Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 54



Ảo thuật gia, theo hệ thống giải thích, mỗi ngày có thể trao đổi bảng số của hai người chơi, có hiệu quả ngay lập tức, thời gian sử dụng kỹ năng là trước 9 giờ tối. Trong trò chơi này, bảng số chỉ bị tráo đổi một kiểu một lần.

Lấy ví dụ, nếu ảo thuật gia tráo đổi số 5 và số 10, đêm đó nhà tiên tri kiểm tra thân phận số 5, thực tế là kiểm tra thân phận của số 10, nhưng nhà tiên tri không biết. Đổi thành phù thủy, người sói cũng tương tự như thế.

Ngoài đời thực Đoạn Dịch ít khi chơi Ma Sói, chưa từng chơi nhân vật này.

Anh chỉ có thể phân tích bằng kinh nghiệm.

Nếu chơi tốt, đây là lá bài còn mạnh hơn lá Bảo vệ.

Bảo vệ chỉ có thể chống đỡ được kỹ năng người Sói, nhưng nếu ảo thuật gia bám sát đường đi nước bước của phe sói, bằng cách tráo đổi bảng số, không những có thể giống thủ vệ chống đỡ kỹ năng sói cắn, còn có thể giết ngược Người sói.

Đương nhiên, nếu ảo thuật gia phán đoán sai lầm, sẽ dẫn tới việc giết nhầm Người tốt cùng phe.

Cân nhắc trong chốc lát, Đoạn Dịch bỏ thiết bị xuống, quyết định đêm đầu tiên không nên dùng kỹ năng.

Anh sợ tráo nhầm tiên tri kiểm tra chức năng, hoặc phù thủy dùng bình cứu.

Nhà tiên tri vốn rất khó chơi, đêm thứ nhất bởi vì ảo thuật gia đổi bài khiến việc kiểm tra thân phận bị sai thông tin, sẽ làm phe tốt rất khó chơi. Đoạn Dịch cảm thấy vẫn nên từ từ cho chắc.

Đêm nay cất thiết bị, Đoạn Dịch đi ngủ sớm.

Ngày hôm sau 5 giờ sáng anh bị nóng đến tỉnh.

Theo bản năng rời giường muốn đi tắm, Đoạn Dịch chợt nhớ nhà cây không có phòng tắm vòi sen.

Tối hôm qua nấu cơm còn dư nước khoáng, Đoạn Dịch xuống dưới mượn ít nước rửa mặt, rồi trở về phòng.

Anh vẫn thấy nóng, hơn nữa không tắm rửa hơi khó chịu.

Vì thế kiểm tra ba lô mình xách từ khách sạn theo, Đoạn Dịch đeo ba lô ra cửa.

Ngày hôm qua trên đường tới đây đúng là anh không nghe lầm, hướng phía bắc có tiếng nước chảy róc rách, chắc là có sông.

Đoạn Dịch không sợ gặp nguy hiểm, trong ba lô trừ dù chắn công kích, còn có Thần Khí được mang ra từ phó bản trước… súng của Nicole.

Lúc ấy ở đầu ngõ, anh ngăn chặn Nicole bám vào Lisa, thuận tiện lấy cầm súng của cô ta.

Đoạn Dịch chưa kịp tìm thêm đạn, nhưng cũng may trong súng còn sáu viên đạn.

Lúc ấy Nicole vừa đổi băng đạn mới định giết Minh Thiên, Đoạn Dịch kịp thời ngăn cô ta lại.

Mỗi khi vượt qua một phó bản, cửa hàng đạo cụ sẽ mở khóa đạo cụ tương ứng.

Về con rối nhiếp mộng và bánh kem của Mạt Lị, các người chơi không thể mang ra từ phó bản, Đoạn Dịch cũng không tích nổi tiền mua.

Nhưng súng của Nicole anh lại mang ra được, hơn nữa khi vào phó bản này, anh phát hiện súng vẫn không biến mất.

Buổi sáng 6 giờ kém, Đoạn Dịch đi xuyên qua rừng cây, tìm được một nhánh sông nhỏ trong veo.

Nước sông chảy chậm về phía, cũng không thấy có gì nguy hiểm.

Tối hôm qua anh đã quan sát qua, nước dự trữ cực kỳ có hạn, vốn không đủ cho nhiều người chơi uống.

Mà ép người chơi khát chết là quá vô lý, Đoạn Dịch không nghĩ hệ thống không đến mức giấu bẫy trong nước sông. Cho nên các người chơi chắc chắn có thể đến đây lấy nước dùng.

Đoạn Dịch tránh nơi đầu sông, đi đến hạ du tắm rửa.

Mặc quần đùi đi xuống sông, Đoạn Dịch đang cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, thì nghe có tiếng sột soạt hơi phiền tai.

Tiết Cảnh tới, hắn ta vừa chào hỏi Đoạn Dịch, vừa cởi quần áo bước xuống sông. “Thói quen của cậu vẫn không đổi nhỉ, sáng sớm tinh mơ nhất định phải đi tắm.”

Đoạn Dịch lười phản ứng hắn ta, ghé vào bờ sông nhắm mắt dưỡng thần.

Tiết Cảnh lại nói: “Cậu nói xem chúng ta còn dễ. Các cô gái thì tắm rửa như thế nào? Hệ thống thiếu đạo đức quá.”

Thấy Đoạn Dịch vẫn như cũ không để ý đến hắn ta, Tiết Cảnh suy nghĩ, nói: “Hôm qua sau khi các cậu rời đi, có biết đã xảy ra cái gì không?”

Tạm dừng một chút, Tiết Cảnh nói: “Lúc Bành Trình ước nguyện, mình ở phòng ngủ phụ, mình cũng thấy phòng khách trống không xuất hiện một bàn ăn. Nhưng đến khi các cậu đi rồi, khoảng 30 phút sau, những món ăn đó biến thành tròng mắt hôi thối. Tiểu Dịch, vẫn là nhờ cậu đoán được trước. Nếu Bành Trình ăn tròng mắt vào bụng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”

Đoạn Dịch không để ý hắn ta, đứng lên muốn đi.

Tiết Cảnh đứng dậy theo, ở sau lưng bám vào vai anh. “Tiểu Dịch, đừng như vậy. Có gì mâu thuẫn chúng ta ra ngoài rồi nói. Hiện tại chúng ta đều gặp nạn, nên cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn thì tốt hơn. Mình chia sẻ thông tin với cậu vì muốn mọi người có thể cùng mọi người tham khảo bàn luận.”

Hít một hơi thật sâu, Đoạn Dịch liều mạng nhịn không chộp cổ tay hắn ta quăng ngã qua vai.

Nhưng anh không ngại hất tay hắn ta, đánh thẳng vào cánh tay Tiết Cảnh

Cánh tay Tiết Cảnh hơi run run, thu tay về.

Đoạn Dịch xoay người liếc hắn ta. “Tôi không đến mức vì chuyện hồi trước mà không hợp tác với anh, càng không bẫy anh. Nhưng đừng có mà ôn chuyện với tôi. Hai ta từ đây gặp mặt coi như người xa lạ. Bớt làm phiền tôi.”

“Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu cẩn thận một chút.” Tiết Cảnh cau mày nói, “Nữ minh tinh đeo kính râm tối hôm qua, ai biết mặt cô ta sau kính râm trông thế nào? Đồ ăn Bành Trình ước ra hóa thành tròng mắt hôi thối, vậy cậu có để ý không, tối hôm qua có NPC không có tròng mắt, mí mắt bị phồng lên. Hai chi tiết này nhất định có liên quan.”

Đoạn Dịch liếc hắn ta một cái, không nói chuyện, quay đầu muốn lên bờ thì phát hiện Minh Thiên đã tới.

Thấy Minh Thiên, tâm tình của Đoạn Dịch tốt hơn rất nhiều, ngược lại nghĩ nước sông này thoải mái như vậy, dựa vào đâu mình phải nhường địa bàn cho Tiết Cảnh?

Vì thế Đoạn Dịch vẫy tay gọi Minh Thiên: “Minh Thiên? Xuống tắm rửa?”

Minh Thiên không nhúc nhích, đứng bên bờ xuất thần, sắc mặt đen thui.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: Một đêm mưa lạnh vùi danh hoa (3)

Đoạn Dịch thấy thế, nhíu mày gọi hắn một tiếng: “Không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Ánh mắt Minh Thiên chuyển qua nhìn mặt Đoạn Dịch, hầu kết giật giật, rồi rời tầm mắt đi, dường như không dám xem chỗ khác.

Đoạn Dịch hỏi hắn lần nữa: “Muốn xuống tắm không?”

“Dạ… Được.”

Minh Thiên cởi quần dài và áo thun đi xuống sông, nghe thấy Đoạn Dịch “Chà” một tiếng.

“Sao anh?” Minh Thiên nhìn về phía Đoạn Dịch, phát hiện vẻ mặt anh có chút hâm mộ.

“Không ngờ cậu luyện được dáng người tốt như vậy. Cơ bụng không tồi.” Đoạn Dịch đánh giá một câu, “Sau giờ làm việc tôi chỉ rèn luyện sơ sơ.”

Minh Thiên cười thầm, tạm thời chưa nói gì, chỉ vòng tới phía sau anh, mặt tỉnh bơ chắn chính giữa anh và Tiết Cảnh.

Thấy Đoạn Dịch chỉ lo nói cười với Minh Thiên, Tiết Cảnh nhăn mày nhiều hơn.

Hắn ta thở dài: “Tiểu Dịch. Dù sao lời mình vừa nói, cậu đều nghe lọt là được. Trước kia đi học, không phải chưa từng đánh nhau cãi nhau, mỗi lần chúng ta đều làm hòa với nhau. Lần này sao lại…”

Đoạn Dịch không thèm để ý hắn ta, chỉ lo quàng vai Minh Thiên tươi cười trò chuyện.

Tiết Cảnh vòng qua Minh Thiên, muốn đến trước mặt Đoạn Dịch.

Nào biết Minh Thiên cũng di chuyển theo, trực tiếp chặn kín mặt Đoạn Dịch.

Tiết Cảnh bất đắc dĩ, đành lắc đầu, đứng dậy rời đi.

Sau khi lên bờ, hắn ta dùng khăn lông lau tóc và cơ thể, thay một chiếc áo sơ mi sạch sẽ.

Trước khi đi hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, Đoạn Dịch đang chui vào trong nước bơi lội, vì thế hắn ta chỉ thấy Minh Thiên.

Thái độ hoàn toàn khác hẳn khi ở trước mặt Đoạn Dịch, ánh mắt lẫn nụ cười đều tràn đầy hơi thở thiếu niên, như một sinh viên mới vừa tốt nghiệp, ra đời từ tháp ngà voi, chưa từng trải qua hiểm ác trong xã hội.

Nhưng hiện tại đối diện hắn ta là một ánh mắt lạnh lẽo âm trầm dị thường, đáng sợ nhất là tròng mắt đó như nhìn thấu hắn ta, mỗi tiếng nói cử động đều bị đối phương nắm trong tay.

Tiết Cảnh nhịn không được rùng mình, nhưng Minh Thiên chợt chìm vào trong nước. Hắn và Đoạn Dịch nổi hứng bơi lội, như hai con cá bơi về phía hạ du xa hơn.

Mà ánh mắt Minh Thiên vừa rồi, tựa như là ảo giác bản thân.

Ôm tâm sự nặng nề, Tiết Cảnh rời đi.

Đoạn Dịch và Minh Thiên bơi trong khoảng 500m, không dám bơi xa hơn, nửa người dưới ngâm mình trong nước, nửa người trên dựa vào bờ phơi nắng.

Thích ý ngáp một cái, Đoạn Dịch nói: “Chắc đây là phó bản duy nhất có một buổi sáng nhẹ nhàng, hôm nay có thể bơi lội, sau này thì chưa chắc có cơ hội. Đúng rồi, sao cậu cũng tới sông thế?”

“Buổi sáng em gõ cửa phòng anh, không thấy anh đáp. Nghĩ đến thói quen thích tắm sáng của anh, em liền tới đây tìm. Không ngờ Tiết Cảnh cũng tới.” Minh Thiên nghiêng đầu nhìn Đoạn Dịch, “Có phải khi thấy anh ta, anh sẽ mất hứng?”

“Có hơi hơi. Cơ mà có cậu tới bơi chung, tâm tình tôi khá hơn nhiều.” Đoạn Dịch cười nói.

“Qua nhiều năm rồi mà anh ta vẫn ảnh hưởng đến anh lớn như vậy… Anh càng tức giận, càng tỏ vẻ năm đó anh để ý anh ta,” thanh âm Minh Thiên trầm xuống, “Có thể thấy anh ta từng là một người rất quan trọng với anh. Chính vì vậy khi bị phản bội, anh đã bị đả kích nặng nề, có phải hay không?”

Đoạn Dịch không thể phủ nhận, lời Minh Thiên gần đúng hết.

Năm đó anh nản lòng thoái chí trực tiếp đi tham quân, từ bỏ tiền đồ, từ bỏ sự nghiệp, ước mơ cũng bỏ luôn.

Đoạn Dịch nhất thời không trả lời, nghe Minh Thiên nói tiếp: “Thật ra em rất hâm mộ anh ta.”

“Loại người như tên đó có gì hay mà hâm mộ?” Đoạn Dịch kinh ngạc.

Minh Thiên nói: “Em hâm mộ anh ta quen anh từ sớm, còn ở cùng một ký túc xá.”

“Ý cậu là sao? Muốn ở cùng tôi?” Đoạn Dịch cười, “Mà tính ra sống cùng tôi sướng phết. Năm đó toàn là tôi lau dọn phòng ký túc xá. Mấy tên khác một người so với một người còn lười hơn. Ừm…”

Nghiêng đầu liếc hướng Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: “Lời vừa rồi của cậu, cũng đúng, cũng không đúng. Thời trẻ tuổi thích kết giao bạn bè, cũng dễ thân với nhau, cho rằng nhận nhau là anh em thân thiết thì sẽ như thế cả đời, là một kiểu cố chấp ha. Nguyên nhân vì vậy nên khi tôi phát hiện mình bị anh em thân thiết phản bội, chẳng khác nào trời sập.”

“Nhưng sau khi đi lính, sinh hoạt tại quân doanh khiến tôi mau quên chuyện cũ, cảm thấy mình chỉ đang suy sụp một chút thôi. Thời gian ấy rất khó quên, cũng giúp tôi trưởng thành rất nhiều. Tóm lại là, bây giờ tôi thật sự không ngại, đơn thuần là thấy tên đó phiền, không đáng quan tâm, không đáng phí miệng lưỡi nói nhảm.”

Nói xong lời này, Đoạn Dịch thay đổi tư thế phơi nắng. Anh úp vào bờ, đưa lưng phơi nắng mặt trời.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt sông làm sóng nước lóng lánh, cũng phác họa vân da lưng và phần eo gầy nhưng rắn chắc của Đoạn Dịch.

Ánh mắt Minh Thiên bất giác nhìn về phía hai chân đong đưa ẩn dưới nước, đến cái mông như ẩn như hiện, tiếp tục hướng lên cái eo thon lộ trên mặt nước, cuối cùng là xương cánh bướm ướt nước. Đường cong cốt cách vị trí này đẹp vô cùng, như một con bướm tùy thời giương cánh tung bay.

Ngay sau đó, chú ý tới vết sẹo khá dài dưới vai phải Đoạn Dịch, ngón tay chạm nhẹ vào nơi đó, Minh Thiên hỏi Đoạn Dịch: “Vết sẹo này bị thương như thế nào?”

Thanh âm Đoạn Dịch trở nên lười biếng. “À, hồi đi lính, bị lật xe. Nói chung là không có gì ghê gớm.”

“Cụ thể là chỗ nào?” Minh Thiên hỏi.

“Ừm… Để tôi nhớ, tôi ở Tứ Xuyên một năm, ở Tây Tạng một năm. Vết thương này bị ở Tây Tạng, lúc ấy chúng tôi từ Lạp Tát đi Lâm Chi, bị lật xe ở hẻm núi bên cạnh Yarlung Tsangpo. Chờ đến khi xe cứu thương tới, đội trưởng chúng tôi nói trong núi có gấu, đôi khi sẽ xuống núi đi qua đường để tới sông uống nước, anh ấy sợ đến mức đi đường cứ run bần bật.”

Đoạn Dịch cười cười hồi tưởng, “Cơ mà giờ ngẫm lại, nhân sinh được trải qua một khoảng thời gian như vậy cũng khá tốt. Đúng rồi, cậu biết Lâm Chi không? Phong cảnh chỗ đó đẹp cực, được gọi là Tây Tạng Giang Nam. Có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu đi, tiện thể gặp đội trưởng chúng tôi. Aizzz… Hiện tại anh ấy cũng lớn tuổi rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: 45: Hết

Minh Thiên không lập tức trả lời.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên trời xanh mây trắng giả dối của phó bản, sau một hồi mới khẽ gật đầu, dùng thanh âm nhỏ đến mức khó nghe thấy nói: “Được, chờ chúng ta rời khỏi trò chơi này, anh dẫn em đi Lâm Chi nhé.”

“Có lẽ nhân sinh cần vấp ngã vài lần. biết đâu là họa hay là phúc.” Đoạn Dịch hiếm khi cảm thán cuộc đời, “Hồi còn ở Kéo Tát, tôi từng ghé chùa Đại Chiêu, thấy những người từ xa xôi vạn dặm đi ba bước dập đầu một cái, cảm xúc liền dâng trào. Vì một tín ngưỡng, cả đời bọn họ đều làm như thế, không sợ bản thân sẽ chết trên đường. Nếu tôi thích IT, đâu thể bởi vì chút suy sụp liền từ bỏ nó. Cho nên…”

Nghiêng đầu nhìn Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: “Cho nên sau khi trở lại, tiếp tục ước mơ, còn tạo ra kỹ thuật tốt hơn. Quả nhiên, công ty chúng ta phát triển hơn tốt hơn so với Tiết Cảnh.”

Minh Thiên quay đầu, đối diện với ánh mắt anh, một lời hai nghĩa: “Vâng, may mà anh đã trở lại.”

Tuy không biết cảm xúc trong mắt Minh Thiên rốt cuộc mang ý nghĩa gì, nhưng lần này Đoạn Dịch nghe ra giọng hắn có vài phần ý vị sâu xa.

Suy tư nhìn Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: “Vừa rồi có mấy câu tôi nói, thật ra là nói cho cậu nghe.”

Minh Thiên: “Câu nào?”

Đoạn Dịch: “Sau câu tôi và Tiết Cảnh chia nhau mỗi người một ngả. Cậu làm tôi cứ có cảm giác, cậu có chấp niệm gì đó. Giống tôi năm đó không thể tha thứ cho Tiết Cảnh.”

Trầm mặc một lát, Minh Thiên nói: “Không giống nhau. Tính chất sự việc hoàn toàn không giống nhau.”

Đoạn Dịch nhìn hắn: “Ý tôi là, hiện tại cậu còn nhỏ tuổi. Xem ra, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó khiến cậu cảm thấy như trời sập. Cậu thử thay đổi môi trường sinh hoạt một thời gian đi, ví dụ như vào quân đội rèn luyện, đi du lịch, hoặc đi đâu đó mấy năm rồi quay đầu lại, cậu sẽ phát hiện chúng không có gì ghê gớm.”

“Nhưng nếu là… huyết hải thâm thù thì sao?”

“Nếu một người rất quan trọng trong lòng bị trước mặt em, cơ thể bị chém 108 nhát thì sao?”

Đoạn Dịch nghe thấy Minh Thiên hỏi như vậy.

Hơn nữa giọng của còn hắn khàn đặc khó nghe.

Vì nửa người đang bám vào bờ sông, Đoạn Dịch không thấy biểu cảm của Minh Thiên. Anh bèn xoay đầu, thấy Minh Thiên đưa lưng về phía mình, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Đoạn Dịch không thấy nắm tay hắn giấu dưới nước, nhưng có thể thấy vai cổ và đường cong cánh tay căng cứng.

Nhanh chóng đứng lên đi tới trước mặt Minh Thiên, Đoạn Dịch nhịn không được hỏi: “Minh Thiên, cậu rốt cuộc… Rốt cuộc đã gặp chuyện gì?”

Thời điểm Minh Thiên ngẩng đầu, vẻ mặt đã trở lại bình thường.

“Không có gì. Em chỉ nêu ví dụ thôi. Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi.” Đi lên bờ, vừa mặc quần áo, Minh Thiên vừa hỏi Đoạn Dịch, “Đúng rồi anh Tiểu Dịch, anh chưa nói lần này anh có thân phận gì?”

Đoạn Dịch đi theo hắn lên bờ, nói: “Dân thường. Cậu thì sao?”

Minh Thiên nói: “Em cũng là Dân.”

Đoạn Dịch nhướng lông mày, rõ ràng không tin.

Minh Thiên cười nhạt: “Lần này là thật.”

Đoạn Dịch nheo mắt: “Tốt nhất là thế.”

Dọc theo đường đi hai người vừa nói vừa cười trở về, nhưng nhớ tới hai câu Minh Thiên vừa nói, trong lòng Đoạn Dịch luôn có chút nặng nề.

Nếu cái “nêu ví dụ” vừa nãy là thật…

Vậy người bị lăng trì… là ai?

Đi dưới ánh mặt trời loang lổ trong rừng, tim Đoạn Dịch chợt đập nhanh, như thể lồ,ng ngực bị hổng một lỗ to, gió thổi xuyên qua rừng, lại như xuyên qua lồ,ng ngực.

·

Trở lại khu nhà cây, đã đến giờ ăn cơm.

Tiếp đón các người chơi ăn cơm sáng xong, người đại diện của nữ minh tinh kiểm kê đồ ăn.

Người đại diện tên là Dung Dung, sau khi kiểm kê đồ ăn xong, cô báo với người chơi rằng đồ ăn không còn đủ, mười hai thầy đuổi ma từ bữa sau xin hãy tự giải quyết vấn đề đồ ăn.

Cứ như vậy, buổi sáng nhóm người chơi chia làm các nhóm nhỏ, đầu tiên là thăm dò rừng rậm một chút, dù sao rừng rậm cũng thuộc bản đồ phó bản; thứ hai là tiện đường tìm kiếm đồ ăn.

Thu hoạch của các người chơi khá phong phú, mấy cô gái nhặt được rất nhiều trái cây, hái được rất nhiều rau dại.

Minh Thiên và Đoạn Dịch đến con sông bắt ít cá.

Giữa trưa mọi người ăn chắp vá một bữa, buổi chiều lại tới nhà nhỏ một chuyến.

Điều tra nhà nhỏ kỹ lưỡng một lượt, các người chơi không có thu hoạch mới.

Trên đường đi rừng Đoạn Dịch từng nghĩ tới lời Tiết Cảnh nói, vậy nên đứng trong phòng khách thử ước nguyện.

Anh ước có một nồi lẩu cay, có chay lẫn mặn.

Ngay khi anh ước xong, trong phòng quả nhiên xuất hiện một nồi lẩu đầy ớt, mùi tiêu cay rát thoang thoảng đầu mũi, nổi lẩu có hai ngăn, trong thả đầy đủ nguyên liệu thịt thà. Mọi người liều mạng nhịn xuống mới không đụng tay vào đũa.

Nửa giờ sau, Đoạn Dịch thăm dò một vòng trở về phòng khách, phát hiện cái lẩu biến mất, đồ ăn bên trong cũng không còn.

Thay vào đó là mấy khúc xương trắng xếp thành vòng tròn, hình dạng như cái nồi.

Mà bên trong “nồi” là mười mấy cái tai.

Xem ra chuyện xảy ra ngày hôm qua mà Tiết Cảnh nói là có thật.

Ngày hôm qua Bành Trình ước một bàn ăn kiểu Pháp, chúng biến thành một đống tròng mắt; hôm nay Đoạn Dịch ước một nồi lẩu, chúng hóa thành một đống tai người…

Số tròng mắt và tai này từ đâu mà có?

Nếu ước một thứ không phải đồ ăn, chuyện gì sẽ xảy ra?

Cố nhịn mùi tanh tưởi, Đoạn Dịch tiếp tục kiểm tra quanh phòng.

Nếu tra không ra vật gì, bọn họ đành phải phá nhà tìm…vách tường, sàn nhà, sô pha… Hủy hết, đập phá toàn bộ.

Vòng về nhà cây lấy công cụ, Đoạn Dịch đang định hành động thì bị ngăn lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 644: Huyết thi lột da 

Người đại diện tên Dung Dung xông tới, kinh hãi thét to: “Các anh làm gì thế? Không được phá hư nơi này! May mà tôi bắt gặp! Bằng không tất cả đều xong đời!”

“Vì sao không thể hủy? Các người muốn sao?” Đoạn Dịch nhíu mày hỏi.

Dung Dung nói: “Trước tiên các anh đừng động. Nhà nhỏ là vật sống. Chúng tôi có điều muốn ước với nó, phải đối xử tốt với nó. Các anh ngàn vạn lần đừng làm bậy, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!”

Tuy không biết chuyện lớn sẽ xảy ra là gì, nhưng nếu Dung Dung đã nói vậy, còn hoảng loạn ngăn cản mọi người, bọn Đoạn Dịch chỉ đành đi ra ngoài.

Không tìm được thêm manh mối trong nhà nhỏ, mọi người dứt khoát tranh thủ thời gian buổi chiều lại tiếp tục thăm dò rừng rậm, thuận tiện dự trữ đồ ăn.

Mãi cho đến buổi tối 9 giờ, dưới sự chủ trì của hệ thống, các người chơi ngồi xuống mười hai cọc cây phân biệt.

Đèn điện được nối dài từ nhà cây qua đây, cho nên lúc các người chơi nói chuyện có thể thấy rõ mặt nhau.

Trên bàn gốc cây lớn có mười hai nút bầu cử cảnh sát trưởng.

Hệ thống thông báo, các người chơi bắt đầu giai đoạn tranh cử cảnh sát trưởng.

Một phút sau, thông qua nút trước mặt người chơi thay đổi màu sắc, các người chơi biết được ai sẽ tham gia tranh cử.

Đoạn Dịch không tranh cử, anh kinh ngạc phát hiện lần này Minh Thiên cũng không tranh cử.

Hắn không tính nhảy ra nhận tiên tri?

Người chơi tranh cử lần này không nhiều, thú vị là số 4, 5, 6 đều tranh cử cảnh sát trưởng, lần lượt là Khang Hàm Âm, Tiết Cảnh, Chân Cao Kiệt.

Trừ ba người bọn họ, còn có hai người tranh cử, số 8 Tra Tùng Phi, và số 10 Tô Chương Nhạc.

Số 4 Khang Hàm Âm trước hết lên tiếng. “Tôi là nhà tiên tri, người tốt xin hãy tin tôi. Tôi đã soi Minh Thiên thuộc phe Tốt. Lý do soi là, tôi tin rằng mọi người chơi lâu đều biết nguyên nhân, bởi vì anh ấy rất lợi hại. Tôi muốn xem thân phận anh ấy đầu tiên.”

“Số 5 Tiết Cảnh là người chơi mới, trên đường anh ta dạy chúng ta lợi dụng Cảnh Huy, nên tôi thử xem…”

Ánh mắt đảo qua biểu cảm của từng người chơi, Khang Hàm Âm nói: “Tôi sẽ gán Cảnh Huy cho một người tranh cử và một người không tranh cử vậy. Đêm nay tôi sẽ soi và gán Cảnh Huy cho số 7 Đoạn Dịch, anh ấy rất biết chơi, tôi muốn chắc chắn về thân phận của anh ấy; Nếu tôi sống qua đêm nay, đêm mai tôi sẽ chọn số 8 Tra Tùng Phi.”

Khang Hàm Âm nói xong, đến phiên số 5 Tiết Cảnh lên tiếng.

Chỉ nghe Tiết Cảnh nói: “Tôi tranh cử cảnh sát không phải vì tôi là tiên tri. Nhưng tôi có một đạo cụ đặc biệt là【 kính nhìn lén 】. Thứ này không phải mua bằng đồng vàng, là tôi lấy từ phó bản trước. Thời gian phát biểu có hạn, lát nữa tôi sẽ giải thích cho mọi người quá trình tôi có được nó sau. Tóm lại, dùng Kính nhìn lén có thể biết thân phận của một người chơi. Cho nên tôi cũng có kỹ năng của tiên tri. Tuy rằng chỉ có thể dùng một lần… Nhưng cũng đủ rồi.”

“Tôi là dân thường, nhưng tôi có kỹ năng như nhà tiên tri. Tiên tri nhảy ra tranh chức cảnh sát là kịch bản thường thấy. Nếu người tốt không biết ai là thật, có thể giao Cảnh Huy cho tôi.”

“Tôi không phải tiên tri, kính nhìn lén chỉ có thể dùng một lần, cho nên tôi chỉ có thể gán Cảnh Huy một lần. Đêm nay… Tôi cũng sẽ xem số 7.” Nhìn về phía Đoạn Dịch, Tiết Cảnh nói: “Tiểu Dịch, mình muốn xem thân phận của cậu. Nếu mình trở thành cảnh sát trưởng, Cảnh Huy sẽ để lại cho cậu.”

Đoạn Dịch không để ý đến hắn ta, chỉ đưa mắt sang người phát biểu tiếp theo.

Người lên tiếng chính là số 6 Chân Cao Kiệt.

Chân Cao Kiệt nói: “Tôi mới là tiên tri thật. Kính nhìn lén của số 5 có thể giữ lại để xem thân phận của tôi. Đợt tranh cử này xin mọi người hãy tin tôi. Số 8 Tra Tùng Phi tôi đã soi ra người tốt. Tôi soi cậu ta vì nghe mọi người nói rằng cậu ta thích nhận dân. Người chơi kiểu này đôi khi sẽ ảnh hưởng tính suy luận của trò chơi, cho nên tôi muốn biết rốt cuộc cậu ta có thân phận gì. Còn việc gán Cảnh Huy…”

“Ai cũng soi số 7, được, tôi cũng gán Cảnh Huy cho số 7. Đêm mai thì… À đúng rồi, số 2 được số 4 soi ra người tốt, tôi đây sửa lại một chút, đêm nay tôi soi số 2 trước, đêm mai sẽ soi số 7 và gán Cảnh Huy cho số 7.”

Ba người số 4, 5, 6, lên tiếng đều có hiệu suất cao.

Kế tiếp đến phiên Tra Tùng Phi.

Tra Tùng Phi tranh cử cảnh sát trưởng, Đoạn Dịch trăm triệu không nghĩ tới.

Càng làm anh bất ngờ là nguyên nhân Tra Tùng Phi tranh cử.

Cậu ta dùng giọng nhỏ xíu như muỗi kêu: “Em tranh cử, chủ yếu là không muốn bị hỏi, hỏi sẽ bầu cho ai. Em không biết bầu cho ai… Em… Em bỏ quyền, em không có chức năng. Em là dân thường.”

Bốn người đã lên tiếng xong, người cuối cùng tranh cử là số 10 Tô Chương Nhạc.

“Tôi tranh vị trí này vì giúp mọi người tiện phân tích phiếu bầu. Người chơi số 5 tôi tạm thời không bàn, chủ yếu tập trung vào số 4 và số 6. Số 4 soi số 2 ra người tốt, số 6 soi số 8 ra người tốt, mà giữa việc gọi tên số 2 trước và số 8 sau, so sánh ra thì, số 6 có vẻ thật hơn. Bởi vì số 8 tham gia tranh cử cảnh sát trưởng, không thể bầu chọn cảnh sát trưởng. Như vậy số 4 nói soi ra số 2 người tốt, có khả năng là để kéo phiếu.”

“Đương nhiên, tôi không dám chắc. Hai người kia lên tiếng, độ xác thực đều tương đương nhau, cho nên tôi chỉ có suy đoán bấy nhiêu.”

“Tôi bỏ quyền, mọi người bầu đi.”

Tô Chương Nhạc lên tiếng xong, giai đoạn cảnh sát trưởng tranh cử kết thúc, tiến vào giai đoạn bầu chọn.

Hệ thống tuyên bố kết quả: Số 4 Khang Hàm Âm trở thành cảnh sát trưởng.

Mà ngay khi kết quả cảnh sát trưởng được tuyên bố, Đoạn Dịch còn chưa kịp xem phân bổ phiếu bầu, hệ thống chợt thông báo tình hình cuối ngày.

“Xin mời người chơi số 8 vào tù.”

Đoạn Dịch trong lòng rùng mình.

Tra Tùng Phi bị cắn?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.