Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 28



Từ 10 giờ đêm hôm trước đến 9 giờ đêm hôm sau là thời gian để người sói và thần chức sử dụng kỹ năng. Tính ra thời gian “trời tối rồi mời mọi người nhắm mắt đi ngủ” trong trò này kỳ thật vô cùng lâu.

Thời điểm Đoạn Dịch rút được chức năng nhà tiên tri ở ván thứ nhất, liền nghĩ tới việc đợi đến ban ngày mới sử dụng kỹ năng. Bởi vì có thể lợi dụng giai đoạn thăm dò xem mặt đoán ý người khác, rồi chọn ra một người khả nghi để kiểm tra, tỷ lệ tìm ra sói sẽ cao hơn. Cơ mà anh sợ mình bị sói xử lý sớm và chưa kịp lưu lại thông tin đã bị tống vào tù, cộng thêm sự tò mò muốn thử, nên đêm đầu tiên nghiệm đại một người.

Tại ván trước, khi Minh Thiên rút ra chức năng phù thủy, cũng sợ người sói cắn mình sớm, dẫn tới việc phí bình độc chưa kịp xài. Cho nên buổi tối vừa qua 10 giờ đêm, hắn liền sử dụng độc dược tiễn số 6.

Đối với người sói mà nói, từ đầu đến giờ họ đều chọn xuống tay lúc đêm khuya là có nguyên nhân cả.

Giai đoạn thăm dò ban ngày, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập cạnh nhau, người sói mà sử dụng thiết bị rất dễ bị người khác phát hiện; việc cớ về phòng lén cắn người cũng khó trót lọt. Khi tất cả người chơi trao đổi và tổng hợp tuyến thời gian, tuyến hành động, phe sói sẽ bị hớ ngay; còn nữa, cắn người là kỹ năng yêu cầu các người sói cùng nhau thao tác, nếu liên tục có người tìm cớ tránh mặt, cũng dễ bị bại lộ.

Cuối cùng, người sói càng sớm sử dụng kỹ năng, càng có lợi. Nếu dùng trước khi thủ vệ bảo vệ người, vu nữ ném độc giết sói, thì sẽ đạt được ưu thế cực lớn.

Rất nhiều lý do khiến phe sói cắn người vào ban đêm.

Bởi vậy, dù là chức năng hay người sói, chọn dùng kỹ năng vào ban đêm, hay chờ đến ngày hôm sau trước 9 giờ tối mới sử dụng, đều có chỗ lợi. Quan trọng là bản thân người chơi tự cân nhắc, có dám đánh cược hay không.

Tuy nhiên tình hình trước mắt, vì thiếu kinh nghiệm chơi trò chơi này, các người chơi cơ bản đều dùng kỹ năng vào ban đêm cho an toàn, hơn nữa bị ảnh hưởng bởi cách chơi Ma Sói ngoài đời thực, đa số mọi người hình thành tư duy quán tính rằng, người sói và chức năng luôn dùng kỹ năng vào ban đêm.

Đoạn Dịch sáng sớm vừa tỉnh ngủ cũng vậy, theo bản năng cho rằng tối hôm qua người sói đã cắn người.

Anh quên mất trong trò chơi này, kịch bản người tốt và người sói chém giết nhau đa dạng hơn nhiều, với vô vàn chi tiết diễn kịch khó lòng phòng bị.

Hiện tại trên sân chỉ còn Đoạn Dịch có chức năng.

Từ tối hôm qua đến bây giờ Minh Thiên chưa cắn người, chỉ cần trước 9 giờ tối nay cắn Đoạn Dịch, người sói liền thắng lợi.

Buổi sáng cứ tưởng Minh Thiên sơ ý lộ đuôi, kẻ thông minh cũng có lúc bất cẩn, ai dè đứa bất cẩn lại là Đoạn Dịch.

Bây giờ ngẫm lại, nào có cái gì gọi là “may mắn”, chỉ có Minh Thiên nắm toàn bộ tiết tấu mà thôi.

(Đơn giản là đêm qua sói k cắn, Minh Thiên chơi tâm lý khiến Đoạn Dịch suy nghĩ theo quán tính và lộ chức năng, cũng biết s1 tự vệ nên kêu s8 kéo s1 vào tù. Giờ cắn s7 là sói win -> Giết cục bộ Chức năng)

·

Buổi sáng 10 giờ đúng. Trong phòng số 7.

Đoạn Dịch ngồi trên sô pha hút thuốc, hai mắt hơi híp.

Minh Thiên ngồi ở đối diện, cứ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Hai bên giằng co hồi lâu, cuối cùng Minh Thiên mở miệng: “Anh Tiểu Dịch, anh giận em à?”

“Tôi đây buồn bực.” Phun ra một ngụm khói, Đoạn Dịch mở mắt, cách làn sương khói nhìn về phía Minh Thiên, “Nhưng không phải giận cậu, tôi trách bản thân không đủ nhạy bén, bị cậu lừa ngọt quá thôi. Không có gì ghê gớm, có chơi có chịu. Mà hỏi cái… Sao cậu đoán được Ổ Quân Lan có chức năng?”

“Tối hôm qua em đi tìm anh, anh không cho em vào, em đoán là trong phòng có người. Thứ hai, tối hôm qua chúng ta bị Mạt Lị gây thương tích, từ phòng khách trở lại hành lang bên này, khi các người chơi lục tục ra ngoài ấy, Ổ Quân Lan đi từ cuối hành lang tới. Nhưng phòng cô ấy là số 1, nằm đầu hành lang.”

“Kết hợp hai manh mối suy ra, cô ấy đi tìm anh, sau đó anh cho cô ấy vào phòng mình. Phòng của anh là số 7, ở nửa sau hành lang.”

“Lý do cô ấy tìm anh vô cùng dễ đoán. Số 5 số 8 bàng quang, số 10 Trương Trác không giỏi trò này. Bành Trình thích ghẹo gái, cô ấy sẽ không đến phòng hắn lúc buổi tối. Cho nên nếu gặp chuyện chỉ có thể tìm anh thương lượng.”

“Nhưng cô ấy muốn tìm anh thương lượng chuyện gì? Phù thủy không cần trao đổi với ai, ba tiên tri có vấn đề đã được mọi người đặt lên bàn phân tích rõ ràng. Nếu Ổ Quân Lan là phù thủy, trực tiếp ném độc em là xong. Huống chi anh có ý định xử em, cộng thêm chuyện số 9, đã chứng minh khả năng cao nhất anh là phù thủy. Suy ra Ổ Quân Lan chỉ có thể là thủ vệ. Cô ấy không biết nên bảo vệ ai, bèn tìm anh trao đổi.”

“Đương nhiên, khi đó em không dám khẳng định trăm phần trăm. Nhưng sáng nay thông qua lời anh nói em đã xác nhận được. Cô ấy chắc chắn là thủ vệ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 396: 396: Phạm Nhất Chưởng

Đoạn Dịch không thể không bội phục Minh Thiên. “Tối hôm qua cậu giúp tôi chắn rìu, tôi thực sự cảm kích. Lúc ấy tôi vội lo vết thương của cậu, không để ý cô ấy có từ phòng mình đi ra hay không.”

Minh Thiên nhíu mày: “Anh Tiểu Dịch…”

Đoạn Dịch dang hai tay lên tay vịn, cả người dựa hẳn vào sô pha, liếc Minh Thiên một cái. “Rồi sao? Sao cậu còn chưa động thủ? Tống tôi vào tù đi.”

“Anh đừng nóng, từ giờ đến 9 giờ tối còn 11 tiếng đồng hồ.” Minh Thiên nói, “Không bằng chúng ta thảo luận tiếp phương pháp vượt ải.”

Đoạn Dịch: “Cậu là sói, ném tôi vào tù tự động cậu sẽ qua ải.”

“Đúng là người sói sẽ được qua ải, nhưng người tốt trong tù có lẽ sẽ bị Mạt Lị cầm rìu chém chết. Em không muốn anh chịu chết.” đồng tử thâm thúy của Minh Thiên chiếu vào Đoạn Dịch, “Cho nên, đối với cách làm của em, anh thấy thế nào?”

Đoạn Dịch nhíu mày ngẫm nghĩ, nói lời thật lòng: “Tôi cho rằng quyết định của cậu rất lý trí. Chúng ta chưa chắc đã tìm được biện pháp vượt ải, cậu cần chuẩn bị đường lui cho mình, cũng chính là phe sói chiến thắng… người tốt thì vô tù. Đương nhiên, cậu vẫn còn lương tâm, ít nhất hiện tại còn suy xét giúp phe tốt vượt ải.”

Ánh mắt Minh Thiên trầm lặng. “Ý anh là, em cho phe tốt 11 tiếng đồng hồ để vượt ải? Trễ nhất đêm nay 8 giờ 59 phút, nếu các anh vẫn chưa nghĩ ra biện pháp, em sẽ đưa anh vào tù, sau đó dùng phương thức người sói thắng lợi để rời nơi này?”

Đoạn Dịch: “Cậu nghĩ như vậy là hết sức bình thường. Đây là quy tắc trò chơi. Tôi không có ý trách móc cậu đâu. Đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ làm như vậy. Yên tâm đi, cậu cứ việc động thủ lúc 8 giờ. Nếu tôi chết, hy vọng cậu vẫn còn sống sót ra ngoài. Ngày lễ ngày tết nhớ đốt tí tiền cho tôi là được…”

Nhìn Đoạn Dịch dùng giọng điệu hồn nhiên nói xong những lời này, vô tâm rít một hơi thuốc lá, rồi từ tốn phun khói, trông cứ như cao nhân đắc đạo, Minh Thiên đứng phắt dậy, bước đến trước mặt anh, giật mạnh điếu thuốc anh đang cầm.

Đoạn Dịch hơi giận. “Cậu làm gì đấy?”

Ngón cái bóp tắt tàn thuốc, vứt điếu thuốc lá vào thùng rác, Minh Thiên chống hai tay lên hai bên sườn sô pha Đoạn Dịch ngồi, cúi gần nhìn vào đôi mắt anh. “Không như anh nghĩ đâu. Còn nữa…”

“Em không cho anh 11 tiếng đồng hồ, em chỉ cho anh 4 tiếng đồng hồ. Đúng 2 giờ chiều, nếu anh chưa tìm được biện pháp vượt ải, em sẽ tiễn anh vào tù.”

“Không phải, rốt cuộc cậu có ý gì?”

Đoạn Dịch thật sự không biết Minh Thiên muốn sao, cũng không biết vì sao hắn đột nhiên giở chứng.

Sau khi phát hiện mình bị lừa gạt, cộng thêm việc Minh Thiên vô cớ tỏ thái độ chèn ép, Đoạn Dịch bắt đầu bực bội, giơ tay chạm vai hắn, muốn đẩy hắn ra.

Nhưng ngay lập tức anh nghe thấy Minh Thiên cắn răng rít “ưm” một tiếng, cùng lúc đó, sắc mặt Minh Thiên trắng bệch.

Đoạn Dịch phản ứng lại, kéo vạt áo sơmi hắn, cưỡng chế cởi ra, quả nhiên thấy băng gạc vai trái có vết máu thấm. Cảnh tối hôm qua Minh Thiên cứu mình hiện lên trong đầu, bao nhiêu tức tối khó chịu bay hết sạch. Anh vội vàng lấy hòm thuốc, lần nữa giúp Minh Thiên thoa thuốc, băng bó.

Lăn lộn một hồi, không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người bất tri bất giác tiêu tán.

Đoạn Dịch ngồi trở lại sô pha, giương mắt hỏi. “Còn đau không?”

Là một câu hỏi xuất phát từ thói quen lịch sự. Trong tình huống bình thường, người bị thương với tâm lý không muốn người khác lo lắng sẽ đáp “Không sao”, “Không đau” gì đó, Đoạn Dịch cũng nghĩ như vậy.

Ai dè Minh Thiên bình tĩnh nhìn anh, thành thật gật đầu: “Vâng, đau.”

Nếu anh không nhìn lầm, trong mắt hắn thế mà có chút ấm ức.

Đoạn Dịch thấy ánh mắt kia, tay không khỏi run bắn một cái. Làm cái quái gì đấy? Trông khác méo gì mình bắt nạt cậu ta!

Đoạn Dịch không biết nên nói gì tiếp theo, kịch bản nổi giận trong dự kiến nát bét. Đứng dậy lấy bình nước khoáng uống, anh quay về sô pha, tổng hợp một lượt manh mối trong phó bản này.

Kỳ thật manh mối có giá trị vô cùng ít ỏi, cốt truyện cũng đơn giản, xoay quanh cô gái Hồ Điệp.

Cô bé thích chơi trò trốn tìm, vào ngày sinh nhật 10 tuổi, cô bé cùng ba mẹ chơi trốn tìm rồi đột ngột mất tích.

Trà Hoa tìm 12 thám tử, nhờ họ giúp cô tìm kiếm Hồ Điệp. Trong số 12 thám tử có 4 kẻ giả mạo, bọn họ âm mưu muốn tống 8 thám tử còn lại vào tù.

Sau đó, 12 thám tử vào ở trong nhà Mạt Lị, nghe được một bài nhạc thiếu nhi, “Mẹ giết tôi. Cha ăn tôi. Anh ᴠà ᴄhị tôi ngồi dưới gầm bàn. Nhặt хương ᴄủa tôi lên. Chôn trong mộ đá lạnh lẽo.”

Bài hát được thu âm vào băng ghi âm, máy ghi âm kiểu cũ đặt trên tủ giày.

Theo lời Tiểu Vũ, máy ghi âm gần đây mới xuất hiện. Cô bé chưa từng nghe qua nội dung ghi âm, bởi vì mẹ không cho.

Mạt Lị có chồng tên là Hán Vân, hiện tại đang đi công tác dài ngày, nhóm thám tử không thể lấy được thông tin từ người này. Cho nên rất nhiều chuyện, Mạt Lị nói miệng không bằng chứng.

Mạt Lị nói mình có bốn đứa con, một nam ba nữ, Hồ Điệp là một trong số đó. Cô ta nói rằng sau khi Hồ Điệp mất tích, Trà Hoa và Tiểu Phong đều rời nhà tìm cô bé. Chỉ còn Tiểu Vũ ở nhà, nhưng cô bé không biết mình có 3 anh chị, trong nhà cũng không tồn tại dấu vết sinh hoạt của ba đứa bé.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Câu Chuyện Thứ Ba 8

Tối hôm qua bọn họ tìm được giấy khám bệnh, chứng minh Mạt Lị có dấu hiệu tâm thần phân liệt. Trong thân thể cô ta có một nhân cách khác tên Trà Hoa.

Nghĩa là đứa con gái Trà Hoa căn bản không tồn tại. Về việc Hồ Điệp và Tiểu Phong có tồn tại hay không, cũng thập phần khả nghi.

Cuối cùng, phòng ngủ chính có một cánh cửa thông ra sân vườn sau nhà.

Trong góc vườn có một ngôi mộ nhỏ, bia đá khắc hai chữ “Hồ Điệp”.

Theo như lời Tiểu Vũ, Mạt Lị hồi nhỏ đã ở căn nhà này, mà Hồ Điệp là con chó Mạt Lị hồi nhỏ nuôi.

Sắp xếp lại tất cả manh mối, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên. “Hai phó bản, hệ thống giao cho người sói hai phương pháp chiến thắng khác nhau, chưa chắc là không liên quan gì đến logic bối cảnh. Chúng bắt đầu từ giả thiết trước nhé…”

“Phó bản trước có bối cảnh dân quốc, nhưng phòng giam và phòng ngủ của người chơi không hề ăn nhập với phong cách trang hoàng thời dân quốc. Xem như hệ thống xử lý đặc thù hóa để đối đãi phù hợp với người chơi.”

“Tương tự phó bản này, một nhà ba người ở ba phòng một sảnh, lại nhiều ra một hành lang gồm 12 phòng ngủ và 2 phòng giam. Khu vực này có thể cho là một không gian độc lập và không liên quan đến cốt truyện. Nhưng các manh mối khác, nhất định có liên quan đến cốt truyện. Chúng sẽ không sinh ra từ hư vô, đều có lý do tồn tại.”

Ngừng lại một lát, Đoạn Dịch nói tiếp: “Tôi thắc mắc là, vì sao hồi ở lâm viên, phòng bếp có đa dạng phong phú nguyên liệu nấu ăn, mà lần này chỉ có đồ hộp và đồ khô?”

Minh Thiên nhất thời không thể trả lời, tựa hồ cũng suy xét vấn đề này.

Một lát sau, hắn mở miệng: “Cách vượt ải《 Du Viên Kinh Mộng 》là thoát khỏi lâm viên. Tiền đề để chạy thoát là thu phục chủ nhân lâm viên. Từ “thu phục” có hai hàm nghĩa: Thỏa mãn tâm nguyện của hắn, hắn sẽ chủ động thả người; hoặc làm hắn chết, pháp thuật vây khốn mọi người lập tức mất hiệu lực.”

“Chủ nhân lâm viên vây nhốt du khách vì muốn du khách giúp hắn hồi sinh Sở Thanh. Đây là chấp niệm của hắn. Nếu du khách không thể hoàn thành tâm nguyện của hắn, hắn sẽ giết hết người trong tù, nhưng kỳ thật chỉ là một thủ đoạn bức ép du khách. Nếu bỏ qua thủ đoạn xem xét bản chất… Hắn muốn nhờ vả người chơi.”

“Đúng vậy, ý tôi muốn nói là thế.” Đoạn Dịch gật đầu, “Chủ nhân lâm viên Chu Chấn An muốn nhờ vả du khách, tất nhiên sẽ cho mọi người ăn ngon uống tốt. Nhưng lần này chủ nhân căn nhà là Mạt Lị. Cô ta không chào đón chúng ta, cho nên chỉ chuẩn bị đồ hộp và rau củ sấy khô. Cô ta không hài lòng khi chúng ta đến… Cô ta không mời chúng ta, muốn đuổi chúng ta đi, hoặc giết chết chúng ta.”

Đoạn Dịch kết luận. “Tối hôm qua chúng ta chỉ suy đoán, nhưng hiện tại cơ bản đã xác định được, chính Mạt Lị đã giết Hồ Điệp. Mời thám tử tới nơi này là nhân cách thứ hai của Mạt Lị, Trà Hoa. Còn nhân cách chủ Mạt Lị thì cố xua đuổi thám tử phe tốt. Hệ thống từng nói “có 4 người bị kẻ xấu xa mê hoặc”, kẻ xấu xa chắc hẳn là Mạt Lị, tương ứng với người sói phe đối lập. Đây là liên hệ logic với cốt truyện phó bản.”

Động não nhiều quá, Đoạn Dịch cần một chút nicotin.

Điếu thuốc vừa rồi bị Minh Thiên vứt mất, Đoạn Dịch đốt điếu mới.

Rít một hơi đảo quanh đầu lưỡi rồi phun ra, Đoạn Dịch thuận miệng nói: “Nếu thật là Mạt Lị giết Hồ Điệp… Hồ Điệp bị giấu ở chỗ nào? Vì sao Tiểu Vũ nói dưới mộ chôn chó? Một nam một nữ trong ảnh chụp, rốt cuộc có phải Tiểu Phong và Tiểu Vũ…”

Linh hồn Đoạn Dịch tựa hồ trôi dần vào không khí. Anh nhớ lại cấu trúc ba phòng một sảnh hai phòng ngủ, ánh mắt xuyên qua thời không… Trong chớp nhoáng, anh cảm giác mình đã phát hiện điểm mấu chốt, nhưng vẫn chưa nắm bắt được.

Ngay lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

Đoạn Dịch đi mở cửa, ngoài cửa là ba người đàn ông – số 3 đầu đinh Bành Trình, người mới số 5, và số 10 Trương Trác.

Ba người này, cộng thêm Đoạn Dịch và Minh Thiên, là năm người còn lại chưa vào tù.

Trong đó Minh Thiên là sói, Đoạn Dịch là vu nữ, ba người kia đều là thám tử bình thường.

Căn phòng này không lớn, năm người chen chúc có vẻ hơi bị chật chội.

Vì thế Đoạn Dịch nói: “Có chuyện gì vậy? Chúng ta đến phòng ăn bàn bạc đi.”

Trương Trác tranh nói trước: “Nói kiểu gì thế, không phải đám chúng tôi ở bên ngoài đợi hả. Chúng tôi sợ nên mới tìm hai người, nói chung mọi người ở cạnh nhau vẫn an toàn hơn một chút.”

Vừa nhìn thấy Trương Trác Đoạn Dịch liền mất kiên nhẫn, lập tức cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bành Trình thấy hai người họ không hợp, lập tức tiếp lời giải thích: “Mạt Lị dậy rồi, đi vào phòng ngủ phụ gây động tĩnh rất lớn, không biết đang làm gì. Chúng tôi sợ cô ấy lại lấy rìu tới xử hai người, bèn tới báo hai người một tiếng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1695: Phá cấm

“Đã biết. Cảm ơn.” Đoạn Dịch ngẫm nghĩ, liếc Minh Thiên một cái.

Bành Trình thấy thế, gãi gãi đầu, cũng nhìn về phía Minh Thiên. “Cái kia… người anh em số 2 à, chúng ta cùng đi tới đây, lăn lộn vào sinh ra tử mấy lần… Hiện tại cậu vẫn chưa sử dụng kỹ năng với số 7, có phải cậu ừm… cũng muốn cho chúng tôi vượt ải? Ít nhất là cậu không chặn hết đường thoát. Cậu lo đám người tốt chúng tôi sẽ chết hả?”

“Không phải.” Ngoài dự đoán, Minh Thiên đáp một câu, “Tôi sợ anh Tiểu Dịch giận tôi.”

Bành Trình: “…”

Đoạn Dịch nhíu mày nhìn về phía Minh Thiên, Minh Thiên nhàn nhạt cười cười, không giải thích thêm.

“Tuy nhiên tôi có thể giúp mọi người nhìn xem Mạt Lị đang làm gì. Nếu cô ta muốn chém tôi, tôi có thể dùng đạo cụ dù chắn một lần tấn công; hoặc tôi sẽ đưa anh Tiểu Dịch vào tù, giành thắng lợi kết thúc trò chơi luôn.”

Nói xong câu đó, Minh Thiên lập tức đi ra ngoài.

Đoạn Dịch thấy thế, lập tức cất bước đuổi theo. Đi tới cửa, Minh Thiên nhanh tay đóng cửa phòng, tiện thể đẩy anh vào trong phòng. “Em đi một mình được rồi. Anh đợi em nhé.”

Trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại, Đoạn Dịch không yên tâm nổi. Anh tiến lên tính mở cửa thì bị Bành Trình gọi tên.

“Anh Đoạn, tôi cảm thấy cậu ta nói có lý lắm. Nếu anh thật sự không yên tâm, năm phút sau hẵng ra ngoài. Tranh thủ vài phút này, tôi muốn hỏi một tí, rốt cuộc ý tứ của cậu ta là gì thế?” Bành Trình nhịn không được hỏi.

Đoạn Dịch nhíu mày nói: “Tôi đoán thôi, cậu ta là sói, không chắc phe tốt nhất định có thể tìm được biện pháp vượt ải, cho nên cậu ta nắm chắc phương pháp thắng của phe sói trước, giữ đường lui cho mình. Nếu trước 9 giờ tối nay chúng ta tìm được biện pháp vượt ải, có lẽ cậu ta sẽ không cắn tôi, mà cùng phe tốt dùng phương thước vượt ải thường quy.”

Bành Trình thở ra một hơi. “Thật, thật ư? Thế… thế thì tốt quá.”

Đoạn Dịch gật đầu: “Cho nên cậu ta không thể xảy ra chuyện. Chúng ta qua giúp cậu ấy đi.”

“Được.” Bành Trình thả lỏng, cùng Đoạn Dịch mở cửa cửa phòng.

Đoạn Dịch mới vừa bước ra hành lang vài bước, Trương Trác âm dương quái khí nói vọng sau lưng anh. “Cậu ta thật sự vĩ đại đến thế á? Tôi chả tin. Mấy người biết rồi đó, đạo cụ chống chịu một đòn tấn công trí mạng là đạo cụ cần dùng đồng vàng đổi! Đồng vàng quá hữu dụng. Chẳng lẽ cậu ta chịu bỏ qua đồng vàng, tặng không cho phe người tốt thắng? Tốn công tốn sức tính toán diễn kịch… lăn lộn đủ trò chỉ để bản thân có một đường lui thôi hả?”

Nghe được lời này, Đoạn Dịch không khỏi cười lạnh, ngoái đầu nhìn Trương Trác, ánh mắt có vài phần khinh bỉ. “Mày có tư cách gì hoài nghi cậu ấy?”

Trương Trác người này có thể nói không chuyện ác nào không làm, buôn bán giả dối xoay vòng dòng tiền, lừa vô số người dân mua cổ phần cửa nát nhà tan. Đoạn Dịch thấy hắn lần nào ghê tởm lần đấy.

“Ha, mắc gì tao không được nói?” Trương Trác the thé cãi lại, “Chả lẽ mày không bị lừa xoay vòng vòng như chó? Bị bán còn đếm tiền hộ? Đoạn tổng, em trai Đoạn, mày điên hay là tao điên?”

Ánh mắt Đoạn Dịch chợt sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Trác: “Cậu ấy dựa vào quy tắc trò chơi để giành thắng lợi, hành động không có gì đáng trách. Mày đã chơi thì phải chuẩn bị tâm lý chịu thua. Lúc mọi người thảo luận, mày không tìm được sói, tìm kiếm phương pháp vượt ải, mày cũng đéo rặn được ý kiến ra hồn. Phế vật như mày nói xàm nhiều thế đéo thấy nhột à?”

“Trương Trác, tao nói cho mày biết, mặc kệ Minh Thiên muốn làm gì, có muốn tặng phe tốt cơ hội thắng hay không, đều được hết. Cậu ấy cho chúng ta thời gian nghiên cứu tìm kiếm lối thoát, đây là tình cảm. Nhưng nếu cậu ấy đẩy taovào tù, kết thúc trò chơi, thì chính là bổn phận. Cho nên, mày câm mõm lại ngay.”

“Mày con mẹ nó…” Trương Trác nhổ nước miếng, há mồm mắng vài câu quốc dân.

“Bớt nhảy nhót lung tung, kẻo mình chết như thế nào cũng không biết.” Đoạn Dịch hung hăng liếc xéo hắn ta, không hề chần chờ, lập tức xoay người đi đến phòng khách.

Trương Trác còn muốn mắng tiếp, nhưng hắn lập tức câm miệng. Bởi vì hắn thấy Mạt Lị.

Bọn họ đang đứng trên hành lang, Mạt Lị đứng ngay cửa nhà.

Hai tay cô ta tay xách một bao nilon lớn màu đen. Nghe thấy động tĩnh, cô ta nghiêng đầu nhìn bốn người, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đoạn Dịch, ánh mắt kia độc ác tàn nhẫn, làm người không rét mà run.

Nhưng tạm thời cô ta chưa làm gì cả, mà quay người rời khỏi căn nhà ở.

“Phanh” một tiếng, cửa phòng khép lại, Minh Thiên đi đến trước mặt Đoạn Dịch: “Sao anh lại ra ngoài?”

“Không yên tâm cậu.” Đoạn Dịch nhìn lướt qua cửa nhà, “Cô ta xách bao nilon rời nhà, chẳng lẽ…”

“Cô ta dọn rửa sạch sẽ vết máu trong phòng ngủ phụ, lúc này đi vứt xác.” Minh Thiên nói, “Vừa rồi cô ta cũng trừng mắt nhìn em, nhưng tạm thời không hành động. Chờ cô ta trở lại, có lẽ sẽ xuống tay với chúng ta lần thứ hai.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.