Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 51



Buổi sáng ngày kế.

Bốn người Đoạn Dịch, Minh Thiên, Bành Trình và Bạch Lập Huy chơi bóng rổ hai tiếng.

Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Ổ Quân Lan và các cô gái khác tới.

Bành Trình lập tức tiện tay kéo Minh Thiên đang trong sân. “Người anh em, giúp tôi.”

Minh Thiên suy tư. “Vậy anh thiếu tôi một lần.”

Bành Trình nháy mắt đã hiểu. “Cậu giúp tôi theo đuổi Ổ Quân Lan. Sau này cậu coi trọng ai, tôi giúp cậu theo đuổi!”

Ngồi ở hàng ghế khán giả, Đoạn Dịch mỉm cười nhìn Minh Thiên phối hợp diễn với Bành Trình, vặn một chai nước uống một ngụm.

Bạch Lập Huy ngồi bên cạnh đang lau mồ hôi.

Đoạn Dịch liếc hắn ta, bỗng phát hiện hắn ta cho anh một cảm giác rất khác.

Lúc mới gặp hắn ta, Đoạn Dịch cảm thấy hắn ta lấm la lấm lét, khom người cong lưng không ngừng xoa tay, nhìn chung là một người tính toán chi li, thỉnh thoảng rục rịch tâm tư lệch lạc.

Nhưng hiện tại xem ra ấn tượng đầu tiên không phải lúc này cũng chuẩn.

Hành động Bạch Lập Huy cứu Doãn Oánh Oánh khỏi ông già trông cửa, đến giờ vẫn in sâu trong đầu Đoạn Dịch.

Trước mắt nhìn qua, hắn ta là một người không tồi.

Thấy Đoạn Dịch nhìn sang, Bạch Lập Huy cười với anh. “Xem ra các anh đã hòa giải rồi?”

Không hiểu sao Đoạn Dịch chợt sinh ra cảm giác người lưu lạc nơi xa xôi. Con cái đúng là không dễ chăm.

“Ờ, cứ coi là vậy đi.” Đoạn Dịch lại uống một ngụm nước, do dự một chút, hỏi, “Con của chị cậu chắc khó trông lắm nhỉ? Thằng bé bao lớn? Nếu đang trong tuổi thiếu niên phản nghịch, không biết thằng bé nghĩ thế nào? Rồi làm sao để bọn nhỏ nói suy nghĩ của mình, nên quản lý bọn nhỏ ra sao?”

Bạch Lập Huy rất có kinh nghiệm nói: “Không được dùng cách dạy dỗ để đối xử với trẻ con. Con nít bây giờ cái gì cũng hiểu, nhiều cái mình không biết mà nó biết hết đấy. Cho nên đừng dùng cách lên mặt giáo dục dạy đời bọn nhỏ.”

“Theo tôi, tâm lý con trẻ có phần nhạy cảm yếu ớt, đúng hơn là không giỏi kiểm soát cảm xúc của bản thân như người lớn. Vậy nên anh nói chuyện trao đổi lý trí là được. Sau đó giảng đạo lý, bọn nhỏ sẽ lắng nghe.”

“Nói chuyện trao đổi?” Đoạn Dịch nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

“Ừ.” Bạch Lập Huy nói, “Có lẽ ban đầu sẽ không thoải mái cho lắm. Dù sao thì bọn nhỏ cũng rất giàu cảm xúc. Lúc này anh cần dỗ dành một chút. Sau khi dỗ ngoan rồi, cái gì nó cũng chịu nói với anh.”

“… Dỗ?” Đoạn Dịch không hiểu lắm.

“Đúng vậy. Dỗ đó! Nó muốn ăn kẹo thì cho kẹo. Muốn chơi cái gì thì chơi chung với nó. Giống như nuôi thú cưng ấy, thuận theo ý nó trước, vuốt cho thuận lông, rồi nó sẽ nghe lời anh.”

Bạch Lập Huy nói, “Có một khoảng thời gian, cháu trai và chị tôi cãi nhau, nó bỏ nhà trốn đi vài lần. Chị tôi đánh chửi con khiến thằng bé ngày càng phản nghịch. Thằng bé thích chơi game online, tôi đi net với thằng bé, chơi game thâu đêm với nó, kết quả là vừa chơi game nó vừa kể lể hết cho tôi nghe. Sau đó đúng bệnh hốt thuốc là xong!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1729: Luyện Tâm Tháp Khôi Phục

“Thế à…” Đoạn Dịch hơi hơi hiểu ra.

“Đúng vậy. Thật ra rất dễ.”

“Ừm…”

Một lát sau.

“Anh Tiểu Dịch?” Minh Thiên ôm bóng rổ đi tới, ngồi vào ghế bên cạnh Đoạn Dịch.

Liếc Bạch Lập Huy một cái, hắn hỏi: “Các anh đang nói gì vậy?”

Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên, nhịn không được mà phì cười.

“Anh cười cái gì?” Minh Thiên hỏi lại.

“Không có gì. Tôi với Bạch Lập Huy thương lượng xem nên giáo dục con trẻ như thế nào.” Đoạn Dịch khẽ vỗ vai hắn.

Giáo dục con trẻ? Sao lại nói đề tài này?

Minh Thiên suy tư nhìn Bạch Lập Huy một cái.

Chẳng hiểu sao Bạch Lập Huy rơi lộp bộp trong lòng, vội đứng dậy đi tìm Bành Trình.

Rời sân bóng rổ, buổi chiều Đoạn Dịch tới cửa hàng đạo cụ.

Anh phát hiện sau phó bản này cửa hàng mở khóa thêm một đạo cụ mới:【 Súng của Nicole 】.

Chỉ tiếc thứ này có giá 600 đồng vàng, Đoạn Dịch không mua nổi.

Phó bản trước Đoạn Dịch được 150 đồng vàng, trước tiên anh tiêu 60 đồng vàng mua【 Đồng hồ đảo ngược thời gian 】, tiền còn dư đều dùng mua dù chắn công kích.

Mua đạo cụ xong, cẩn thận xem một lượt danh sách đạo cụ, Đoạn Dịch tìm được thứ anh muốn tìm.

【 Balo co giãn 】: 250 đồng vàng.

Hướng dẫn sử dụng: Ba lô nho nhỏ, mơ ước to to, tôi vẫn còn đựng được!

Đoạn Dịch: “…”

…Tên nhóc Minh Thiên này nhìn thì nghèo như mọi người, ai dè giàu sụ.

Tính tới bây giờ, dù anh giành thắng lợi ở phó bản Đồ tể, nhiều nhất cũng chỉ có 150 đồng vàng.

Rốt cuộc Minh Thiên đã chơi qua bao nhiêu phó bản?

Mua đạo cụ xong, Đoạn Dịch trở về phòng.

Anh đang tính vứt quần áo cũ như thường lệ, dù sao cũng không cần tiết kiệm thay hệ thống. Nhưng đột nhiên nhớ một chuyện, anh lấy hai tờ giấy ra khỏi túi áo trước khi vứt quần áo.

Đây là thứ buổi tối ngày hôm đó Cố Lương nhét vào túi áo anh. Lúc đi anh họ còn nói một câu: “Chờ đến khi anh đi rồi em mới được xem. Hai tờ giấy không được xem cùng một lúc, ít nhất là cách nhau khoảng một tiếng. Mỗi lần xem xong lập tức tiêu hủy.”

Đoạn Dịch đốt một điếu thuốc, mở một tờ giấy ra, trên giấy viết một con số “0”.

Nội dung cực kỳ tối giản, chỉ có một con số.

Đọc xong, Đoạn Dịch lập tức dí vào điếu thuốc trên miệng, giấy trắng bắt lửa tối dần, hóa thành tro tàn.

Đoạn Dịch đi tắm, lên giường nghỉ ngơi một lát.

Chờ một tiếng sau, anh mở tờ giấy thứ hai, trên giấy vẫn viết một con số… “1”.

Cố Lương để lại hai con số, một là “0”, một là “1”.

Trong mắt dân chuyên về máy tính, hai con số này rất đặc biệt.

….Mã nhị phân*.

*Mã nhị phân đại diện cho văn bản, hướng dẫn của bộ xử lý máy tính hoặc bất kỳ dữ liệu nào khác bằng cách sử dụng hệ thống hai ký hiệu. Hệ thống hai ký hiệu được sử dụng thường là “0” và “1” từ hệ thống số nhị phân. Mã nhị phân chỉ định một mẫu chữ số nhị phân, còn được gọi là bit, cho mỗi ký tự, lệnh, v.v. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Liên tưởng đủ loại chi tiết trong trò chơi, Đoạn Dịch liền thông suốt vấn đề bị bế tắc.

Cùng lúc đó, lông tơ trên cánh tay anh dựng đứng, không rét mà run.

·

Cẩm Ninh Thị, khu biệt thự Hào Vũ trên đường Hoàn Sơn được núi bao quanh.

Núi Tử Vân yên ắng nằm giữa trung tâm thành phố ồn ào. Khu biệt thự xây ở đây vừa ra vào thuận lợi, vừa có thể hưởng thụ môi trường giàu oxy có núi có nước. Đây được xem là một nơi tấc đất tấc vàng.

Con đường dẫn vào khu biệt thự quanh co lòng vòng, phía Bắc cạnh hồ có một căn biệt thự đơn, được trời ưu ái chiếm cứ một khoảng lớn vị trí đắc địa. Nhưng khu hồ nước rất bí ẩn, xung quanh căn biệt thự đều bị ẩn sau đám mây cùng cây xanh trên núi, khiến người khác rất khó kiếm được.

Hai bác sĩ và ba hộ sĩ liên tục ra vào trong ba ngày.

Đến ngày thứ ba, bọn họ cuối cùng cũng rời đi hết.

Có một người đang nấu cháo khoai thịt và mộc nhĩ trong phòng bếp biệt thự.

Cháo nấu hai tiếng đặc sệt lại tỏa mùi thơm. Anh ta bưng một chén tới phòng ngủ.

Phòng ngủ ngập mùi sát trùng và thuốc. Người nằm trên giường mặt mũi không chút huyết sắc, trên mu bàn tay cắm kim, nước thuốc trong túi treo lên giá đang chầm chậm truyền vào cơ thể.

Ngửi thấy mùi cháo, người nọ định ngồi dậy, kết quả không nhịn được ho khan hai tiếng.

Người bưng cháo vào nhanh chóng đặt cháo xuống chạy tới, nâng giường lên giúp người nọ, lấy hai cái gối chèn sau lưng người nọ. “Được rồi, đừng nhúc nhích. Anh đút em. Có chuyện gì thì kêu anh. Em đừng cử động.”

Người bị viêm phổi sốt cao ba ngày nằm trên giường vừa mới hạ sốt, là Cố Lương.

Người đang đút cháo cho anh họ là Dương Dạ.

Húp hai ngụm cháo, Cố Lương hơi dừng lại, vội vàng hỏi: “Bên chỗ dì út…”

Dương Dạ nghiêm mặt. “Anh cho người đưa bọn họ từ Hawaii tới Bắc Âu chơi. Hôm nay dì út gọi điện thoại, anh nói Đoạn Dịch đang bận chạy dự án, thật sự không rảnh gọi cho dì. Dì ấy hỏi lại, anh chỉ có thể giả vờ nói tín hiệu không tốt.”

Cố Lương thở dài. “Là chủ ý của em. Có thể giấu bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Lúc trước Tiểu Dịch bận rộn, cũng từng không liên hệ với mẹ nó một tuần. Còn có thể kéo dài được bao lâu thì kéo. Đúng rồi…”

Nhìn về phía Dương Dạ, Cố Lương hỏi: “Tiểu Tây với Tiểu Bắc đâu? Bên phía mẹ anh thì sao?”

Tiểu Tây và tiểu Bắc là cặp song sinh hai người nhận nuôi, trong khoảng thời gian này để mẹ của Dương Dạ trông giúp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: Chương 29

Dương Dạ nói: “Bọn nhóc đều rất tốt, tưởng chúng ta đang đi nghỉ phép ở Maldives. Tiểu Tây rất nhớ em, muốn gọi video với em. Anh ngăn lại rồi. Chờ em khỏe rồi lại nói.”

“Ừ. Vậy được.” Cố Lương thở phào một hơi, lúc ở trong trò chơi vẫn luôn bị áp lực. Lúc này đã ra ngoài, bên cạnh chỉ có Dương Dạ không có người khác, anh họ có chút không nhịn được, khóe mắt hơi phiếm hồng.

Bộ dáng này của anh họ khiến Dương Dạ đau nát lòng.

Nắm tay Cố Lương, Dương Dạ trầm giọng nói: “Đừng lo lắng. Ăn hết cháo cái đã. Sau này đừng động vào chuyện này nữa. Để anh đi.”

“Em không sao…”

Dương Dạ lập tức đen mặt. “Sao lại không sao? Để lừa gạt cái hệ thống kia, lúc em đăng xuất suýt mất nửa cái mạng! Thế mà anh lại tin lời Tống đế ác độc, để em một mình vào đó.”

Nhìn quầng thâm hiện rõ dưới mắt Dương Dạ, Cố Lương biết mấy ngày nay anh ta không ngủ không nghỉ để chăm sóc mình.

Biết anh ta thật sự tức giận, Cố Lương giơ bàn tay không truyền dịch, vỗ nhẹ mu bàn tay anh ta trấn an. “Em thật sự không sao.”

Thấy cảm xúc của Dương Dạ hơi chút hòa hoãn, Cố Lương vẫn không yên lòng, hỏi tiếp: “Bên cảnh sát Trần có liên lạc không?”

Dương Dạ gật đầu.

Cố Lương vội hỏi: “Tiểu Dịch em ấy… Thi thể của em ấy đã tìm được chưa?”

Dương Dạ lắc đầu, Cố Lương nhíu chặt mày: “Cục cảnh sát thành phố vứt thi thể, đúng là… Khụ khụ…”

“Em đừng vội. Đoạn Dịch có một trợ lý tên là Lâm Nhạc Xuyên, hiện đang mất tích. Đội trưởng Trần nghi ngờ Lâm Nhạc Xuyên có liên quan đến vụ này.”

Nói tới đây, Dương Dạ ôm lấy vai Cố Lương, giọng điệu chân thành đáng tin, “Lương Lương, bây giờ bệnh của em chưa đỡ. Trước tiên em đừng hỏi gì hết. Anh không trả lời em nữa. Em ăn hết cháo rồi lại nói. Chúng ta sẽ cùng nhau xử lý chuyện này.”

“Trợ lý của Tiểu Dịch?” Cố Lương nhăn mi, nghĩ đến gì đó, nhịp tim anh họ đập nhanh hơn.

Dương Dạ: “Lương Lương?”

Cố Lương lập tức nói: “Nhà đầu tư của công ty Đoạn Dịch, tư bản Hồng Mộc, chúng ta cần bí mật điều tra. Chuyện này… Chúng ta tìm đội trưởng Trần bàn bạc.”

Đúng lúc này, cạnh cửa phòng ngủ có tiếng chuông vang lên.

Đó là điện thoại Dương Dạ lắp đặt, dành riêng cho đường truyền nội bộ.

Bắt máy, là dì giúp việc gọi tới. “Tôi vừa đi mua đồ ăn về, thấy ở cửa có một bức thư, có cần mang lên không?”

“Có. Làm phiền dì.” Dương Dạ nói.

Một lát sau, dì giúp việc cầm một phong thư tới.

Phong thư đen tuyền vương hơi thở âm hàn, như thể đến từ nơi u minh.

Mà khi trông thấy ký hiệu góc phải bức thư, Dương Dạ và Cố Lương liếc nhau, song song nhíu mày.

… Một hình mặt trăng bán nguyệt.

– —

Chìa khóa: Nhân cách tốt của Hồ Điệp tên là gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.