Sa mạc luôn khô ráo sáng sủa hiếm khi nhiều mây, ánh mặt trời không quá nóng nực, làm sân viện vốn có khí hậu Giang Nam càng thêm mát lạnh.
Trong sân còn sót mùi máu tươi nồng nặc, trộn lẫn với mùi thơm nến đốt thu hút kền kền cùng mùi đàn hương tỏa ra từ phòng bên kia.
Đạt Quang vẽ xong mặt Tiểu Ca, nhẹ nhàng cởi áo nàng.
Nhưng cử chỉ ông ta không chút kiều diễm ái muội, chỉ có nghiêm túc dùng bút quét qua ngực nàng.
Cứ thế, chứng cứ phạm tội của tướng quân trên ngực nàng bị xóa bỏ hoàn toàn.
Làm xong xuôi, Đạt Quang mặc lại áo cho Tiểu Ca.
Động tác thong thả, không chút cẩu thả, như đối đãi với kho báu quý giá nhất.
Đạt Quang im lặng rất lâu. Ông ta mặc đồ màu đỏ, ôm thi thể Tiểu Ca cũng mặc váy đỏ ngồi giữa sân.
Tiểu Ca nhắm mắt, lẳng lặng dựa đầu vào vai Đạt Quang.
Lúc này nàng đã có một gương mặt tuyệt đẹp, chim sa cá lặn cũng không đủ hình dung tư sắc nàng. Huống chi lúc này nàng đang nhắm mắt. Một khi nàng mở mắt, không khó tưởng tượng sẽ hấp dẫn bao nhiêu người mê muội.
Sau này Tiểu Ca sẽ dùng gương mặt này nhập táng.
Bảo sao mặc dù qua 4000 năm, giây phút mười hai đội viên đội khảo cổ đào nàng ra từ mộ liền bị hấp dẫn, không thể dời mắt nổi.
Hai sư huynh đệ vẫn luôn canh giữ bên cạnh Đạt Quang. Hai người họ đều luống cuống chân tay.
Bọn họ muốn chen ngang mấy lần, rồi lại nhịn xuống. Trừ việc sợ quấy rầy Đạt Quang, bọn họ thật sự không biết nên nói gì.
Mãi đến khi qua một hồi lâu, Đạt Quang ngồi im mới nâng một bàn tay, nói với hai sư đệ: “Lấy hai cuốn da dê tới đây.”
Hai người không dám chậm trễ, nhị sư đệ lập tức đi lấy da dê, tiểu sư đệ đoán Đạt Quang muốn viết chữ, vì thế trộn bột màu bọn họ tự chế với chút nước, rồi đặt bên cạnh.
Một lát sau, Đạt Quang một tay ôm Tiểu Ca, một tay nhận bút, bắt đầu viết gì đó.
Đoạn Dịch xem không hiểu văn tự ông ta viết.
Nhưng hai sư huynh đệ Đạt Quang bị dọa hoảng.
Nhị sư huynh biến giọng: “Thư… Thư nhận tội? Đại sư huynh, ngài, ngài đây là… Không, ta không tin ngài phạm tội…”
Đạt Quang chỉ nhìn về phía Đoạn Dịch, nói: “Ta sẽ viết tất cả giết chóc ta tạo ra xuống đây, hai vị sư đệ là nhân chứng. Như thế thư nhận tội không bị xem là đồ giả, thật sự là bản thân ta viết, sẽ không ai nghi ngờ ngươi. Đến lúc đó ngươi hãy trình thư nhận tội lên trên là được phép rời đi.”
Đoạn Dịch chưa phản ứng lại. Đạt Quang không nói nhân quả cụ thể là gì, thành ra anh không hiểu vì sao thái độ Đạt Quang chuyển biến lớn đến vậy.
Nhưng Đoạn Dịch cảm thấy thư nhận tội thư không viết miễn phí, vì thế hỏi: “Ông muốn chúng tôi làm gì?”
Đạt Quang cười nhạt: “Các ngươi cần dựa vào bản vẽ của ta, an táng cho các đầu lâu nằm trên tường xương khô. Như vậy mới có thể hóa giải oán khí oán linh. Nếu không chúng sẽ làm hại một phương.”
Đoạn Dịch nói: “Nếu làm vậy có thể giúp họ an giấc ngàn thu, chuyện này không cần ông nói, chúng tôi cũng sẽ làm.”
Đạt Quang nói: “Cũng an táng Tiểu Ca ở nơi đó đi. Nếu chuyện này các ngươi làm không được, làm ơn đưa bản vẽ cho tướng quân, bảo tướng quân làm theo yêu cầu của ta.”
“Được.” Đoạn Dịch nói, “Vậy bây giờ…”
Đạt Quang tạm thời không trả lời Đoạn Dịch.
Ông ta cúi đầu nhanh chóng viết xong thư nhận tội, chuyển sang vẽ bản đồ mộ táng trên tấm da dê khác.
Chờ ông ta vẽ xong, Đoạn Dịch hoảng hốt phát hiện kết cấu mộ táng cực kỳ quen thuộc.
… Ở phó bản trước trong vai đội viên khảo cổ, anh nhặt được một cuốn sổ tại huyệt mộ. Cuốn sổ ghi rằng đội khảo cổ đào được một khu mộ khổng lồ kỳ lạ, mỗi một huyệt mộ cấu thành từ rất nhiều cọc vòng nhiều vòng, nhìn từ xa giống như mặt trời, bởi vậy được gọi là mộ mặt trời.
Và tại một trong nhiều huyệt mộ mặt trời, đội khảo cổ tìm thấy Tân Nương Lâu Lan, chấn động lòng người.
Chỉ tiếc, có người vì quá yêu tân nương, trộm mang nàng ra ngoài, khiến nàng thoát khỏi bảo hộ huyệt mộ, hoá thành thây khô. Huyệt mộ thì bị bão cát hủy hoại, không thể trở về.
Thứ Đạt Quang vừa vẽ là mộ mặt trời.
Thì ra mộ mặt trời khiến vô số học giả lịch sử và đội khảo cổ bối rối là do Đạt Quang thiết kế.
Mà ngoại trừ công chúa Lâu Lan toàn thây, tất cả mộ đều chôn đầu lâu người.
Viết thư xong nhận tội, Đạt Quang cắt đầu ngón tay ấn một dấu tay.
Chờ thư nhận tội và bản vẽ mộ táng khô lại, ông ta đưa cả hai cho Đoạn Dịch.
Đạt Quang nói với Đoạn Dịch: “Hiện tại ta chết, ngươi sống. Ta để ngươi sống, bởi vì ngươi mang nàng trở về.”
Lời Đạt Quang quá mức khó hiểu.
Đoạn Dịch hỏi: “Ý ông là gì?”
Đạt Quang đáp: “Ngươi là ta. Ta của 4000 năm sau.”
Đạt Quang còn chưa dứt lời, trong bức tranh cuộn vẫn đang tản kim quang bỗng bay ra một chuỗi tràng hạt.
Đồng thời Đoạn Dịch có cảm giác như linh hồn mình thoát xác. Một bóng người nửa trong suốt chui ra khỏi cơ thể.
Bóng người nửa trong suốt lơ lửng giữa không trung giơ tay, tràng hạt liền bay lòng bàn tay hắn ta.
Sau đó hắn ta chắp tay trước ngực niệm kinh văn, tràng hạt lập tức bay về phía Đạt Quang, quấn quanh cổ ông ta.
Tiếng kinh văn càng lúc càng lớn, tràng hạt siết cổ Đạt Quang, làm mặt ông ta tím tái.
Hai sư huynh đệ hoảng tái mặt, tiến lên muốn ngăn cản.
Nhưng Đạt Quang phất tay áo ra chiêu, ngăn cản hai người.
Nhị sư huynh run rẩy cả người, tiểu sư đệ quỳ rạp trên mặt đất không ngừng rơi lệ.
Đạt Quang liếc nhìn bọn họ, nói: “Mọi việc đều có nhân quả. Chẳng qua “nhân” này không nhất định ở quá khứ, mà là tương lai. Việc ta làm hiện giờ cùng lắm là thành toàn một đoạn nhân quả. Các ngươi nhớ lấy, nhất định phải mai táng cây bút này cùng ta. Nếu không, đoạn nhân quả này không thể hoàn thành. Một khi nhân quả bị sửa đổi, sẽ dẫn tới hậu quả đến ta cũng không thể tính ra.”
Nhị sư huynh không nhịn được lau nước mắt, hướng Đạt Quang quỳ xuống: “Sư huynh, ta ngu dốt, không thể hiểu cái gì gọi là nhân quả như lời ngài. Nhưng… Ta đáp ứng ngài, nhất định sẽ mai táng cây bút cùng ngài!”
“Tốt, rất tốt. Bổ khuyết nhân quả còn một bước cuối cùng…”
Đạt Quang cười cười, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Ông ta là người mù, bầu trời trong mắt người mù là màu gì?
Vì bị tràng hạt siết cổ, thanh âm Đạt Quang trở nên cực kỳ khó nghe, phải dùng hết sức đến mức khàn giọng mới có thể miễn cưỡng phát ra tiếng.
Ông ta mở miệng nói tiếp: “Năm đó ta tu hành, sư phụ nói ta có thiên phú cực cao, có thể thấy được tương lai quá khứ người khác, ta là người giỏi nhất bổn giáo nghìn năm qua. Chẳng qua sư phụ nói, ta lợi hại đến mấy cũng không thể thấy vận mệnh bản thân. Ta không tin. Vì truy tìm tung tích bức tranh cuộn, cũng để nhìn thấy số trời bản thân, ta mạnh tay mở thiên môn, thấy được một phần tương lai của mình.”
“Ta thấy hình ảnh ta an táng cho Tiểu Ca. Lúc ấy Tiểu Ca có mặt, hơn nữa là bộ dáng mà ta vẫn luôn mong mỏi. Cho nên ta cho rằng ta thành công. Ta tin rằng ta sẽ tìm được cơ thể nàng, hoặc vẽ ra cơ thể nàng, dẫn linh hồn nàng trở về.”
Kể đến đây, thanh âm Đạt Quang nhiều thêm vài phần chua xót. “Nàng trong tương lai đó vẫn trẻ như xưa, cho nên ta biết, ta không có năng lực khiến nàng thực sự sống dậy. Nhưng ít nhất có thể bảo đảm một việc, linh hồn và cơ thể nàng không đến mức lưu lạc đến nơi không biết. Nàng sẽ được trở lại quê nhà nàng yêu nhất.”
“Ngoài ra, mặc dù không thể hồi sinh nàng, ít nhất ta có thể thực hiện hứa hẹn… Vẽ cho nàng gương mặt xinh đẹp nhất thiên hạ.”
“Ta không ngờ… Đại giới nhân quả, sẽ là thế này.”
Nghe thế, tuy chưa nghĩ thông toàn bộ quá trình, nhưng Đoạn Dịch đã hiểu sơ bộ. Đại khái là Đạt Quang cảm thấy mình bị trời xanh lừa gạt.
Đạt Quang ngắt đầu bỏ đuôi cho người chơi nhìn thấy một phần tương lai, dẫn dắt họ đi nhầm đường lạc lối, giết hại lẫn nhau.
Nhưng khi bản thân ở trong cục, ông ta lại không thể kịp thời hiểu thấu.
Sư phụ ông ta đã dặn đừng nhìn trộm số trời bản thân.
Nhưng ông ta cố tình mạnh tay mở thiên môn, muốn nhìn thấy tương lai mình.
Thứ ông ta nhìn thấy không phải tương lai hoàn chỉnh. Trời cao chỉ cho ông ta xem một đoạn ngắn.
Vì thế ông ta không biết, để thực hiện tương lai này, ông ta sẽ thân bại danh liệt, thậm chí trả giá đắt bằng cái chết.
Đạt Quang gài bẫy đùa bỡn người khác, không ngờ trời cao cũng dùng trò tương tự đùa bỡn mình.
Có châm chọc không cơ chứ?
Nói xong, Đạt Quang nhắm mắt.
Bóng người nửa trong suốt lơ lửng trên không trung quay về cơ thể Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch tạm không để ý tới người này là ai chỉ cảm khái nhìn về phía Đạt Quang.
Đạt Quang đã viên tịch.
Ông ta không nhúc nhích, tướng mặt đã chết. Chợt, cơ thể ông ta bỗng tỏa kim quang, ngay sau đó khói đen lan tỏa, nhất thời áp đảo màu vàng kim, vây quanh cơ thể ông ta.
Nhị sư huynh kinh hô: “Không ổn! Sư huynh, sắp nhập ma!”
Đoạn Dịch vội hỏi: “Nhập ma là gì?”
Nhị sư huynh run run: “Nghĩa là đọa xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể xoay người!”
Vĩnh viễn không thể xoay người…
Nếu vĩnh viễn đọa địa ngục, tương lai ông ta mang Tiểu Ca về như thế nào?
Trong đầu Đoạn Dịch mới vừa lướt suy nghĩ này, thì thấy thư nhận tội trong tay mình tỏa kim quang.
Kim quang phóng về phía Đạt Quang cực nhanh, chậm rãi đè ép khói đen.
Dần dà quanh cơ thể Đạt Quang không còn gì, dường như linh hồn đã hoàn toàn thoát ly cơ thể. Thứ lưu tại chỉ là một bộ xương bọc da không có sinh mệnh.
Theo sau Đoạn Dịch nghe thấy nhị sư huynh thở phào một hơi: “May mắn không có việc gì… Sư huynh không đến mức vĩnh viễn không thể xoay người… Tốt quá…”
Đoạn Dịch không khỏi nghĩ… Đây mới là nguyên nhân Đạt Quang viết thư nhận tội chăng?
Nhận tội, ăn năn, mặc dù xuống địa ngục nhưng không đến mức vĩnh viễn không được xoay người.
Cho dù ở địa ngục chịu nhiều cực khổ và trừng phạt, ít nhất vẫn còn cơ hội 4000 năm sau tìm được Tiểu Ca.
Sự tình tiến hành đến đây cơ bản là hạ màn.
Ai ngờ Đoạn Dịch thấy Đạt Quang mở bừng mắt, nhìn thẳng vào mình.
Chuyện này làm Đoạn Dịch hơi kinh ngạc… Đạt Quang đã chết sao còn có thể mở mắt? Ông ta muốn nói gì với mình?
Đạt Quang nhìn qua đúng là đã chết.
Nhưng lúc này ông ta bỗng nhếch khóe miệng mỉm cười kỳ dị. “Đoạn Dịch, nhân quả ngươi đeo trên lưng cũng trốn không thoát quy luật đồng dạng. Ngươi vĩnh viễn không biết khởi điểm nhân quả ở đâu. Ngươi sớm đã chết, còn muốn giãy giụa à?”
Tthanh âm vang ngay bên tai Đoạn Dịch, như thể Đạt Quang nói chuyện bên tai anh.
Đoạn Dịch lắc đầu, chớp mắt, phát hiện Đạt Quang vẫn nhắm mắt ngồi trước mặt không nhúc nhích.
Ông ta vẫn có bộ dạng viên tịch như cũ, dường như chưa từng mở mắt, cũng không nói câu cuối cùng với Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh toát.
…. Thần thái cuối cùng của Đạt Quang rất khác lúc trước. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ vừa rồi không phải Đạt Quang của cốt truyện phó bản, mà là thứ gì đó khác?
Đoạn Dịch nghiêng đầu, phát hiện người chơi bên cạnh không có nét mặt kinh ngạc, hình như bọn họ không nghe được câu nói cuối cùng của Đạt Quang.
Đoạn Dịch không khỏi hỏi: “Tôi mới vừa thất thần. Câu cuối cùng ông ta nói là gì vậy?”
Ổ Quân Lan đáp: “Ông ta nói ông ta không ngờ đại giới nhân quả là như thế này.”
Nghe vậy, Đoạn Dịch nhíu mày.
Đúng là sau khi nói một đoạn dài Đạt Quang đã chết, kim quang và khí đen xuất hiện trên người là trời cao quyết định nơi linh hồn sẽ đến.
Thế thì câu nói cuối cùng, là ai mượn miệng ông ta nói với mình?
·
Khi Đạt Quang viên tịch tọa hóa, bức tranh cuộn thần kỳ tỏa kim quang ở bên cạnh cũng tắt theo.
Một lát sau, bức tranh cuộn bị gió thổi thành bụi, hoàn toàn biến mất giữa thiên địa.
Trong sân, nhị sư huynh và tiểu sư đệ cẩn thận đi lên trước, tiếp nhận cây bút trong tay Đạt Quang, sau đó bắt đầu tính toán mai táng ông ta ở đâu.
Đoạn Dịch điều chỉnh tâm tình, thả lỏng mặt mũi, cùng những người khác cưỡi ngựa chạy về quân doanh.
Gặp mặt tướng quân, Đoạn Dịch giơ thư nhận tội của Đạt Quang cho tướng quân xem: “Đạt Quang viết thư nhận tội, đã giúp ngài xóa chứng cứ phạm tội giết Tiểu Ca. Thế nên Tiểu Ca, Vương phi, cùng tội nghiệt sát hại vô số người, sẽ do một mình ông ta gánh vác. Ngài có thể vạch trần hành vi phạm tội của ông ta, tẩy sạch hiềm nghi trên người mình, tiếp tục bảo vệ Lâu Lan. Tuy nhiên, nếu muốn chúng tôi giao thi thể Tiểu Ca và thư nhận tội, ngài cần đáp ứng hai điều kiện của chúng tôi.”
Tướng quân hỏi: “Điều kiện gì?”
Đoạn Dịch nói: “Hai sư huynh đệ của Đạt Quang đã đem xác ông ta đi, và sẽ lén mai táng. Việc này ảnh hưởng đến một đoạn nhân quả cực kỳ lớn. Ngài không được can thiệp, cũng không được truy tra Đạt Quang bị chôn ở nơi nào. Đợi hai sư huynh đệ trở về, chỉ cần nói Đạt Quang phạm lỗi lớn, đã bị trục xuất khỏi giáo phái Tượng Hùng, xác bị thiêu hủy bí mật là được.”
“Đây là điều kiện thứ nhất. Điều kiện thứ hai là, ngài thề, ngài sẽ dựa theo bản đồ tôi đưa, an táng toàn bộ đầu lâu trên tường xương khô và Tiểu Ca. Không làm thế, bọn họ sẽ không thể an giấc ngàn thu.”
Tướng quân nói lời cảm tạ nhóm Đoạn Dịch, sau đó trịnh trọng tiếp nhận bản đồ mộ táng và thư nhận tội.
Khoảnh khắc hai món đồ được giao ra, hệ thống phát thông báo.
“Người chơi đã an bài yên ổn cho Tân Nương Lâu Lan, tân nương biến mất trở lại thế giới hiện thực, một lần nữa được mai táng. Còn Tân Nương Lâu Lan lấy ngàn năm mộng cũ, mai táng hoàn mỹ. Phó bản《 Tường bộ xương 》kết thúc hoàn hảo. Tiếp theo là…”
Thông báo còn chưa kết thúc, Vân Hạo bỗng nói.
Hắn ta nhìn về phía Bạch Tư Niên: “Cậu muốn làm gì?”
Đoạn Dịch lập tức nhìn về phía Bạch Tư Niên, thấy cậu ta giấu tay sau lưng.
Bạch Tư Niên cười nháy mắt với Vân Hạo: “Anh sợ tôi cắn anh hả? Là mu bàn tay tôi mà, thao tác thiết bị kiểu gì?”
Nghe vậy, Đoạn Dịch nhướng mày nhìn về phía cậu ta: “Ngày đầu tiên lúc vote cậu cũng chắp tay sau lưng, nhưng cậu vẫn có thể dùng kỹ năng Bóng ma ác mộng. Cho nên nếu cậu muốn cắn Vân Hạo, hiện tại hoàn toàn có thể làm được.”
“Đoạn Dịch à anh nhạy bén thật đấy.” Bạch Tư Niên cười giơ tay lên, trong lòng bàn tay là thiết bị hơi mỏng.
Chẳng lẽ vừa rồi cậu ta đã dùng thiết bị sử dụng kỹ năng cắn người?!
Ổ Quân Lan không khỏi nhíu mày, thanh âm hơi tức giận: “Một mình cậu thắng thì được bao nhiêu đồng vàng? Nếu cậu tin ba người chúng tôi, chẳng lẽ đồng vàng ba người chúng tôi nhận được không nhiều hơn cậu? Chúng ta có thể xài chung đạo cụ, lẽ ra cậu…”
Ổ Quân Lan bị thông báo ngắt lời.
Đại khái vì xảy ra tình huống ngoài ý muốn, nên vừa rồi thông báo tạm dừng.
Thông báo tiếp tục nói: “Mời người chơi số 5 vào tù trong vòng 10 phút.”
… Người vào tù thế mà là Bạch Tư Niên.
Tiểu binh dẫn đường xuất hiện, Bạch Tư Niên cực kỳ phối hợp đi theo họ vào tù.
Ổ Quân Lan nhìn về phía cậu ta, ánh mắt bất ngờ và cực kỳ kinh ngạc.
“Bận đắm chìm trong cốt truyện Đạt Quang, chưa phản ứng lại hở?” Bạch Tư Niên lắc lắc thiết bị trong tay, “Sau khi điều kiện qua cửa được kích hoạt, phó bản sẽ trực tiếp tiến hành tổng kết ván Ma Sói. Giai đoạn ban đêm “trời tối xin mời nhắm mắt” chưa kết thúc. Đây là thời gian để sói cắn. Hệ thống sẽ phán phe sói thắng. Cho nên…”
Lại nháy mắt, Bạch Tư Niên cười nói: “Đúng là tôi thao tác thiết bị. Nhưng là để tự cắn.”
Sau khi Bạch Tư Niên vào tù, hệ thống thông báo: “Hệ thống tiến hành kết toán lại. Đạt điều kiện vượt phó bản, cửa nhà tù đã tự động mở. Một giờ sau, các người chơi vui lòng đến vị trí bức tranh cuộn tròn biến mất, hệ thống sẽ đưa mọi người đến khu nghỉ ngơi. Ngoài ra, ván Ma Sói lần này người tốt dành được thắng lợi. Đồng vàng khen thưởng sẽ được phát sau.”
·
Trong sân tường xương khô.
Cửa nhà tù bằng gỗ hé mở, Bành Trình đi ra, Bạch Tư Niên mới vào cũng đi ra.
Các người chơi cùng nhau ngồi ven tường xương khô, lẳng lặng chờ đợi một giờ sau xe buýt đến đón bọn họ đi khu nghỉ ngơi.
Đạt Quang đã bị hai sư đệ mang đi, chưa trở về.
Trừ Minh Thiên, trong sân không còn NPC nào khác, yên tĩnh vô cùng.
Ổ Quân Lan nhìn một vòng toàn bộ sân, rồi nhìn về phía Đoạn Dịch hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi từ người anh có cái gì đó nửa trong suốt bay ra… là cái gì vậy? Là người đó giết Đạt Quang đúng không?”
Đoạn Dịch nói: “Trong mười hai đội viên khảo cổ, có một người luôn nắm lần tràng hạt. Cậu ta chắc là hòa thượng đã hoàn tục, về sau gia nhập đội khảo cổ. Tôi nghĩ chuyện này có liên quan đến cậu ta. Mặt mũi cậu ta rất giống Đạt Quang, có lẽ là Đạt Quang chuyển thế.”
Vân Hạo không khỏi nói: “Đội khảo cổ chết toàn bộ, mười hai linh hồn bị nhốt trong bức tranh, theo bức tranh tới 4000 năm trước, bám vào người thương thân Hoa Quốc. Trong đó có một linh hồn là hòa thượng đã hoàn tục, cũng chính là Đạt Quang chuyển thế, vừa khéo là Đoạn Dịch trong cơ thể thương nhân. Nghĩa là…”
“Linh hồn Đạt Quang chuyển thế theo bức tranh cuộn xuyên về 4000 năm trước, dùng tràng hạt giế,t chết Đạt Quang.”
Bạch Tư Niên gật đầu phụ họa: “Không tồi, chắc là như vậy. Ngoài ra không phải mọi người nói, mười hai đội viên khảo cổ tất cả đều phát điên giết hại lẫn nhau à? Tiểu Ca sau khi được vẽ mặt xinh đẹp như vậy, dân khảo cổ suốt ngày giao tiếp với xác ướp cổ nhìn thấy cô ấy, nhất kiến chung tình với cô ấy là chuyện bình thường. Nhưng ai cũng nổi điên thì không thể nào. Mọi người nghĩ nguyên nhân là gì?”
Ổ Quân Lan nói: “Nghĩa là… Đạt Quang trước khi chết còn giấu chúng ta một chuyện. Trừ việc vẽ mặt cho Tiểu Ca, giúp tướng quân xóa bỏ chứng cứ phạm tội trên người cô ấy, còn hạ chú lên cô ấy để bảo vệ cô ấy. 4000 năm sau, có người tìm được huyệt mộ cô ấy, mang cô ấy ra khỏi phần mộ, hại cô ấy bị phong hoá… Đạt Quang sẽ không tha thứ cho kẻ quấy nhiễu giấc ngủ Tiểu Ca. Vì thế mọi người chết hết.”
Vân Hạo hỏi: “Còn một vấn đề. Bức tranh mang mọi người xuyên đến đây rốt cuộc là từ đâu ra?”
Ổ Quân Lan nói: “Đạt Quang có một cây bút thần kỳ, người nhìn thấy Tiểu Ca đều là đội viên khảo cổ, vậy thì không khó tưởng tượng. Tôi đoán, trong lúc khảo cổ ở một cổ mộ nào đó, Đạt Quang chuyển thế vô tình nhặt được cây bút này. Cây bút là vật sở hữu của ông ta ở kiếp trước, cho nên ông ta có cảm ứng với nó. Xuất phát từ tư tâm, ông ta không nộp bút lên trên, mà trộm giấu đi.”
“Sau đó Đạt Quang chuyển thế đến khu mộ mặt trời, gặp Tân Nương Lâu Lan, dùng bút vẽ một bức tranh. Mười hai đội viên khảo cổ chết, linh hồn bị hút vào tranh.”
“Việc chúng ta nhặt được rất nhiều bút ở thế giới trong tranh cũng dễ giải thích. Bút thần kỳ của Đạt Quang không được tạo ra bằng nguyên liệu thần kỳ, mà là dưới tác dụng pháp lực Đạt Quang, nó hấp thu lượng lớn linh hồn chuyển thành năng lượng. Các bút vẽ khác có lẽ cơ duyên xảo hợp, được thừa hưởng sức mạnh từ bút Đạt Quang, nên có công dụng cùng loại. Ít nhất là ở thế giới trong tranh, chúng nó có công dụng giống nhau!”
Vài người não động, thử chắp vá toàn bộ cốt chuyện. Đoạn Dịch nghĩ đến gì đó, duỗi tay giữ chặt Minh Thiên, muốn ngồi riêng cùng hắn.
Đối với Đoạn Dịch, tuy rằng khu nghỉ ngơi cho phép anh nghỉ ngơi thả lỏng, nhưng cũng có nghĩa là anh phải tạm thời tách xa Minh Thiên. Cho nên hai người tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng, đi qua chỗ khác tâm sự.
Thế là ba người Ổ Quân Lan, Vân Hạo, Bạch Tư Niên vui vẻ thảo luận cốt truyện, Bành Trình ở bên cạnh lo lắng suông không biết nói gì, Đoạn Dịch kéo Minh Thiên đi vào phòng bên cạnh.
Ngay lúc này, ngoài cửa Tây bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Đoạn Dịch quay đầu, phát hiện là Phương Đông Vũ.
Nhà tù mở cửa, cô từ nhà tù trong rừng cây phía sau đi tới.
Một giây ấy, Đoạn Dịch hơi căng mặt.
Hành động của Phương Đông Vũ, anh có thể hiểu.
Trước đây người anh không nhìn thấu nhất là Bạch Tư Niên. Nhưng qua một lần thử, anh cảm thấy Bạch Tư Niên là người có thể hợp tác, đồng đội đáng tin tưởng.
Bây giờ, Hồng Hiền, Thư Dung Dung đã chết, Bạch Tư Niên có thể tin…
Có lẽ trong đội chỉ còn một nhân tố không xác định… Phương Đông Vũ.
·
Đạt Quang viên tịch được hai sư đệ mai táng, cây bút ẩn chứa sức mạnh to lớn được mai táng cùng ông ta.
4000 năm qua đi, một hòa thượng tên Bách Khâu được sinh ra. Theo lời sư phụ, hắn ta cần kết thúc một đoạn duyên trần, hoặc hoàn thành một nhân quả, cho nên hắn ta hoàn tục, cơ duyên xảo hợp gia nhập đội khảo cổ.
Khi đội khảo cổ nghiêm cứu tại cổ mộ nào đó, một người tên Tiểu Họa trộm giấu cây bút có tác dụng thần kỳ.
Bách khâu vốn nên báo việc này cho đội trưởng. Nhưng không biết vì sao, vận mệnh sắp đặt có một thanh âm nói với hắn ta rằng, hắn ta cần giúp Tiểu Họa giấu giếm bí mật này. Vì thế Bách Khâu không nói gì.
Sau đó bọn họ đến Lâu Lan, phát hiện khu mộ kỳ lạ, đặt tên là khu mộ mặt trời.
Tại một huyệt mộ trong khu mộ, mười hai đội viên khảo cổ gặp Tân Nương Lâu Lan.
Chỉ tiếc tân nương bị phong hoá, huyệt mộ bị chôn vùi; mười hai đội viên đội khảo cổ giết hại lẫn nhau tại một huyệt mộ khác.
Nhiều người nghi rằng, bọn họ chết là vì trúng chú ngữ trên người Tân Nương Lâu Lan.
Bọn họ quấy nhiễu giấc ngủ của nàng, xứng đáng nhận cái chết.
Ít người biết là, có một đội viên khảo cổ tên Tiểu Họa đã dùng cây bút thần mình nhặt được vẽ một bức tranh, ý đồ hoàn nguyên huyệt mộ tân nương, thậm chí hoàn nguyên cơ thể tân nương, muốn thành thân cùng tân nương.
Nhưng bức họa chưa kịp hoàn thành, Tiểu Họa đã bị Bách Khâu dùng dây hạt bồ đề giế,t chết.
Sau khi giết Tiểu Họa, Bách Khâu cầm lấy bút vẽ, vẽ tiếp bức tranh.
Hắn ta vẽ rất nhiều hình ảnh bản thân tưởng tượng, ví dụ như Tân Nương Lâu Lan và tướng quân lần đầu gặp gỡ, hay Tân Nương gả chồng; hắn ta cũng vẽ đội khảo cổ vào tranh, vì sợ mình sau khi chết sẽ quên mất.
Cuối cùng hắn ta vẽ một Phật đường, nhốt linh hồn đồng đội ở bên trong.
Sau khi chết, linh hồn Bách Khâu cùng linh hồn đội khảo cổ cùng chui vào bức tranh.
Ở thế giới trong tranh, tất cả linh hồn bị nhốt tại Phật đường.
Chỉ có Bách Khâu biết cách mở cơ quan, từ Phật đường đi đến mộ thất cách vách.
Bởi vì cơ quan Phật học là thứ hắn ta am hiểu sâu.
Bách Khâu thường ngồi cả ngày trong mộ thất có bốn bức tranh. Hắn ta nhìn chăm chú quan tài trống trơn, rồi lại nhìn Tiểu Ca trên tường.
Không biết vì sao hắn ta có một chấp niệm, hắn ta muốn mai táng Tiểu Ca một lần nữa.
Vì thế hắn ta dùng giọng điệu Tiểu Ca viết một đoạn thơ trước quan tài.
“… Ai có thể mai táng ta một lần nữa, trả cho ta ngàn năm mộng cũ, để ta vẫn là, tân nương Lâu Lan.”
Sau này bức tranh xuyên về 4000 năm trước, bị một đứa trẻ nhặt được.
Đứa trẻ trưởng thành, buôn bán ở chợ. Có một lần vừa khéo thấy cảnh Tiểu Ca và tướng quân gặp nhau.
Tướng quân đối với Tiểu Ca một thoáng kinh hồng, nhất kiến chung tình.
Cảnh tượng này khớp với một trong bốn bức tranh tường ở thế giới trong tranh.
Vì thế bức tranh cuộn phát huy tác dụng thần kỳ, tiểu thương phát hiện bức tranh có thể dự báo tương lai.
Bức tranh cuộn được trình vào cung, giao cho quốc sư nghiên cứu.
Quốc sư thông qua thuật pháp, vô tình triệu hồi được thế giới trong tranh, thấy được hình ảnh tướng quân cầu thân, Tiểu Ca xuất giá. Bởi vậy quốc sư cho rằng bức tranh có thể dự đoán tương lai.
Tuy nhiên phát sinh tình huống thị nữ vào thế giới trong tranh suýt không ra được, quốc sư yêu cầu mọi người đừng dùng bức tranh này.
Thời điểm Tiểu Ca xuất giá, quốc sư tính ra Tiểu Ca gặp tử kiếp, vì thế Vương phi dặn Tiểu Ca mang theo bức tranh, hy vọng mượn tranh tiên đoán tương lai, để nàng tránh được tai kiếp.
Nhưng nửa đường người trong tranh chui ra dọa Tiểu Ca.
Vậy nên Tiểu Ca ném tranh vào hoang mạc.
Tiểu Ca như nguyện gả cho tướng quân.
Tướng quân lại coi nàng thành quái vật ngộ sát.
Để giấu tai mắt người khác, tướng quân lập tức dẫn người đi hoang mạc lén chôn Tiểu Ca, địa điểm vừa khéo gần chỗ Tiểu Ca ném tranh.
Bức tranh bị đánh rơi cảm ứng được, thế giới trong tranh lần nữa mở ra.
Do đó Bách Khâu thấy được Tiểu Ca.
Bách Khâu có tình cảm khó nhịn với Tiểu Ca, vì thế dưới cơn xúc động đến bản thân cũng không biết, mang nàng vào trong tranh.
Thế giới trong tranh đóng cửa, thi thể Tiểu Ca mất tích.
Tướng quân hết đường xoay xở, không biết tại sao thi thể Tiểu Ca chui vào bức tranh, càng không biết mười hai linh hồn bị Bách Khâu nhốt tìm được biện pháp thoát khỏi tranh. Bọn họ đập nát tượng Phật, đi tới hoang mạc, bám vào thương nhân Hoa Quốc đang trên đường buôn bán.
Sau đó nữa, tướng quân tìm cách thoát khỏi hiềm nghi, Vương phi muốn trị tội tướng quân… Mỗi người bận rộn vì mục đích riêng. Trong lúc này, Đạt Quang giết người, tạo tường xương khô, làm thí nghiệm hấp dẫn vong linh trở về.
Vì ông ta thấy được một hình ảnh tương lai… Tiểu Ca có ngũ quan hoàn chỉnh được mai táng.
Ông ta biết nàng chắc chắn sẽ trở về.
Cuối cùng Đạt Quang tìm được bức tranh từ nhóm thương nhân Hoa Quốc.
Đến giờ ông ta mới hiểu, bức tranh này do bản thân chuyển thế 4000 năm sau vẽ thành.
Mở bức tranh này ra, Tiểu Ca bị nhốt mới có thể trở về.
Kẻ trộm đi Tiểu Ca, lại chính là bản thân 4000 năm sau.
Bức hoạ cuộn tròn trải dài, Tiểu Ca trở lại.
Cùng nàng trở về còn có linh hồn Đạt Quang 4000 năm sau mang theo sát ý.
Nếu muốn Tiểu Ca trở về, ông ta bắt buộc phải đối mặt với linh hồn chính mình.
Để linh hồn tồn tại và không bị đọa xuống địa ngục vĩnh viễn, ông ta viết thư nhận tội, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Như thế, tuy phải đợi chờ 4000 năm, ít nhất ông ta sẽ có cơ hội chuyển thế, trở thành Bách Khâu.
Nhưng Bách Khâu lại xuyên về 4000 năm trước giết chính ông ta.
Bách Khâu mang thi thể Tiểu Ca vào tranh là nguyên nhân khiến Đạt Quang không thể không gài bẫy hãm hại người.
Bách Khâu giết Đạt Quang, làm Đạt Quang viết thư nhận tội, cũng như mang đến kết cục cho Đạt Quang.
Nhưng nguồn gốc gây ra một loạt sự kiện trên người Bách Khâu đâu rồi?
Nguyên nhân hắn ta thấy Tiểu Hoa trộm bút mà không ngăn cản.
Đồng thời là cây bút 4000 năm trước chôn cùng Đạt Quang.
Đạt Quang chết dưới tay Bách Khâu, mang theo cây bút xuống mồ, chuyện này mở ra bước ngoặt vận mệnh, biến thành nguyên nhân gây ra cái chết của Bách Khâu.
Đâu là nhân, đâu là quả?
Cả đời Đạt Quang dùng để bổ khuyết vòng tròn nhân quả mà ông ta đã thấy.
Nhưng chỉ sợ bản thân ông ta cũng không rõ, nhân quả này rốt cuộc khởi điểm ở nơi nào, kết thúc ở chỗ nào.
Khoảnh khắc trước khi viên tịch, tất cả kinh văn, đạo ngữ, Đạt Quang đều không nhớ nổi.
Trong đầu ông ta chỉ còn một khung cảnh đẹp đẽ.
Ông ta và Tiểu Ca sóng vai ngồi trên cồn cát, ngắm hoàng hôn chìm vào đại mạc.
Tiểu Ca nghiêng đầu, hai chân lắc qua lắc lại, ngây thơ hồn nhiên. “Người xuất gia không nói dối, đây là một thói quen tốt nhỉ? Ta nói cho ngươi một chuyện. Ta… Ta nói dối, ta lừa tất cả người Lâu Lan! Ta, ta không phải đệ nhất mỹ nhân gì hết. Ta rất xấu. Ta là quái vật, ta không có mặt! Tất cả mọi người sẽ sợ ta!”
Đạt Quang dịu dàng nhìn chăm chú vào hoàng hôn, nói với nàng: “Không sao, ta sẽ vì ngươi vẽ một khuôn mặt. Đợi ta tu thành thuật pháp, ngươi sẽ thật sự trở thành cô gái xinh đẹp nhất trên đời.”
Lúc ấy Đạt Quang không ngờ, vì một câu hứa hẹn, ông ta sẽ phải trả giá cỡ nào.
Còn một câu Đạt Quang không nói khỏi miệng: Cho dù em như thế nào, ta đều yêu em.
Thế nhân sợ hãi em, chỉ có ta yêu em.