“Những người khác ra ngoài thăm dò trước đi. Hai chúng tôi về lều nam tâm sự.” Bạch Tư Niên đứng lên, dẫn đầu đi vào lều người chơi nam.
Đoạn Dịch đứng lên, đang muốn đi theo, bỗng nghe Thư Dung Dung mở miệng.
“Chờ một chút anh trai nhỏ số 7 ơi, có phải hôm nay anh lấy được thứ gì đó từ chỗ Đạt Quang? Có thể cho bọn em xem chứ?”
Đoạn Dịch dừng chân, quay đầu lại, nhân cơ hội nhìn thoáng qua biểu cảm của các người chơi.
Hiển nhiên đa số người chơi đều chú ý tới, tựa như rất hứng thú với lời nói Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch sắc mặt tỉnh bơ nhìn về phía Thư Dung Dung: “Vì sao hỏi cái này?”
Thư Dung Dung cười: “Ơ kìa, là anh nói chúng em thăm dò mà. Nếu anh tìm được manh mối quan trọng sẽ giúp ích rất lớn cho việc phân tích vượt ải. Em hỏi thăm chút xíu có gì lạ đâu?”
Đoạn Dịch cố ý tỏ vẻ khó xử, sau đó nghiêm túc nói: “Đồ vật đó không liên quan đến việc qua cửa. Tôi không đưa cho mọi người xem, là vì tốt cho chúng ta.”
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch lập tức đi vào lều người chơi nam.
Trong lều người chơi nam, Bạch Tư Niên ngáp một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tôi nghe được tiếng mọi người nói chuyện. Vì tốt cho chúng ta? Đừng nói là anh… lấy được bẫy của Đạt Quang?”
Đoạn Dịch không đáp, ngồi xuống trước mặt cậu ta. “Nói về phó bản bên cậu đi, rất quan trọng.”
Bạch Tư Niên cười, nhún vai nói: “Tôi lừa anh đấy. Bối cảnh phó bản trước hơi giống phó bản này. Lúc ấy không muốn anh chiếm ưu thế nên tôi nói bừa thôi. Bành Trình vào tù từ sớm, không biết tình hình thực tế, cứ tưởng tôi nói thật. Anh nghe anh ta nói liền tin là thật.”
Nghe được lời này, Đoạn Dịch bất đắc dĩ bật cười.
Anh nói rồi mà, sao có thể khéo đến vậy, hệ thống bổ sung vừa đủ ba người chơi từ một phó bản nối tiếp khác qua đây.
Đoạn Dịch hỏi lại Bạch Tư Niên: “Vậy tại sao bây giờ cậu chịu nói với tôi?”
Bạch Tư Niên nhìn anh, nghiêm túc nói: “Người như anh, tôi tin.”
Đoạn Dịch hơi cong mắt, nói: “Thế cảm ơn cậu.”
“Là chúng tôi phải cảm ơn anh.” Bạch Tư Niên cười nói, “Chơi lâu như vậy, tôi mới hiểu ý nghĩa trò chơi này. Chúng ta không thể tiếp tục hao tổn linh kiện máy móc nữa. Chúng ta hao tổn, người cũ chết, người mới thêm vào, các người chơi càng không tin tưởng nhau, linh kiện máy móc càng hỏng hóc… Đến lúc đó mọi người sẽ chết hết.”
Thở một hơi, Đoạn Dịch cười vỗ cậu ta một cái. “Hợp tác vui vẻ.”
“Ừ.” Bạch Tư Niên gật đầu, “Hợp tác vui vẻ!”
Giữa hai người, có rất nhiều việc không cần nói cũng hiểu.
Lời Đoạn Dịch nói trong lều thảo luận vốn có tính ám chỉ.
Tuy không biết Bạch Tư Niên thao tác thiết bị như thế nào ở buổi thảo luận đầu tiên, trước 15 phút kết thúc vote không đụng vào thiết bị, làm người khác tạm thời loại trừ nghi ngờ cậu ta là Bóng ma ác mộng, nhưng nếu hiện tại cậu ta không có chức năng, tỷ lệ cao cậu ta thuộc phe sói.
Vậy nên đêm nay 10 giờ Bạch Tư Niên bị vote đã là chuyện đinh đóng cột, và Hồ Tấn chắc chắn bị ném độc.
Dưới tình huống phe người sói chắc chắn sẽ thua, Đoạn Dịch cực kỳ muốn biết Bạch Tư Niên có tin anh như lời cậu ta nói hay không… Hiện tại trừ người nhiếp mộng, các chức năng đã lộ mặt. Bạch Tư Niên sẽ lợi dụng bẫy tử vong giết hại người tốt, hay tận lực thăm dò trước khi vào tù, cùng người tốt hợp tác vượt ải?
Đoạn Dịch không biết đáp án, chỉ có thể chờ đợi.
Vừa rồi Thư Dung Dung hỏi anh đã lấy thứ gì từ chỗ Đạt Quang.
Đoạn Dịch cố ý nói “Vì tốt cho chúng ta”, ám chỉ món đồ có hại cho mọi người.
Anh chỉ nói đúng một câu, lại quá đủ để các người chơi thông minh đoán được nó là cái gì.
Việc tiếp theo Đoạn Dịch cần làm là tìm Minh Thiên và thương lượng chi tiết cách thử đồng đội.
Rời lều người chơi nam, trước tiên Đoạn Dịch đi xem lều thảo luận, phát hiện các người chơi đã đi hết.
Hiện tại mọi người đều nhận định Đạt Quang là Boss cuối, mà việc làm của Đoạn Dịch đã giảm bớt băn khoăn của người chơi, thêm nữa trước mắt xác định chỉ có đá vẽ hoa là bẫy rập tử vong, cho nên mọi người dám ra ngoài thăm dò.
Đoạn Dịch đợi một lát.
Nghe thấy cách vách truyền đến động tĩnh, anh xốc cửa lều thảo luận, thấy Bạch Tư Niên rời lều người chơi nam.
Nhìn bóng dáng cậu ta đi khuất, Đoạn Dịch rời lều, đến một góc gần chuồng ngựa. Đây là địa điểm anh và Minh Thiên hẹn gặp nhau trên đường cưỡi ngựa trở về.
Thời điểm Đoạn Dịch đến, Minh Thiên đã tới rồi.
Hắn ôm bình đất đứng đợi anh.
“Thế nào?” Đoạn Dịch chạy tới, hỏi, “Ném đá đi chưa?”
“Không ném. Đồng nghiệp giúp em vẽ đá giả, giống nhau như đúc, hoàn toàn có thể lấy giả đánh tráo.” Minh Thiên nói, “Đá thật em tính giấu trên người mình, vậy là an toàn nhất. Đá giả em cất trong vại đất này.”
“Em có rắc lên đá giả một loại phấn hoa đặc biệt. Người tiếp xúc đủ gần sẽ bị sưng đỏ da mặt, nhưng bản thân người bị không cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Đến lúc đó chúng ta nhìn mặt là biết ai trộm đá muốn hại người.”
Đoạn Dịch ngẫm nghĩ, hỏi: “Tôi phán đoán người bị hại như thế nào? Nếu A cầm đá giả, hãm hại B. Chẳng phải B cũng sẽ bị sưng mặt?”
Minh Thiên lắc đầu: “Sẽ không. Sau khi phấn hoa tiếp xúc với không khí, thời gian phát huy hiệu lực có hạn. Em đã tính toán tốt địa điểm và khoảng cách, giấu đá đủ xa, thời gian người đó nhặt đá và mang về quân doanh bằng với thời gian phấn hoa phát huy công hiệu, về đến quân doanh là hết tác dụng. Nếu có người vô tội bị hại, người bị hại sẽ không bị kích ứng.”
Đoạn Dịch nói: “Cũng đúng. Phấn hoa sẽ làm mặt sưng phù nhưng không gây ngứa. Thế thì người trộm đá sẽ không phát hiện da mặt mình có bất thường. Dù sao thì sa mạc gió cát lớn, mặt trời nắng gắt, bị dị ứng môi trường cũng là chuyện bình thường.”
Minh Thiên: “Vâng. Bản thân người đó không phát hiện, người khác cũng rất khó cảm thấy khác thường, trừ phi bọn họ nghiên cứu sâu về phó bản, biết loại phấn hoa này tồn tại. Nhưng trước mắt chỉ có hai người chúng ta biết việc này. Đến lúc đó chúng ta quan sát mặt ai bị sưng là biết ai nhặt đá, sau đấy theo dõi người đó, xem người đó muốn hại ai.”
“Ừ, khá tốt. Cứ làm vậy đi. Nam nữ tách riêng, có gì tôi nhờ Ổ Quân Lan quan sát bên nữ.” Đoạn Dịch hỏi lại Minh Thiên, “Đúng rồi, em tính chôn đá ở chỗ nào?”
Minh Thiên nói: “Đương nhiên là ngược hướng lều các anh, em đã vạch sẵn lộ tuyến. Lát nữa em lén qua đó, anh núp gần đấy giúp em quan sát, xem có người chơi nào ở đó hay không.”
Nghe được lời này, Đoạn Dịch chợt cảm thấy vi diệu, nhưng chưa thể nắm bắt được nó.
Cùng Minh Thiên bàn bạc vài chi tiết, hai người một trước một sau hành động.
Trước khi đi, Đoạn Dịch thấy Minh Thiên quay đầu lại nhìn mình, ánh mắt hiện rõ lo lắng.
“Sao đấy?” Đoạn Dịch hỏi hắn.
Minh Thiên bất giác nhìn xuống dưới, nói: “Anh Tiểu Dịch, thôi hay là anh về nằm…”
“Lo việc của em đi!” Để chứng mình rằng mình siêu bình thường, Đoạn Dịch xoay người chạy biến, bước đi như bay.
Chạy chán chê Đoạn Dịch vẫn chả hiểu mình muốn thể hiện cái gì.
Anh chỉ có thể đổ thừa do tánh kỳ, không quen.
Thẳng nhiều năm tự dưng cong cái rẹt không nói, chủ yếu là về mặt tâm lý chưa thể tiếp thu trạng thái hiện tại.
Cha Đoạn Dịch suốt ngày treo bên miệng mấy câu “Có người chịu làm vợ mình là mình chiếm lời rồi, phải biết yêu quý vợ mình, vợ mình nói cái gì cũng phải nghe lời”.
Đoạn Dịch mưa dầm thấm đất từ nhỏ, khó tránh khỏi mang tâm lý giống cha mình.
Trong mắt anh, đứa bé Minh Thiên nhỏ hơn anh sáu tuổi, còn là cấp dưới, nhìn đơn giản sạch sẽ, cao ráo đẹp trai, nghĩ kiểu gì cũng thấy anh ức hiếp người ta, lợi dụng người ta.
Đùng một phát, Minh Thiên nói với anh rằng trong mắt hắn hoàn toàn không có chuyện như anh nghĩ. Nên Đoạn Dịch cứ thấy kỳ kỳ.
Lắc đầu, vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung rối loạn, Đoạn Dịch quẹo đường khác, tránh mặt các người chơi, đi ra ngoài quân doanh.
Núp sau một tảng đá lớn ven đường, Đoạn Dịch nhìn thấy Minh Thiên chậm rãi đi tới gần một cồn cát.
Gần đỉnh cồn cát có một tảng đá lớn. Minh Thiên đào hố, chôn đá giả vẽ hoa, rồi đẩy tảng đá to che lấp tất cả.
Hắn đi ra xa nhìn nhìn, quay về chỗ cồn cát, dịch tảng đá sang một xíu, rồi đi loanh quanh chế tạo dấu chân hỗn loạn.
Hình ảnh này quá quen thuộc, không khỏi làm Đoạn Dịch nhớ tới “Hải thị thận lâu” Đạt Quang chế tạo trước đó không lâu… Động tác của Minh Thiên ảo ảnh và Minh Thiên này gần y như nhau.
Trái tim đột nhiên đập mạnh. Đoạn Dịch nhìn trái nhìn phải, bốn bề vắng lặng. Đợi Minh Thiên đi ngang qua, anh núp sau tảng đá huýt sáo gọi Minh Thiên.
Minh Thiên đi tới, thấp giọng hỏi: “Sao vậy anh?”
Đoạn Dịch nghiêm túc nói: “Kế tiếp em tính làm gì?”
Minh Thiên giơ vại đất trống không trong tay, chỉ chỉ gói đá thật. “Mang vại đất về đặt trong lều em, rồi quan sát hành động các người chơi khác, thuận tiện kiểm tra mấy cục đá thật. Em có dùng áo lông chồn bọc đá thật, nhưng sợ chúng nó bị rớt.”
Đoạn Dịch gật đầu: “Tôi cùng em trở về. Có chỗ nào dễ quan sát lều em không?”
“Có.” Minh Thiên đưa lệnh bài của mình cho Đoạn Dịch, “Chéo phía đối diện có một tháp canh gác, có thể thấy chỗ lều em. Anh dùng cái này để vào tháp.”
Trở lại quân doanh, Đoạn Dịch tới tháp canh gác, sau đó nhìn chằm chằm lều Minh Thiên.
Anh nhìn Minh Thiên mang vại đất vào lều, một lúc sau rời đi.
Cùng lúc đó, anh thấy các người chơi còn lại tra xét khắp nơi trong quân doanh. Bọn họ tìm kiếm từng lều một, còn bắt chuyện hỏi thăm một số tiểu binh.
Qua khoảng nửa giờ, Đoạn Dịch thấy Phương Đông Vũ và Đậu Sương đến gần lều Minh Thiên.
Đậu Sương canh chừng ngoài cửa, một mình Phương Đông Vũ vào lều.
Một lát sau, Phương Đông Vũ đi ra, tìm Đậu Sương cúi đầu thì thầm vài câu.
Sau đó hai người cùng nhau đi hướng vị trí Minh Thiên chôn đá giả.
Đoạn Dịch động tâm tư, đuổi theo hai người.
Anh bám đuôi rất cẩn thận, không làm các cô phát hiện.
Anh tìm được một chỗ quan sát tuyệt hảo… Sau tảng đá ven đường vừa nãy đã núp.
Trốn ở chỗ này, anh vừa quan sát được đường dẫn từ cồn cát đến quân doanh, vừa có thể xem tình hình trên cồn cát.
Anh thấy Phương Đông Vũ muốn đẩy tảng đá to, Đậu Sương chần chờ không muốn, Phương Đông Vũ nghiêm túc nói vài câu, hẳn là khuyên bảo Đậu Sương. Thậm chí Phương Đông Vũ còn lắc vai Đậu Sương, biểu cảm hơi nóng nảy.
Cảnh này đối với Đoạn Dịch cũng rất quen thuộc.
Lần này anh nhìn lén ở nơi xa, lần trước trong “Hải thị thận lâu” anh được nhìn ở khoảng cách gần. Không chỉ nhìn, anh còn nghe được tiếng các cô nói chuyện.
Đậu Sương nghi ngờ Phương Đông Vũ là sói, không muốn lấy đá hại Thư Dung Dung và Hồng Hiền.
Nhưng Phương Đông Vũ nói mình là phù thủy, còn phân tích số 5 hoặc số 9 là Bóng ma ác mộng.
Nguyên nhân Phương Đông Vũ làm vậy tới bây giờ Đoạn Dịch mới hiểu… Vừa rồi lúc mọi người thảo luận, toàn bộ đều đến đông đủ trừ Đậu Sương. Đậu Sương ngủ ở lều nữ nên không biết Phương Đông Vũ nhận phù thủy, còn gần như cãi thắng Hồ Tấn.
Cũng bởi vậy, Phương Đông Vũ phải giải thích một lần nữa về thân phận và mạch game cho Đậu Sương nghe.
Đậu Sương đồng ý giúp. Hai người lấy ba cục đá, vẽ hoa lên ba cục đá giả bỏ vào hố.
Trước khi rời đi, hai người xóa sạch dấu vết, vừa lùi xa cồn cát vừa dọn dẹp dấu chân.
Mà sau khi các cô đi khuất, Minh Thiên xuất hiện ở chỗ này.
Để kế hoạch thử đồng đội của Đoạn Dịch thuận lợi hoàn thành, Minh Thiên một lần nữa tạo đủ loại dấu vết, như thể hắn đã hấp tấp chôn cục đá.
Tới giờ phút này, Đoạn Dịch đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Tuy anh không nghi ngờ Minh Thiên, cũng không khỏi nghĩ mà sợ, thở ra một hơi thật dài.
May mắn anh chưa từng nghi ngờ Minh Thiên.
Cám ơn trời đất, anh không nghi ngờ Minh Thiên.
Tất cả đều là mưu kế Đạt Quang.
Đúng là hắn ta có thể nhìn thấy tương lai, cũng có thể cho người khác nhìn thấy tương lai hắn ta thấy được.
Nhưng Đạt Quang ngắt đầu bỏ đuôi rất nhiều chi tiết, chọn lọc cho Đoạn Dịch xem, làm Đoạn Dịch bị nhầm lẫn.
Người chơi tập trung thảo luận, Phương Đông Vũ nhận phù thủy, từ đó dẫn đến việc Đoạn Dịch muốn thử Bạch Tư Niên, cùng Minh Thiên thương lượng cách thử người chơi. Thế nên Minh Thiên mới tới cồn cát này chôn đá, vật hắn chôn là đá giả.
Do cuộc thử nghiệm chưa kết thúc, sau khi Phương Đông Vũ và Đậu Sương rời đi, Minh Thiên cần quay lại bố trí hiện trường.
Nhưng Đạt Quang chỉ cho Đoạn Dịch nhìn một đoạn ngắn tương lai, khiến Đoạn Dịch cho rằng, sau khi Minh Thiên về doanh trại đã đi thẳng tới cồn cát này chôn đá!
Đoạn Dịch sẽ cho rằng cồn cát chôn đá thật, tiện đà cho rằng hàng loạt động tác của Minh Thiên là vì cố tình gài người chơi giết hại lẫn nhau.
Không, không chỉ ngắt đầu bỏ đuôi, cẩn thận nhớ lại một lượt, Đoạn Dịch phát hiện Đạt Quang quả là bậc thầy cắt nối biên tập!
Hắn ta không chỉ che giấu một phần, mà còn chơi trò lặp đoạn, đạt thành hiệu quả sai lệch thông tin.
Tuyến hoạt động của Minh Thiên mà Đoạn Dịch đã chứng kiến thực tế như sau:
Hắn mang vại đất từ Đài Thiên Táng về doanh trại, tìm tiểu binh nhờ vẽ hoa hộ. Lúc sau Minh Thiên chạy ra sa mạc tìm Đoạn Dịch, dẫn anh trở về.
Sau khi hai người trở về, vừa lúc tiểu binh vẽ xong đá giả. Đoạn Dịch đi hội hợp với các người chơi, Minh Thiên đi lấy đá giả. Cuối cùng là hai người thương lượng đến nơi này chôn đá, cố tình chế tạo dấu vết gây chú ý.
Nhưng qua tay Đạt Quang, trình tự phát sinh trước sau hoàn toàn thay đổi.
Trong hải thị thận lâu, Đoạn Dịch nhìn thấy Minh Thiên đào hố chôn đá trước, tìm tiểu binh nhờ vẽ hoa, rồi mới quay lại chỗ cồn cát chế tạo dấu vết, y như cố tình làm ác.
Đoạn Dịch cẩn thận ngẫm nghĩ. Cảnh anh nhìn thấy Minh Thiên quay lại cồn cát, phải sau khi hai người Phương Đông Vũ rời đi mới diễn ra.
Cảnh này bị Đạt Quang phát hai lần, để Đoạn Dịch hiểu lầm.
Trước đó Đoạn Dịch không phát hiệu chi tiết này, hiện tại ngẫm lại kỹ mới phát hiện chỗ bất hợp lý.
Mặt trời Tây Vực sắp lặn. Mặc dù lúc này đã qua 5 giờ chiều, ánh mặt trời lại không quá khác biệt so với giữa trưa.
Chính yếu là, lúc ấy ở trong hải thị thận lâu, Đoạn Dịch không đặt tâm vào ánh mặt trời nên không chú ý tới sai biệt thời gian rất nhỏ.
Ngoài ra, Minh Thiên đang cố ý lừa người chơi khác, cho nên nếu người chơi bắt gặp hắn ôm vại đất ngược lại là chuyện tốt. Vì hắn sẽ bỏ đá giả vào vại đất.
Đây cũng là lý do trong hải thị thận lâu, Đoạn Dịch tưởng sau khi hắn về doanh trại thì trực tiếp ôm vại đất chứa đá thật đến cồn cát.
Đoạn Dịch nhịn không được mắng Đạt Quang hai câu.
Chẳng qua mắng xong, trái tim Đoạn Dịch lại trầm xuống.
Anh nhớ anh đã thấy cảnh Thư Dung Dung, Hồng Hiền, Hồ Tấn, Đậu Sương chết.
Xem ra Đạt Quang có thể nhìn thấy tương lai thật.
Hắn ta cắt nối biên tập tương lai, muốn Đoạn Dịch hiểu lầm, kích phát tâm ma, để anh và Minh Thiên tàn sát lẫn nhau. Nhưng cho dù là cắt nối biên tập, tương lai mà Đoạn Dịch nhìn thấy vẫn là chuyện sắp xảy ra.
… Có phải có nghĩa là, những người chơi ấy sắp chết?