốn phát hiện mình không thể ngủ ngay.

… Nhắm mắt lại, trước mắt anh hiện lên hình ảnh Minh Thiên.

Khóe miệng không tự chủ được mà cười, Đoạn Dịch nhớ lại những lần gặp gỡ Minh Thiên, trừ bỏ không thể tin nổi, vẫn là không thể tin nổi.

Minh Thiên bất ngờ xuất hiện, mình thì hôn một người đàn ông, nghĩ thế nào cũng khó có thể tưởng tượng.

Đoạn Dịch từng tưởng tượng rất nhiều lần hai người sẽ gặp lại nhau như thế nào.

Trong tưởng tượng của Đoạn Dịch, anh sẽ ôm tâm tình chất vấn và trách cứ đón lần gặp lại. Anh sẽ trách Minh Thiên một mình xử lý tất cả, sẽ mắng Minh Thiên không nên tự cho là đúng mà hy sinh.

Đến khi thật sự gặp lại Minh Thiên, ai dè Đoạn Dịch cái gì cũng quên hỏi, trực tiếp hôn người ta luôn.

Giờ càng nghĩ về chuyện này, Đoạn Dịch càng cảm thấy lúc ấy mình hôn hình như có hơi bạo lực quá mức.

Hai thằng đàn ông yêu đương, làm chút việc thân mật… quả nhiên đều không dịu dàng nổi.

Bọn họ ở trong quan tài anh đẩy tới em đẩy lui, chẳng giống hôn môi mà giống đánh nhau ẩu đả hơn.

Mỉm cười nhấm nháp dư vị, nụ cười trên mặt Đoạn Dịch rút đi, trong lòng dần nổi lên cảm giác chua xót… Bọn họ còn chưa thân thiết đủ lại bắt đầu biệt ly.

Anh còn rất nhiều lời muốn nói với Minh Thiên, nhưng chưa kịp nói.

Anh muốn nói nhiều lắm, anh nhớ lại lần đầu tiên vào trò chơi, nhớ mỗi đoạn đường hai người nắm tay vượt qua; anh muốn nói, có lẽ thời gian anh thích hắn sớm hơn nhiều so với hắn tưởng… Sau do ký ức quá nhiều, anh tạm thời quên mất mà thôi.

Thở phào một hơi, Đoạn Dịch an ủi bản thân… Cũng may, ít nhất mình gặp được em ấy, biết tình cảnh của em ấy, cũng cho em ấy biết cảm xúc chân thật trong lòng mình.

Như vậy so với tìm kiếm mờ mịt đã tốt hơn quá quá nhiều. Anh nên thấy đủ.

Lo lắng duy nhất của Đoạn Dịch hiện tại là, Minh Thiên chết, có thể linh hồn hắn sẽ vĩnh viễn ở lại địa ngục.

Đến khi anh phải trở về, bọn họ sẽ thực sự âm dương cách biệt.

Cho nên anh phải đi tiếp, thực hiện bằng được câu hứa hẹn… dẫn Tiểu Thiên của anh về nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.