Nếu bức tranh này thật sự do Đạt Quang tự tay vẽ, thế thì sự tình càng ngày càng ly kỳ.
Đạt Quang mắt mù biết vẽ tranh, chứng tỏ hắn ta có thể thông qua một cách nào đó nhìn thấy thế giới xung quanh?
Đoạn Dịch hỏi câu này, Minh Thiên mở miệng nói: “Đây là phó bản có yếu tố huyền huyễn. Công chúa Tiểu Ca không có mặt, nhưng Vương phi nói công chúa được quốc sư dạy phép thuật nên có thể thấy. Như vậy, rất có thể Đạt Quang cũng biết dùng phép thuật.”
“Đúng. Tôi cũng nghĩ vậy.” Tay Đoạn Dịch rời tấm da dê, mở to hai mắt nói, “Hay là mạnh dạn não động đi. Nếu Đạt Quang theo Vương phi đến đây… Thường xuyên ra vào Vương cung, có thể quan hệ giữa hắn và công chúa rất tốt. Có lẽ… là công chúa dạy hắn xài phép thuật.”
Cao tăng trời sinh mắt mù theo Phật, hơn nữa ngộ tính rất cao, trí tuệ lớn, được chọn phụ trách truyền bá Phật pháp Tượng Hùng quốc.
Vì thế hắn ta theo Vương phi tới Lâu Lan, truyền bá Phật pháp Tượng Hùng quốc tại đây.
Tại Lâu Lan, Đạt Quang gặp Tiểu Ca. Công chúa không có ngũ quan, tất nhiên cũng không có đôi mắt, giống Đạt Quang không thể mở mắt nhìn ngắm thế giới. Tính ra thì hai người có nhiều điểm giống nhau.
Sau khi học ảo thuật, Tiểu Ca có thể nhìn thấy xung quanh dù không có mắt, sau đó dạy ảo thuật này cho Đạt Quang.
“Nhưng…” Động não đã đời, Đoạn Dịch lại nhanh chóng phủ định, “Nếu phỏng đoán từ góc độ này, hướng đi cốt truyện vẫn rất kỳ. Theo phân tích trước, nếu bọn họ có quan hệ tốt, Đạt Quang không nên hại Vương phi chứ. Dù sao Vương phi cũng là mẹ Tiểu Ca, hơn nữa bà đối xử tốt với Tiểu Ca.”
Nghe Đoạn Dịch nói, Minh Thiên trầm mặc rất lâu.
Thoáng thấy hắn muốn nói lại thôi, Đoạn Dịch không khỏi hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Nghiêng đầu nhìn về phía Đoạn Dịch, Minh Thiên nói: “Sau khi Tiểu Ca chết, Đạt Quang đến quân doanh điều tra cái chết, hơn nữa trong phòng có một bức tranh kỷ niệm Tiểu Ca. Suy ra Đạt Quang và Tiểu Ca có quan hệ thân thiết.”
“Còn vì sao hại Vương phi… Đạt Quang hại nhiều người như vậy, hiển nhiên không còn bình thường. Anh không nên dùng tư duy người bình thường để lý giải hắn.”
Không nên dùng tư duy người bình thường để lý giải?
Đoạn Dịch cẩn thận ngẫm nghĩ. Đúng thật, có lẽ Đạt Quang có bệnh. Loại người này hành sự bất thường, tất nhiên không thể dùng lẽ thường phỏng đoán.
Chẳng qua biểu cảm của Minh Thiên…
Có phải hắn cảm thấy mình dễ dàng đoán được suy nghĩ của Đạt Quang vì bản thân hắn không bình thường?
Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch đi đến trước mặt Minh Thiên, trịnh trọng vỗ bờ vai hắn. “Tiểu Thiên, em và Đạt Quang không giống nhau.”
Nói xong câu này, Đoạn Dịch thấy Minh Thiên ngây ngẩn cả người.
Trong tích tắc đó, biểu tình hắn trở nên kỳ lạ, đồng tử cũng thâm thúy vô cùng.
Rồi sau đó hắn xích lại nắm chặt tay Đoạn Dịch, ôm anh vào trong lòng.
“Làm sao vậy?” Đoạn Dịch vỗ vỗ vai Minh Thiên.
“Em cảm động thôi ạ.” Minh Thiên đáp đúng sự thật.
“Cảm động cái gì?” Đoạn Dịch hỏi hắn.
Minh Thiên nói: “Anh nói anh không phải một người mẫn cảm. Đúng vậy, anh ngày thường rất cẩu thả. Nhưng hiện tại em phát hiện, mỗi khi em suy nghĩ cái gì, anh đều lập tức biết được. Anh… Anh hiểu em quá.”
Đoạn Dịch nghe mà cười: “Ừ, ban đầu em khó hiểu lắm luôn. Đặc biệt là trước thời gian tái thiết lập, tôi không có ký ức, tôi thường xuyên phải cân nhắc xem rốt cuộc em là loại người gì, có nên tin em hay không. Rất nhiều lúc… Tôi không biết em đang suy nghĩ cái gì. Nhưng bây giờ…”
“Bây giờ chúng ta mở lòng với nhau, tôi nghĩ mình đã hiểu con người em. Em không khó hiểu đâu. Trò chơi rắc rối khúc chiết làm em có vẻ phức tạp. Nhưng gạt bỏ chúng nó, thật ra em là một người đặc biệt đơn giản.”
Đoạn Dịch cảm thấy mình đã hiểu thấu con người Minh Thiên.
Khi nhập vai Ma Sói, hắn chơi được nhiều loại kịch bản; tra xét phó bản, tìm biện pháp qua màn, ứng phó đồng đội, hắn đều xử lý xuất sắc, vì hắn có chỉ số IQ cao, cực kỳ thông minh.
Nhưng vứt bỏ kịch bản chỉ nhìn bản chất, hắn không khó hiểu.
Tại đây trong trò chơi này, Minh Thiên làm hết thảy đều là vì Đoạn Dịch.
Mà khúc mắc của Minh Thiên, đơn giản là cảm thấy mình ác độc, mình giết người. Hắn lo lắng Đoạn Dịch sẽ có thành kiến với mình, sẽ không thích mình.
Nhìn vào mắt Minh Thiên, Đoạn Dịch hôn hắn một cái, lại hỏi: “Được rồi, nói tiếp đi. Nếu Đạt Quang và Tiểu Ca có quan hệ tốt, thậm chí là thích Tiểu Ca, em nghĩ nguyên nhân hắn hại mẹ Tiểu Ca là gì?”
Siết chặt tay Đoạn Dịch, Minh Thiên chậm rãi nói: “Chúng ta đều đã gặp Vương phi, bà rất quan tâm Tiểu Ca. Khi Tiểu Ca mới ra đời, có thể nói nếu không có bà, Tiểu Ca đã bị Lâu Lan Vương coi như yêu quái giết chết. Sau khi Tiểu Ca chết, cũng chỉ có Vương phi cố gắng điều tra. So ra thì, Lâu Lan Vương hơi tuyệt tình.”
“Tướng quân có hiềm nghi hại chết Tiểu Ca nhưng không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, vẫn là đại tướng quân vĩ đại như cũ. Mà trên thực tế, dù có biết tướng quân là hung thủ giết người, chỉ sợ Lâu Lan Vương cũng sẽ không xử lý hắn. Bởi vì hắn là anh hùng Lâu Lan, phụ trách an nguy quốc gia. Một khi hắn xảy ra chuyện, quân tâm xao động, vạn nhất có kẻ địch xâm lấn, toàn Lâu Lan sẽ lâm vào nguy hiểm.”
“Tóm lại, theo góc nhìn Lâu Lan Vương, giang sơn và tướng quân đều quan trọng hơn Tiểu Ca. Nhờ Vương phi năn nỉ, Vương không giết Tiểu Ca, nhưng chưa chắc đã cho Tiểu Ca tình thương của cha. Điều này Tiểu Ca tự có thể cảm nhận được. Cho nên trong lòng Tiểu Ca, người quan trọng nhất đối với công chúa, ngoại trừ quốc sư chính là mẹ mình.”
“Đương nhiên, Tiểu Ca và quốc sư có quan hệ như thế nào, cần chờ khảo chứng. Chúng ta chưa gặp qua quốc sư. Nhưng mẹ Tiểu Ca chắc chắn cực kỳ quan trọng với công chúa. Nếu Đạt Quang thật sự thích Tiểu Ca, liệu hắn có cảm thấy… Tiểu Ca cô đơn chết một mình, muốn mẹ Tiểu Ca đến bầu bạn với Tiểu Ca?”
Ta biết nàng yêu quý mẹ mình, cũng biết trên đời này chỉ có mẹ nàng đối xử tốt nhất với nàng.
Nay nàng đã chết, ta sợ nàng cô đơn, cũng sợ sau khi chết nàng không người chiếu cố, cho nên ta đưa mẹ nàng tới bầu bạn với nàng. Như vậy, dù nàng đã chết vẫn sẽ được chiếu cố thoả đáng.
Suy đoán của Minh Thiên quá cực đoan, càng nghĩ càng thấy ghê.
Nếu Đạt Quang có suy nghĩ như vậy giết Vương phi, thế thì hắn ta bệnh thật sự.
Đoạn Dịch nhịn không được hít một hơi khí lạnh, mãi lâu sau mới thở ra ngoài.
Nhìn thoáng qua thời gian trên thiết bị, Đoạn Dịch tạm ngừng thảo luận với Minh Thiên, tranh thủ thời gian tìm thêm manh mối.
Một lát sau, Đoạn Dịch nghe thấy Minh Thiên gọi. “Anh Tiểu Dịch, anh tới xem cái này.”
Tay ngừng động tác, Đoạn Dịch đi đến bên người Minh Thiên, thấy hắn mở nắp một vại đất to. Mở đèn pin chiếu vào vại, Đoạn Dịch kinh ngạc phát hiện bên trong toàn là đá.
Chẳng lẽ là đá vẽ hoa bỉ ngạn?
Nghĩ thế, Đoạn Dịch không dám dùng tay trực tiếp chạm vào mấy cục đá.
Anh đưa mắt nhìn Minh Thiên, Minh Thiên mau chóng hiểu ý anh.
“Tuy em thấy cách này hơi thô bạo nhưng… Ừ, hết thời gian rồi.” Nói xong, Minh Thiên lật ngược vại đất, đá bên trong lập tức rơi ào xuống đất.
Đoạn Dịch thấy rõ trên các cục đá có hình vẽ hoa bỉ ngạn, giống như đúc cục đá ở gần tiểu thương và Đồng Niệm.
Đá cục không nhiều, chỉ có năm cục. Kích cỡ của chúng không nhỏ cho nên lấp đầy vại đất.
Đoạn Dịch đếm đếm, nói: “Ít nhất Đạt Quang muốn hại thêm năm người?”
“Chắc là vậy.” Minh Thiên nói, “Hiện tại chúng ta cần biết nguyên nhân Đạt Quang kiếm người thiên táng và thu thập đầu lâu. Em đoán là có liên quan đến linh hồn. Bởi vì hắn từng nói với nhị sư huynh, vong linh thấy đầu sẽ tìm được đường về nhà.”
Đoạn Dịch nghe đến đó, cẩn thận nhớ lại lời nhị sư huynh mà Minh Thiên đã kể.
Sau đó anh đặt trọng điểm ở câu: Vạn nhất linh hồn lạc đường, không thể lên Thiên giới, thì có thể dựa vào đầu tìm đường trở về.”
Nếu đổi góc độ xem xét câu này, có thể lý giải thành: Lẽ ra linh hồn có thể lên Thiên giới, hoặc đến nơi linh hồn an nghỉ, nhưng nếu phần đầu bị giữ lại, linh hồn sẽ trở về vị trí cái đầu và không thể rời đi?
Nghi thức thiên táng bắt nguồn từ Tượng Hùng quốc, trải qua nhiều thế hệ truyền bá dần dần có lực ảnh hưởng nhất định tại vùng Tây Vực.
Lâu Lan nằm trong phạm vi bị ảnh hưởng, không ít người bắt đầu thờ phụng Phật pháp Tượng Hùng quốc.
Nhiệm vụ của Đạt Quang chính là tiếp tục truyền bá Phật pháp Tượng Hùng quốc, phát triển lớn mạnh hơn.
Bởi vậy, dưới tình huống nghi thức thiên táng đã có sức ảnh hưởng nhất định, hắn có thể lợi dụng nó.
Rất nhiều dân chúng cho rằng, thiên táng giúp con người được lên Thiên giới, mà mấy năm nay Đạt Quang vẫn luôn đi bố thí, truyền bá Phật pháp. Tại mảnh đất Lâu Lan, hắn ta là cao tăng đến từ Tượng Hùng quốc, cực kỳ có uy vọng, dân chúng tin hắn có thể dẫn dắt vong linh đến Thiên giới, tin tưởng không nghi ngờ.
Có lẽ theo giả thiết phó bản, nghi thức thiên táng thật sự có thể đưa linh hồn con người lên Thiên giới. Nhưng Đạt Quang giữ lại đầu bọn họ, khả năng cao là muốn giữ linh hồn ở lại.
Nghi thức thiên táng bị thay đổi, bị Đạt Quang biến thành cờ hiệu, lừa gạt hai sư đệ, lừa gạt dân chúng. Tất cả mọi người vẫn cho rằng hắn làm việc thiện, dẫn đường linh hồn đến Thiên giới.
Nhưng trên thực tế, Đạt Quang lợi dụng nghi thức để giết người, băm thây, hủy thi diệt tích không lưu lại chứng cứ. Ngoài ra còn lợi dụng đầu của họ hấp dẫn vong linh trở về, cầm tù linh hồn họ.
Quả là một kế sách hoàn hảo, một hòn đá trúng mấy con chim.
Đoạn Dịch nhíu mày suy nghĩ. Nếu suy đoán của bọn anh trở thành sự thật, Đạt Quang dụ người chịu thiên táng, giữ lại đầu bọn họ, vì hắn cần linh hồn bọn họ.
Đạt Quang muốn thu thập linh hồn để làm gì, chính là bước tiếp theo họ cần làm rõ.
Tính tới hiện tại, Đoạn Dịch và Minh Thiên tìm được một bức tranh da dê và đá cục hại người. Tiếp theo Đoạn Dịch tập trung tìm kiếm cây bút có tác dụng thần kỳ mà Bành Trình từng đề cập.
Trong lúc Đoạn Dịch tìm đồ, Minh Thiên tìm được hai gậy gỗ, gắp các cục đá bỏ vào vại đất.
Thoáng nhìn động tác hắn, Đoạn Dịch nói: “Đúng rồi, cái bình phải mang đi, để Đạt Quang khỏi hại người. Ít nhất sẽ không có thêm người chơi bị chết bởi nó.”
“Vâng.” Minh Thiên nói, “Em giúp anh mang về.”
Đoạn Dịch cười, vừa tìm đồ vừa nói: “Lo tôi bê không nổi à?”
“Không phải.” Minh Thiên liếc anh một cái, “Chỉ muốn giúp anh thôi.”
Đoạn Dịch gật đầu, tiếp tục lục đồ: “Hiểu rồi, vợ mình đau lòng cho mình.”
“Anh Tiểu Dịch, nếu em…” giọng Minh Thiên chợt trầm xuống.
“Hả? Nếu cái gì?” Chuyên chú tìm manh mối, Đoạn Dịch hỏi không ngẩng đầu lên.
Minh Thiên hỏi: “Nếu em muốn làm… Chồng anh thì sao?”
Đoạn Dịch dừng tìm đồ, sửng sốt ba giây, sau đó cười nói: “À, tôi biết rồi, đều là đàn ông, em để ý từ này đúng không? Trách tôi, tôi suy xét không chu toàn. Nghĩ lại thì anh tôi chưa bao giờ xưng hô với anh rể như vậy. Được, chúng ta là chồng của nhau, như vậy không thành vấn đề chứ?”
Lúc này đổi thành Minh Thiên sửng sốt ba giây.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “Anh Tiểu Dịch, thật ra vấn đề không liên quan đến xưng hô. Anh gọi em như thế nào cũng được, em không để bụng. Vấn đề mấu chốt ở chỗ…”
Đoạn Dịch kinh ngạc: “Hả? Ở chỗ nào?”
Suy nghĩ một chút, Minh Thiên bê vại đất lên: “… Không có gì, em ra ngoài trước giấu cái này, anh tìm manh mối đi. Lát nữa em tới tìm anh.”
“Ừ. Được. Tôi cũng có ý này. Giấu nó cho kỹ, tránh cho Đạt Quang hại người, cũng tránh cho đồng đội chúng ta lợi dụng nó hại nhau. Ấy, từ từ, tự dưng tôi có ý tưởng…”
Hai mắt sáng ngời, Đoạn Dịch ngừng tay nhìn sang Minh Thiên, “Phó bản càng lúc càng khó, đấu đá nội bộ mất nhiều hơn được. Hơi mất chú ý, lại thiếu may mắn, rất có thể cả đội sẽ bị diệt vì nội bộ. Giống hồi ở Mê Cung, tôi không muốn trải qua một lần nữa. Nên lúc này tôi muốn thử đồng đội.”
Minh Thiên hỏi anh: “Anh muốn làm thế nào?”
Đoạn Dịch nói: “Giúp tôi tìm mấy cục đá tương tự, chúng ta vẽ hoa lên trên. Sau đó chúng ta đem đá giả về, nói là tìm được từ chỗ Đạt Quang.”
Minh Thiên gật đầu: “Được. Để em đi tìm.”
“Được. Cơ mà…” Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên, “Em biết vẽ hả?”
Minh Thiên nói: “Em không. Nhưng theo ký ức tiểu binh, hắn có quen một chiến hữu biết vẽ. Bây giờ em đi giấu đá trước, sau đó về quân doanh một chuyến, nhờ chiến hữu vẽ hộ. Về sau anh có thể nói, em nghi ngờ đá này có vấn đề, muốn nộp lên tướng quân kiểm tra, tạm thời đặt chúng ở lều em. Như vậy cũng hợp tình hợp lý.”
“Được.” Đoạn Dịch thở nhẹ một hơi, “Vạn sự đã chuẩn bị, đến lúc đó xem ai sẽ cắn câu.”