Bốn người tham gia trò chơi bốn góc, nếu mỗi người chơi theo quy tắc trò chơi, mỗi vòng đều sẽ có người phát ra tiếng ho.
Nhưng trò chơi này có thể gian lận.
Người gian lận rất có thể là Tiểu Song.
Đầu tiên Tiểu Song rời khỏi điểm D, đến điểm A vỗ vai Tiểu Bình. Tiểu Bình bị vỗ vai nên rời điểm A, đến điểm B.
Tiểu Song vốn nên đứng tại A lại lui về điểm D.
Dẫn tới việc Đoạn Dịch đi tới D, phát hiện góc trống có người.
Đoạn Dịch vỗ vai Tiểu Song ở vị trí D, Tiểu Song đi lên phía trước sẽ đến A. Lúc này bởi vì Tiểu Song vừa từ A lui về D, cho nên A trống không. Tiểu Song bị Đoạn Dịch vỗ vai đi đến A, cô nhóc không ho, mà tiếp tục đi lên phía trước, lại lần nữa đến phía sau Tiểu Bình.
Như thế, lặp đi lặp lại hành vi này sẽ không có người ho.
Tiểu Song gian lận, thành công các học sinh khác cho rằng có quỷ tới.
Từ đầu tới cuối chỉ có bốn học sinh tham gia trò chơi bốn góc, trong lúc chơi trò chơi không xảy ra án giết người.
Án giết người xảy ra sau khi Tiểu Đoản tuyên bố trò chơi kết thúc, đèn điện sáng lên.
Lúc trước Đoạn Dịch quy kết nguyên nhân trong trò chơi không có bất kỳ tiếng vang bất thường nào, là do sai biệt giữa không gian thật và giả tưởng
Nhưng xem ra, suy luận hiện tại nghe hợp lý hơn rất nhiều.
Đoạn Dịch ngẫm lại một lượt quá trình ở trong đầu, lại nói với Bành Trình: “Bây giờ chúng ta bỏ hết suy luận trước đó về tuyến hành động của hung thủ. Tuy nhiên vẫn không có tình huống nhiều người chết. Đầu tiên, có thể loại bỏ khả năng chơi trò chơi nhiều lần và chết nhiều người.”
“Tiếp theo, hung thủ giết một lần nhiều người, tôi cho rằng khả năng không cao. Dưới tình huống hỗn loạn không có đèn, hung thủ nhanh chóng xông vào đám người, dâm dao rồi nhanh chóng rời đi có tỷ lệ cao nhất, đây là thứ nhất; thứ hai, Tiểu Đoản bật đèn, Tiểu Bình khóc lóc, những việc này phát sinh sau khi Tiểu Song chết. Bởi vậy người chết vẫn chỉ có Tiểu Song.”
“Đồng ý.” Bạch Tư Niên nói, “Người bật đèn là Tiểu Đoản, cô bé cách đám người rất xa, những người còn lại tạm ở lại sân chơi, vị trí bị phân tán. Trong khoảng thời gian ngắn, khả năng hung thủ giết nhiều người là rất nhỏ. Hung thủ đâm một người và nhanh chóng rời đi…”
“Nói tới đây, có một vấn đề tới nay chưa được giải quyết: Động cơ hung thủ là gì?”
Trả lời Bạch Tư Niên là Minh Thiên.
Hắn mở miệng nói: “Trước khi phân tích động cơ, có thể hoàn nguyên quá trình hung thủ gây án, liên tưởng hành động gây án với chi tiết đèn hỏng đèn sáng.”
Đoạn Dịch lập tức nhìn về phía Minh Thiên, nói: “Là gợi ý của phó bản. Ý của nó là, manh mối rất ít. Nhưng cẩn thận phân tích, mỗi điều manh mối đều có ẩn ý phía sau.”
“Trước khi mọi người tiếp tục phân tích, để tôi thuận lại nguyên lời Tiểu Đoản sau khi kết thúc trò chơi.”
Tại phòng 3-2, khi trò chơi kết thúc, Đoạn Dịch lấy đèn pin, trước hết nhìn thấy Tiểu Song chết.
Nhưng đèn pin là anh mang từ bên ngoài phó bản vào. Anh phát hiện Tiểu Song chết là hành vi cá nhân người chơi, không liên quan đến nhân vật phó bản.
Như vậy tình huống thực tế lúc đó là: Tiểu Đoản, không có đèn pin, đèn điện không bật được, mọi người lâm tạm thời ở trong bóng tối. Hung thủ tranh thủ giết người lúc này, sau đó rời đi.
Trong quá trình này, Đoạn Dịch nghe thấy Tiểu Đoản nói tổng cộng bốn câu.
“Á, đèn hỏng rồi! Sao mở không lên?! Chẳng lẽ quỷ chưa đi?!”
“Đèn hỏng rồi… Không xong… Đèn pin! Ai có đèn pin!”
“Tốt quá, đèn sửa được rồi… Á!!!”
“Tiểu Song cậu ấy bị sao vậy! Tại sao lại như vậy?! Quỷ, quỷ còn ở đây?! Nó ở trong phòng này?!!”
Thuật lại nguyên lời Tiểu Song, Đoạn Dịch nói: “Mọi người có phát hiện lời cô bé ẩn chứa thông tin gì không?”
Khang Hàm Âm tiếp lời: “Tôi biết. Tiểu Đoản mở đèn không sáng, nói “chẳng lẽ quỷ chưa đi”, chứng tỏ trong mắt cô bé, bọn họ thật sự gọi được quỷ, là quỷ làm phép khiến đèn bị tắt. Nhưng mà…”
Ngữ khí mang theo kích động, Khang Hàm Âm nói: “Nhưng sau đó đèn sáng, cô bé lại nói là “đèn sửa được rồi”!”
“Đúng. Đây là một chi tiết mấu chốt.” Đoạn Dịch khẳng định, “Ban đầu Tiểu Đoản cho rằng đèn mở không sáng là do quỷ, sau đó lại nói “đèn sửa được rồi”, chứng tỏ vẻ trung gian đã xảy ra chuyện gì đó. Ví dụ như cô bé phát hiện dây điện, chốt cắm, bóng điện có vấn đề. Ngoài ra, nếu cô bé dùng từ “sửa”, có phải chứng tỏ có người tới giúp họ sửa đèn?”
“Nếu là như thế, chúng ta hoàn toàn có thể cho rằng, ký ức Tiểu Hoa bị thiếu hụt.”
“Khi tôi lấy góc nhìn của Tiểu Hoa xem câu chuyện này, cầm đèn pin soi thấy thi thể Tiểu Song không thuộc logic phó bản. Hơn nữa theo ý tôi, sự tình phát sinh quá ngắn. Trò chơi vừa mới kết thúc, tôi liền thấy thi thể Tiểu Song, gần như không có quá trình gây án. Vì sao?”
“Tôi cho rằng, không gian ý thức có thể giải thích điều này… Trong ý thức Tiểu Hoa không tồn tại quá trình gây án, vì cô bé bị thiếu một phần ký ức. Như vậy tôi có lý do nghi ngờ, cô bé bị hung thủ đánh ngất. Chờ đến khi cô bé tỉnh dậy, Tiểu Song đã chết.”
“Rất hợp lý.” Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch, nói, “Cũng bởi vậy, nguy hiểm tử vong của phó bản là không thể tránh khỏi. Tại thế giới thật, Tiểu Hoa bị đánh ngất, tạm thời mất ý thức. Không biết chuyện gì đã xảy ra trong lúc cô bé hôn mê. Đến khi tỉnh lại, Tiểu Song đã chết. Chuyện này chuyển vào không gian ý thức, Tiểu Song chết là sự kiện xảy ra trong nháy mắt. Như thể vừa chớp mắt một cái, Tiểu Song đã chết.”
“Giống người phụ nữ trung niên 3-1 bị đè bẹp cơ thể, nhưng không gian không xuất hiện ô tô chạy qua. Tiểu Song chết cũng tương tự, sau lưng cô bé xuất hiện một con dao, không có quá trình hung thủ đi đến sau lưng đâm dao giết người.”
Bành Trình mặt lộ vẻ khó xử, cực kỳ miễn cưỡng mới đuổi kịp mạch suy nghĩ của mọi người.
Hắn ta hỏi: “Ơ thế… hung thủ gây án như thế nào? Tiểu Hoa thiếu hụt một phần ký ức… nghĩa là bỏ lỡ toàn bộ quá trình gây án? Đờ mờ, chúng ta hoàn nguyên quá trình gây án kiểu gì? Tìm hung thủ như thế nào?”
Minh Thiên nói: “Ký ức Tiểu Hoa chỉ bị thiếu hụt khúc đâm dao giết người. Nhưng các hành động khác của hung thủ có thể phỏng đoán.”
Bành Trình hỏi: “Phỏng đoán như thế nào?”
Minh Thiên nói: “Có nhiều lý do giết người. Loại thứ nhất, hung thủ có thâm cừu đại hận với người chết, ủ mưu đã lâu. Rất nhiều tội phạm có chỉ số thông minh cao đều thuộc loại hình này. Hung thủ cẩn thận lên kế hoạch giết người, vạch đường lui, thoát khỏi hiềm nghi.”
“Loại hình thứ hai là lên cơn xúc động giết người. Hai người không quen biết, không hề liên quan đến nhau, đang đi trên đường thì nóng máu lên cơn giết người. Trong đời sống hiện thực, đa số án mạng là kẻ dễ lên cơn xúc động giết người.”
“Nhưng còn một loại, tôi cho rằng đan xen hai loại người này.”
Bành Trình: “Đan xen hai loại người này?”
Minh Thiên nói: “Nói cách khác, hung thủ không có thâm cừu đại hận với người khác. Hung thủ ghét người chết, nguyền rủa mày đi chết đi, nhưng không đến mức muốn giết người này, trăm phương ngàn kế hại người.”
“Với tình huống này, nếu người chết đang ở trạng thái bị thương nặng, người ghét nhìn thấy sẽ thấy chết mà không cứu; hoặc người chết ngã xuống đất không thể động, không đến mức sẽ chết, hung thủ phát hiện chung quanh không có người chứng kiến, nhân tố này tố dẫn dụ hung thủ lên cơn xúc động, vì thế ôm tâm lý không giết thì phí, hung thủ bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội ra tay. Chúng ta có thể gọi tình huống này là “nhặt của hời”.”
Tạm dừng một chút, Minh Thiên lại nói: “Đổi sang phó bản 3-2, hung thủ chán ghét một học sinh, nhưng không đến mức giết cô bé, chuyên môn thiết kế giết người. Mặt khác, Tiểu Song và Tiểu Hoa muốn bày trò đùa dai nên sẽ giữ kín bí mật. Cho nên khả năng cao hung thủ không biết bí mật của hai cô bé, cũng không biết vụ gian lận.
“Hung thủ chỉ thấy người mình ghét trong bóng đêm chơi trò chơi, sau đó trong bóng đêm xảy ra chuyện khiến hung thủ nóng máu giết người, làm ra hành động không thể vãn hồi.”
Minh Thiên nói xong, Bành Trình khiếp sợ nhìn hắn: “Suy nghĩ của cậu không chỉ đáng sợ, hơn nữa tư duy nhảy lên tục, người bình thường không hiểu nổi. Đoạn Dịch giảng dễ hiểu hơn cậu! Cậu nói gì tôi chả hiểu!”
Minh Thiên: “…”
Đoạn Dịch nhìn về phía Bành Trình: “Tiểu thiên nói không đủ rõ ràng à?”
Bành Trình: “Ờ… Trong bóng đêm đã xảy ra chuyện gì mà hung thủ nổi máu giết người? Tôi thật sự không thể liên tưởng. Đại ca Minh Thiên nè…” nuốt nước miếng, Bành Trình nói: “Thôi, tôi không dám nói.”
Minh Thiên khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt cong cong nhìn về phía Bành Trình, mỉm cười hỏi: “Nói đi.”
Bành Trình lập tức nói: “Vãi cậu cười đáng sợ quá! Tôi không dám nói!”
Đoạn Dịch nhíu mày: “Rốt cuộc cậu có thành kiến gì với Tiểu Thiên? Em ấy cười hiền lành thế mà!”
Bành Trình: “Tôi…”
Chửi thầm Đoạn Dịch là Trụ Vương bị Đát Kỷ che mờ mắt, Bành Trình nói: “Người bình thường sao có thể dễ dàng đoán được suy nghĩ của hung thủ? Cậu ấy nói như vậy… Đại biểu bản thân cậu ta cũng rất đáng sợ. Tâm lý biến… có khuynh hướng đó đó!”
Nghe được lời này, Ổ Quân Lan và Khang Hàm Âm đồng thời mở to hai mắt, cũng âm thầm xích xích lại gần Bành Trình.
Minh Thiên hơi mím môi, không nói chuyện, chỉ suy tư gì nghiêng đầu, nhìn thật sâu vào mắt Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nghiêm túc trừng mắt Bành Trình, rồi nắm chặt tay Minh Thiên, trịnh trọng nhìn về phía hắn. “Lời này tôi nói với Bành Trình, càng muốn nói với em. Lần trước em đoán động cơ của Đạt Quang từng nghi ngờ bản thân. Nhưng em không được nghi ngờ bản thân như thế. Đoán tâm lý hung thủ, hoàn nguyên quá trình gây án, chỉ chứng tỏ em thông minh, không liên quan đến mấy thứ khác!”
Minh Thiên chống khuỷu tay trên bàn, nhìn chăm chăm Đoạn Dịch: “Vâng. Em cùng anh phân tích. Những người khác em mặc kệ.”
“Ừ.” Đoạn Dịch gật đầu, “Khỏi cần nhìn bọn họ. Đặc biệt không cần nhìn Bành Trình.”
Bành Trình: “…………”
Sửng sốt một hồi lâu, Bành Trình phản ứng lại, vội nói: “Không phải! Tôi không có vũ nhục ý tứ đại ca Minh Thiên! Ý tôi là, đại cao cần chú trọng xây dựng tâm lý tích cực. Chúng ta chơi trò này gây ảnh hưởng không tốt đối với tâm lý… Khi nào đại ca về nhớ gặp bác sỹ tâm lý! Tôi hữu nghị nhắc nhở thôi! Tại tôi lựa từ ngữ không đúng thôi!”
Đoạn Dịch mặc kệ Bành Trình, chỉ hỏi Minh Thiên, ngữ khí dịu dàng nói: “Tiếp tục nói suy nghĩ của em đi, xem hai ta có nghĩ giống nhau không.”
Bành Trình ngồi bên cạnh bị ngó lơ, đáng thương chớp chớp hai mắt, sau đó bị Đoạn Dịch hiếm khi dịu dàng dọa nổi da gà.
“Vâng.” Minh Thiên nói, “Thời gian Tiểu Đoản làm mất đèn pin và trước khi đèn điện được sửa xong, là hai điểm mấu chốt. Đầu tiên nói về đèn pin.”
“Sau khi trò chơi kết thúc, Tiểu Đoản có nói bốn câu. Hai câu “Đèn hỏng rồi, có phải do quỷ chưa đi” và “Ai có đèn pin” có logic chặt chẽ liên tiếp nhau. Anh Tiểu Dịch nghe được Tiểu Đoản nói những câu này, nghĩa là Tiểu Hoa nghe được. Như vậy trong lúc này, ý thức Tiểu Hoa còn tỉnh táo.”
“Nhưng từ câu “ai có đèn pin” đến “đèn được sửa xong rồi”, Tiểu Hoa chắc chắn đã mất ý thức. Bởi vì trong ý thức Tiểu Hoa không có quá trình “sửa đèn điện”.”
Thấy Đoạn Dịch khẳng định gật đầu, Minh Thiên nói tiếp: “Nếu Tiểu Hoa mất ý thức sau câu “ai có đèn pin”, thì nghĩa là trước đó, cô bé vẫn còn tỉnh táo.”
“Lúc Tiểu Đoản bật đèn điện, tiến vào khu vực chơi, sử dụng đèn pin; trò chơi kết thúc, cô bé đi bật đèn, hỏi ai có đèn pin, Tiểu Hoa vẫn tỉnh táo. Điều này chứng minh Tiểu Đoản làm mất đèn pin trong quá trình chơi trò chơi. Rất có thể là cô bé không cẩn thận đánh mất. Hơn nữa không có ai biết chuyện này…”
Ngón tay gõ qua gõ lại trên mặt bàn, Minh Thiên nói: “Em nghĩ, có lẽ hung thủ đã nhìn thấy đèn pin bị rơi xuống… Xuất phát từ sự căm ghét các học sinh, hoặc học sinh có tâm lý bất ổn, hung thủ dứt khoát phá hỏng đèn điện, thừa dịp không gian tối om, xông vào sân chơi, giết người, cuối cùng rời đi.”
“Nói cách khác, Tiểu Đoản đánh rơi đèn pin là yếu tố kí.ch thích hung thủ lên cơn xúc động giết người.”
Đoạn Dịch nghe đến đó, nghiêm túc trầm tư hồi lâu.
Một lúc sau anh nghĩ thông suốt một chuyện, nặng nề thở dài một hơi. “Ừ, nếu là như thế… Tôi nghĩ ra một khái niệm hoàn chỉnh về vụ án này.”
Minh Thiên và Đoạn Dịch hai người đã ăn ý mười phần, chỉ một ánh mắt, không cần nói nhiều đã đủ hiểu ý nhau. Nhưng người khác không cách nào ăn ý bằng.
Bởi vậy cách đó không xa Vân Hạo hỏi: “Khái niệm gì? Mặc dù là như vậy, hung thủ ghét Tiểu Song, cũng cần có nguyên nhân ghét chứ? Động cơ của hung thủ rốt cuộc là gì, tôi chưa hiểu.”
Đoạn Dịch nói: “Cậu có thấy mặt bốn người đang ngủ không?”
“Không.” Vân Hạo nói, “Bọn họ trước sau đưa lưng về phía tôi. Tôi bò lên giường họ, đánh vào tay họ, nhưng bọn họ đưa mặt vào tường, làm đủ kiểu vẫn không thể thấy chính diện. Chứng tỏ… Tiểu Hoa có ấn tượng mơ hồ về người hiềm nghi. Cô bé chỉ nhớ bọn họ đang ngủ.”
Câu nói của Vân Hạo kí.ch thích linh cảm của Đoạn Dịch.
Trầm tư một lát, Đoạn Dịch lẩm bẩm: “Đúng vậy, cô bé chỉ nhớ bọn họ đang ngủ, chi tiết này rất quan trọng. Manh mối hữu hạn, chỉ có thể phân tích từ manh mối có sẵn. Suy ra “ngủ” chính là manh mối mấu chốt!”
“Hở… vì sao Ngủ là mấu chốt?” Bành Trình cẩn thận mở miệng hỏi.
Đoạn Dịch liếc hắn ta một cái, nói: “Ban đầu chúng ta cho rằng, các học sinh ở trong phòng học chơi trò chơi. Nhưng quay đầu suy nghĩ lại, đây là hoạt động trại hè. Bọn họ ban ngày đi du lịch nơi nơi, buổi tối có cơ hội tìm phòng học trống à?”
Phòng học có bàn ghế, không phù hợp chơi trò chơi này, chướng ngại vật quá nhiều, mọi người sờ so.ạng di chuyển trong không gian tối rất dễ vấp té.
Bởi vậy theo lý thuyết, phòng học rộng lớn và trống trải, là nơi phù hợp để chơi trò chơi nhất
Nhưng đang tham gia trại hè, bốn học sinh rất khó tìm được nơi phù hợp.
Như vậy đối với họ, chỗ nào là phù hợp nhất?
Sau một lúc lâu, Khang Hàm Âm khoanh tay trước ngực trầm tư mở miệng: “Lúc chơi trò chơi, các học sinh phát hiện đèn điện bị hỏng, mà đèn được sửa rất nhanh… Tiểu Đoản dùng từ “sửa”, có vẻ không đơn giản là đứt cầu dao. Nhưng nếu phòng học bị hỏng đèn, dây điện được luồng âm tường, chỉ sợ không dễ sửa vậy đâu.”
“Đúng, phó bản thoạt nhìn thiếu manh mối, nhưng thật ra mỗi cái manh mối đều rất quan trọng.” Đoạn Dịch tiếp lời, “Tiểu Hoa dùng từ “sửa”, nghĩa là có quá trình sửa chữa.”
“Nếu là đứt cầu dao điện, sẽ không dùng từ này; nếu bóng đèn hỏng, thì nên dùng từ đổi bóng đèn. Từ “sửa” này, khả năng cao đèn không sáng là do dây điện mạch điện.”
“Nhưng nếu đây sự cố phát sinh ở phòng học, xử lý không thể đơn giản như vậy. Phòng học ở trong trường học, mạch điện trường học khá là phức tạp. Cuối cùng, quan trọng nhất là…”
“Chúng ta đã phân tích qua, hung thủ không tham gia vào trò chơi. Việc đèn bị hỏng chắc chắn do hung thủ làm, vì hung thủ cần thời gian giết người…”
“Như vậy, nếu trò chơi tiến hành ở phòng học, hung thủ cách không phá bóng đèn, hoặc phá dây điện bên trong như thế nào? Hung thủ không thể làm được cả hai việc này, cũng không thể đứng ở ngoài phòng học phá đèn điện.”
“Đúng vậy, không có khả năng. Nếu hung thủ ở ngoài phòng học, muốn làm bọn họ không mở được đèn, hung thủ chỉ có thể động chạm vào công tắc nguồn điện, bởi vì hung thủ không thể cạy tường cắt dây điện. Nhưng Tiểu Hoa dùng từ “sửa”, loại trừ khả năng đứt cầu dao điện.”
Ổ Quân Lan hơi nhíu mày, “Như vậy, vô luận từ góc độ nào, trò chơi tuyệt đối không tiến hành ở phòng học. Nhưng nếu không phải phòng học…”
Đoạn Dịch lập tức nói: “Các học sinh tham gia trại hè, tấm ảnh chụp chung trên đỉnh núi. Suy ra đêm đó các học sinh ở trên núi ăn ngủ ngoài trời. Bọn họ dựng lều trại, người tham gia trại hè đều là học sinh giỏi, số lượng học sinh có lẽ không quá nhiều. Bốn người một tổ ngủ trong một lều trại tứ giác to, là chuyện hoàn toàn có khả năng!”
“Cho nên… Rất có thể các học sinh chơi trò chơi trong lều!
“Đèn trong lều có thể là nhờ thầy cô dẫn từ bên ngoài vào. Nên hung thủ ở ngoài lều rất dễ phá dây điện.”
Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, nói: “Không sai. Đúng là như vậy. Học sinh trại hè không đông, nhưng không chỉ có bốn người. Chắc chắn còn có vài lều trại ở phụ cận. Trên núi có khu vực cắm trại. Đa số mọi người cắm trại qua đêm ở chỗ này.”
“Chờ đêm đã khuya, các thầy cô thúc giục học sinh đi ngủ. Có bốn học sinh không chịu ngủ, dọn hành lý sang một bên, kéo ra ngoài lều. Chờ đến 12 giờ khuya, bọn họ bắt đầu chơi trò chơi bốn góc.”
“Dưới tình huống này, vì an toàn của học sinh, để ngừa có người nửa đêm đi WC, phát sinh tình huống đụng trúng cây té vũng bùn, khu cắm trại chắc chắn có mắc đèn.”
“Chúng ta có thể giả tưởng tình hình như sau: Trong khu cắm trại có một loạt lều trại tứ giác, hoặc xếp thành hình tròn. Cửa lều hướng về phía đèn công cộng.”
“Bởi vì là dã ngoại, niên đại lạc hậu, số lượng đèn không có nhiều. Người ra ngoài lều nương theo ánh đèn sẽ không đụng trúng cây hoặc bị vấp ngã. Mà người ở trong lều kéo kín rèm, ánh sáng yếu ớt không đáng kể, có thể dùng để chơi trò chơi bốn góc.”
Nghe đến đó, Đoạn Dịch cho Minh Thiên một ánh mắt khẳng định, tỏ vẻ mình cũng nghĩ như thế.
Minh Thiên duỗi tay gẩy tóc mái bên tai Đoạn Dịch, vừa nghịch đầu người ta vừa nói: “Em nghĩ các học sinh đeo bịt mắt khi chơi trò chơi. Ít nhất là ban đầu Tiểu Đoản và Tiểu Song đều đeo. Bên ngoài có ánh sáng nhạt, Tiểu Song đi qua đi lại gian lận sẽ bị thấy. Cho nên cô bé lấy cớ, bảo mọi người đeo bịt mắt.”
“Trò chơi kết thúc, Tiểu Đoản cởi bịt mắt, phân biệt vị trí của mình. Cửa lều đối diện đèn công cộng, trong lều có nối đèn điện, vừa khéo đèn được nối điện và treo ở cửa lều, cho nên Tiểu Đoản dễ dàng tìm được công tắc đèn.
“Đi tới cửa lều bật đèn lên, Tiểu Đoản phát hiện đèn không sáng, hỏi có ai có đèn pin không, động tác tiếp theo rất có thể là thuận tay kéo đèn điện, phát hiện dây điện bị đứt. Kế tiếp…”
Tự hỏi trong chốc lát, Minh Thiên đổi qua nghịch nút cổ áo Đoạn Dịch.
Kéo nút áo Đoạn Dịch, hắn mở miệng: “Tiểu Đoạn thấy dây điện bị đứt, đi tìm thầy cô hỗ trợ. Nhưng nếu một mình đi loanh quanh trên núi tối đen rất đáng sợ, nên cô bé kéo nam sinh duy nhất đi theo mình… Chuyện này hoàn toàn có khả năng. Dù sao hai người cũng không biết trò chơi có người gian lận, tưởng có quỷ thật, nên kết bạn đi đường đêm cho đỡ sợ.”
“Lúc này… Ừm… nếu Tiểu Hoa trước sau không nghe thấy âm thanh gì đặc biệt, vậy thì loại lều bọn họ ở chắc là loại lều tứ giác giản dị. Bốn cọc cố định, bốn miếng vải, tạo thành lều trại giản dị, quá tiện để hung thủ lặng yên không một tiếng động lẻn vào.”
Hơi tạm dừng, Minh Thiên nói tiếp. “Em cho rằng, sau khi hung thủ tiến vào sau… Khả năng thứ nhất, hung thủ đâm giết Tiểu Song, sau đó tìm đồ vật đập ngất Tiểu Hoa, làm cô bé mất ý thức.”
“Chúng ta có thể loại trừ khả năng này. Bởi vì nếu làm như thế, nguyên nhân sau khi giết Tiểu Song tiếp tục đập ngất Tiểu Hoa chỉ có một: Tiểu Hoa nghe được động tĩnh hung thủ giết người, đi tới xem xét, hung thủ sợ cô bé kêu to khiến người khác chú ý, cho nên đập ngất cô bé.”
“Nhưng trong ý thức Tiểu Hoa không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào. Cho nên có thể loại bỏ khả năng này.”
“Chỉ còn một khả năng: Hung thủ đập ngất Tiểu Hoa trước, rồi giết Tiểu Song. Vì sao xuất hiện tình huống này…”
Khẽ nhíu mày, tự hỏi trong chốc lát, Minh Thiên nói: “Bởi vì sau khi hung thủ vào lều trại, vừa khéo ở phía sau Tiểu Hoa. Hung thủ cầm vật gì đó đập vào gáy Tiểu Hoa, làm cô bé mất ý thức. Tiểu Song nghe được động tĩnh, đi tới, thậm chí nhìn thấy mặt hung thủ.”
“Hung thủ bại lộ hành tung, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, hắn giết Tiểu Song.”
“Em muốn sửa lại cách nói vừa nãy. Đèn pin bị rơi không phải yếu tố kí.ch thích hung thủ xúc động muốn giết người. Thấy đèn pin lăn xuống, hung thủ chỉ muốn giáo huấn các học sinh. Hung thủ cảm thấy bản thân cần vào lều dạy dỗ đám học sinh đáng ghét. Giết người là hành vi bộc phát dưới cơn kinh hoảng thất thố bị Tiểu Song phát hiện.”
“Hung thủ giết Tiểu Song, rời đi. Qua một khoảng thời gian, Tiểu Đoản và Tiểu Bình dẫn thầy cô đến thay dây điện. Trong lều, Tiểu Hoa từ từ tỉnh lại. Đèn sáng, mọi người phát hiện Tiểu Song nằm giữa vũng máu. Đây là toàn bộ diễn biến sự việc.”
Suy luận của Minh Thiên làm rất nhiều người trầm mặc.
Cuối cùng Bành Trình lấy hết can đảm lớn mật đặt câu hỏi. Hắn ta nhíu mày nhìn Minh Thiên: “Ờ… động cơ… tôi vẫn chưa hiểu. Tiểu Song thấy hung thủ đánh ngất Tiểu Hoa, hung thủ bị hoảng nên ra tay giết người, cái này tôi hiểu. Nhưng mà á… Đèn pin kí.ch thích hung thủ lên cơn giáo huấn, là sao?”
“Hung thủ giáo huấn học sinh đáng ghét? Vì sao hung thủ ghét học sinh? Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ!”
“Còn có, trong hoàn cảnh tối thui, hung thủ nhìn không ra ai với ai chứ nhỉ? Hung thủ chui vào lều, vừa khéo đứng sau lưng Tiểu Hoa, cũng là trùng hợp? Tại sao hung thủ đập ngất Tiểu Hoa? Chẳng lẽ hung thủ đập ai cũng được?”
Trả lời Bành Trình là Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nói: “Đúng vậy, cậu đã hỏi tới mấu chốt. Hung thủ đập ai cũng được.”
Bành Trình: “Vì sao?”
Đoạn Dịch nói: “Trước khi trả lời vấn đề của cậu, để tôi bổ sung lập luận của Minh Thiên. Đầu tiên là kết cấu lều trại. Bốn học sinh ngủ trong một lều tứ giác. Lều trại thời 80-90 cực kỳ đơn sơ. Bốn góc đặt bốn cây cọc cố định, sau đó dùng vải bố vây quanh.”
“Không phải dùng một tấm vải lớn bọc toàn bộ lều, mà là dùng bốn miếng vải, hai bên mỗi miếng vải luồn dây thừng, cột vào cọc cố định. Miếng vải là một mặt lều trại. Bốn miếng vải được cố định bởi dây thừng cột vào cọc, hình thành lều trại.”
“Đỉnh chóp lều dùng ô to che phía trên là xong, ai chú trọng thì dùng thêm một tấm vải bố khác phủ lên trên. Chỗ này mọi người hiểu chứ?”
Bành Trình gật đầu: “Tôi biết! Tôi từng xài loại lều này! Tứ phía lùa gió, chúng tôi ngồi bên trong nướng BBQ!”
Đoạn Dịch nói: “Dưới tình huống này, lều trại tứ phía trên dưới có khe hở rất lớn. Hơn nữa dù lều trại có cửa hay không, hung thủ chỉ cần dùng dao cắt dây thừng cố định cọc, vải bố sẽ tự động rời ra.”
Bành Trình: “Tôi hiểu, hung thủ cắt dây thừng, lều trại mất một mặt “tường”, nên hung thủ dễ dàng chui vào lều, hơn nữa không tạo động tĩnh gì lớn.”
“Đúng vậy.” Đoạn Dịch nhìn các người khác nói, “Về vụ đèn pin, tôi và Tiểu Thiên có cái nhìn giống nhau. Đêm khuya 12 giờ, các học sinh đi ngủ, bốn học sinh lại chơi trò chơi. Bọn họ bật đèn, dọn hành lý ra ngoài, tạo khu vực chơi. Dọn xong hành lý, ba học sinh chọn góc đứng, Tiểu Đoản phụ trách tắt đèn, vào vị trí chơi.”
“Tắt đèn xong, Tiểu Đoản cầm đi pin đi vào lều. Trò chơi bắt đầu. Lúc nãy Tiểu Thiên đã phân tích qua, đèn pin bị Tiểu Đoản vô tình đánh rơi, Tiểu Hoa không biết. Chính mắt tôi thấy Tiểu Đoản bỏ đèn pin vào túi áo. Như vậy trong lúc chơi trò chơi, đèn pin vô tình rơi khỏi túi áo, lăn ra ngoài.”
Quan sát mức độ tiếp thu của mọi người, Đoạn Dịch nói tiếp: “Các học sinh chơi trò chơi trên núi, mặt đất ẩm ướt, chắc chắn mặt đất được phủ thảm, nên đèn pin rơi xuống không tạo ra âm thanh lớn, ít nhất không khiến Tiểu Hoa chú ý.”
“Tiểu Đoản có lẽ không phát hiện mình mất đèn pin, hoặc có biết nhưng không đi nhặt, vì bọn họ đang nghiêm túc chơi trò gọi quỷ. Trước khi trò chơi kết thúc, cô bé không dám lộn xộn. Cô bé sợ chọc giận quỷ, bị quỷ trả đũa.”
“Còn nhớ vừa rồi theo lời chúng ta nói, loại lều này có khe hở trên dưới rất lớn không? Vậy nên đèn pin hoàn toàn có thể lăn ra ngoài lều. Bên ngoài lều có bùn đất ẩm ướt, lùm cây, hoặc cỏ xanh, đèn pin rớt ra ngoài không phát ra tiếng vang khiến Tiểu Hoa chú ý, cũng là bình thường.”
“Thật ra tôi nghĩ, lúc ấy Tiểu Hoa đang hết sức chăm chú chơi trò chơi. Đoán xem khi nào Tiểu Song bắt đầu gian lận, nên diễn như thế nào để phối hợp Tiểu Song dọa hai người bạn còn lại. Trong lòng đắc ý dào dạt, chuẩn bị sắm vai nhân vật. Vậy nên cô bé không biết chính vào lúc ấy, đèn pin lăn ra ngoài, bị hung thủ ở ngoài lều nhìn thấy.”
Nói tới đây, sự tình càng ngày càng tiếp cận chân tướng, biểu cảm Đoạn Dịch cũng trở nên nghiêm túc. Ngữ khí anh trầm hơn rất nhiều, thậm chí có vài phần bất đắc dĩ.
“Hung thủ rất có thể là học sinh trại hè, có lẽ biết mỗi lều chỉ có một đèn pin. Vì thế sau khi thấy đèn pin bọn họ bị rớt, hung thủ cảm thấy mình có thể nhân cơ hội làm cái gì đó. Như Tiểu Thiên nói, đèn pin kíc.h thích hung thủ lên cơn xúc động giết người.
“Hung thủ qua về lều của mình lấy dao, trở lại bên ngoài lều của bốn học sinh. Đầu tiên hung thủ dùng dao cắt dây điện bóng đèn, rồi vòng ra phía sau lều. Chờ Tiểu Đoạn phát hiện dây điện bị đứt, kéo Tiểu Bình đi ra ngoài, hung thủ dùng dao cắt dây thừng cố định, lặng lẽ lẻn vào lều.”
“Từ từ……”
Đoạn Dịch khựng lại, nói: “Sửa lại một chút, như Tiểu Thiên mới vừa nói, đèn pin không phải yếu tố k.ích thích hung thủ lên cơn xúc động giết người, mà chỉ khiến hung thủ nổi máu dạy đời. Hung thủ đi vào lều, người đầu tiên gặp được là Tiểu Hoa đưa lưng về phía mình. Hung thủ không giết Tiểu Hoa, chỉ dùng chuôi dao hoặc vật khác đập ngất Tiểu Hoa.”
“Nhưng hành động này khiến Tiểu Song chú ý. Nếu Tiểu Song lớn tiếng kêu la, khiến Tiểu Đoản Tiểu Bình chưa đi xa quay về, hoặc khiến các thầy cô chú ý, hung thủ sẽ bị bắt quả tang. Đến lúc đó muốn giải thích rõ ràng cũng khó. Cho nên dưới cơn hoảng loạn, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng… Chờ Tiểu Song đi tới gần, hung thủ nhào lên bịt miệng cô bé, ôm khống chế cô bé, đồng thời tay cầm dao đâm vào lưng cô bé. Giết người xong, hung thủ đẩy ngã Tiểu Song, đào tẩu từ phía sau lều trại.”
“Anh Đoạn từ từ đã, chúng ta tiếp tục khúc trước đi… Đèn pin kí.ch thích cơn xúc động giết người hay là hung thủ chỉ muốn giáo huấn người khác cũng được… Nguyên nhân hung thủ bồi hồi ngoài lều là gì? Tại sao đèn pin khiến hung thủ nổi máu làm việc xấu? Tôi không hiểu! Rốt cuộc…”
Bành Trình vỗ trán hỏi, “Rốt cuộc là vì cái gì?”
“Đáp án nằm ở bốn người có hiềm nghi đang làm… Ngủ.” Đoạn Dịch nói.
Trán Bành Trình dùng tốc độ có thể thấy được nhảy ra một dấu chấm hỏi.
Minh Thiên nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói: “Bốn người đang ngủ thì đám Tiểu Song gọi quỷ. Để dọa bạn bè, diễn chân thật nhất, Tiểu Song và Tiểu Hoa hét to quỷ quỷ, đánh thức bốn người kia.”
Bành Trình: “????”
Minh Thiên nói: “Thật ra trò chơi bốn góc không chỉ được chơi một lần. Hoạt động cắm trại kéo dài nhiều ngày. Tiểu Song và Tiểu Hoa cũng liên tục dọa Tiểu Đoản, Tiểu Bình vài lần.”
“Cậu xem đi, tối qua chúng ta gọi được quỷ, nhưng sau đó thành công tiễn quỷ đi, chúng ta chẳng bị gì hết. Qủy sẽ không giết người lung tung. Con quỷ tối hôm qua chúng ta gọi tới không lợi hại, nên không thể nói cho chúng ta biết điểm thi. Đêm nay chúng ta thử lại, chắc chắn sẽ hỏi được điểm số…”
“Đại loại Tiểu Song khuyên mọi người chơi trò chơi thêm vài ngày. Cô bé gian lận, làm mọi người cho rằng thật sự có quỷ, cùng lúc đó, để bạn bè tin rằng có quỷ, cô bé hét rất to, kỹ thuật diễn chân thật hết sức. Chắc hẳn anh Tiểu Dịch đã được lĩnh hội đầy đủ khi vào phòng 3-2.”
Minh Thiên nói tiếp: “Như chúng ta vừa rồi phân tích, khu cắm trại không phải chỉ ở có bốn người, còn có rất nhiều người khác. Hung phạm có thể là người ở lều cách vách. Liên tục vài ngày, đêm hôm khuya khoắt đều bị đánh thức, ai cũng không vui nổi. Cho nên hung thủ rất ghét bốn học sinh đó.”
“Đêm nay, bốn học sinh lại chơi trò chơi này. Một người có tính gắt ngủ đang ngủ ngon lành thì bị tiếng thét chói tai đánh thức, vì thế người này rời giường, nổi giận đùng đùng chạy tới lều cách vách. Lúc đó người này không thể nhịn được muốn mắng bọn họ, nói bọn họ đừng ầm ĩ lúc đêm khuya nữa.”
“Ôm tâm tư muốn nói chuyện đi tới gần lều, ngoài ý muốn nhìn thấy đèn pin lăn từ trong lều ra ngoài. Liên tục mấy đêm, đương nhiên người này biết các học sinh đang chơi trò gọi quỷ. Đêm nào cũng bị tiếng quỷ khóc sói gào, la hét có quỷ có quỷ đánh thức, không biết mới lạ.”
“Bởi vậy, nhìn thấy đèn pin lăn ra, người này nảy ra ý tưởng lợi dụng bóng tối giáo huấn mấy học sinh này. Không phải bọn họ gọi quỷ à? Thế thì mình sẽ giả quỷ, chui vào đánh một người, giáo huấn một trận cho chừa, làm họ tưởng rằng quỷ đánh người, xem về sau còn dám tiếp tục chơi hay không. Vì thế người này cầm dao cắt dây điện…”
“Khúc sau như tôi và anh Tiểu Dịch đã phân tích. Người này không ngờ Tiểu Song không cùng Tiểu Đoản đi tìm thầy cô sửa dây điện, không ngờ cô bé nghe thấy động tĩnh đi đến gần… chỉ có thể hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.”
Suy nghĩ thêm một lát, Minh Thiên nói: “Đương nhiên, chưa chắc hung thủ là học sinh cùng trại hè. Khu cắm trại là loại công cộng, bên trong có học sinh, cũng có đủ loại lữ khách leo núi. Có thể nhanh chóng không chế hai học sinh, không khiến bất kỳ ai chú ý, rất có thể là một người trưởng thành có thể lực không tệ.”
“Nguyên nhân cũng vì khu vực công cộng hỗn tại, lữ khách tới tới lui lui, không có cơ chế đăng ký nghiêm ngặt, camera theo dõi cũng không phổ biến… Nên hung thủ không bị tìm ra. Rất có thể hung thủ đã xuống núi suốt đêm, khi cảnh sát tới, hung thủ đã cưỡi xe lái thuyền đi mất.”
“Hơn nữa tôi đoán… Qua nhiều năm như vậy, có lẽ Tiểu Hoa đã đoán được lý do Tiểu Song bị ngộ hại. Trong ấn tượng của cô bé có bốn người đang ngủ, vì ở lều cách vách luôn có người đang ngủ bị đánh thức. Tôi đoán mấy hôm trước, người ở cách vách từng tìm bọn họ nói chuyện, bảo bọn họ đừng gây ảnh huổng giấc ngủ của mình.”
“Bởi vậy trong ý thức của Tiểu Hoa, từ khóa về hung thủ là hai chữ “Đang Ngủ”.”
“Đù má đù má đù má đù má…”
Bành Trình nghe choáng váng, “Nếu như vậy… Đúng thật… Nghe rất hợp lý…”
“Vì sao đèn điện bị hỏng, vụ đèn pin… Ừ… Đúng, không thể là phòng học. Chơi ở phòng học thì sao mà đánh thức người đang ngủ được. Ai đời nằm ngoài hành lang ngủ…”
“Tôi… Tôi bị thuyết phục rồi! Không tồi!”
“Nhưng một vấn đề mới…”
Bành Trình lơ ngơ nhìn Đoạn Dịch và Minh Thiên, hỏi, “Tuy tôi hiểu mấy cái đó rồi… Nhưng qua màn kiểu gì?”