Nhân Gian Tham Niệm

Chương 33: 33: Trong Mơ



Hứa Nhược Tinh không nhớ rõ lắm như thế nào trở về phòng, sau khi nằm xuống phát hiện vẫn chưa tắm rửa, lại cầm áo ngủ đi trong phòng vệ sinh, nước ấm phả vào trên người, bên tai là giọng Tô Nghi mềm mại nhẹ nhàng gọi cô.
Cả đêm không có ngủ ngon, lăn qua lộn lại, thật vất vả mới ngủ được, còn mơ thấy Tô Nghi.
Tô Nghi đứng ở cửa sổ, cô đi qua hỏi Tô Nghi nhìn cái gì, Tô Nghi nói: “Xem bên ngoài trời mưa.”
Cô ấy nhìn bên ngoài xa xăm, trời bên ngoài tựa như sắp mưa, đang nhíu mày, tay Tô Nghi xuyên thấu qua áo ngủ của cô, đặt ở trên làn da, từ dưới bụng, chạm đến trước ngực.
Tô Nghi cánh tay mềm mại như không có xương, di chuyển trên mỗi một tấc da, khắp nơi châm ngòi thổi gió, áo ngủ ngăn ở trên người hai người, cô ôm Tô Nghi lăn ở trên giường lớn.
Bên ngoài có mưa hay không cô không muốn biết nữa.
Trong phòng, mưa kéo dài, cô giống như người chưa bao giờ chạm vào suối ngọt, lần đầu tiên nhấm nháp được hương vị ngọt ngào ấy, vị ngọt dần dần thấm vào cơ thể.

Tô Nghi trước sau ôm chặt lấy cô, làm cô khó có thể chạy thoát, hai người vẫn luôn dây dưa gắt gao không ngừng.
Hứa Nhược Tinh thấy nóng quá nên bừng tỉnh.

Trời còn chưa sáng, cô dựa ở bên cạnh tủ đầu giường, cầm lấy chiếc cốc nhấp một ngụm nước lạnh, giảm bớt nội tâm d*c vọng bị giấc mơ kia châm lửa mà bốc lên ngùn ngụt.

Ra cửa thấy cửa phòng Tô Nghi nửa mở nửa khép, người còn chưa tỉnh dậy.

Hứa Nhược Tinh nhìn thời gian trên đồng hồ, cầm quần áo đi phòng vệ sinh.
Sáng sớm, cô liền ra khỏi cửa.
Lúc Tô Nghi tỉnh lại còn tưởng rằng Hứa Nhược Tinh đang ngủ, nhìn đến cửa phòng rộng mở, bên trong không còn ai, nghi hoặc nhíu mày, mới vừa cầm lấy di động, nhìn thấy Hứa Nhược Tinh gửi tin nhắn tới: “Công ty có chút việc, chị đi trước.”
Như thể cũng còn quá sớm, Tô Nghi cắn răng nhắn tin trả lời cô: “Vậy cơm sáng chị ăn chưa?”
Hứa Nhược Tinh đang ngồi ở trong văn phòng, công ty to như vậy chỉ có một người bắt đầu công việc, bốn phía yên tĩnh.

Tay cô ấn huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp, cửa số sát đất phản chiếu hình bóng cô ngồi trên ghế, không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, Tô Nghi đứng ở phía sau, mát xa bả vai cho cô, ngón tay thon dài mềm mại đè ở bả vai…
Di động ting ting hai tiếng.
Lấy lại tinh thần, nghiêng đầu, nhìn thấy Tô Nghi gửi tới tin nhắn: “Vậy cơm sáng chị ăn chưa?”

Cơm sáng, cô hiện giờ không muốn ăn cái gì.
Hứa Nhược Tinh trả lời: “Ăn rồi.”
Tô Nghi làm một ít đồ ăn, chụp gửi cho Hứa Nhược Tinh: “Em cũng đang ăn, chị hôm nay có phải rất bận hay không?”
Hứa Nhược Tinh thuận tiện trả lời cô ấy: “Ừm, khả năng có lẽ sẽ bận.”
Tô Nghi: “Vậy chị bận việc đi, làm việc vui vẻ.” (gương mặt tươi cười)
Hứa Nhược Tinh cũng gửi một gương mặt cười cho Tô Nghi, buông di động, dựa vào ghế, muốn ngủ thêm một lát, như thế nào đều ngủ không vào giấc, mở to mắt nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu.
Ánh mặt trời chậm rãi từ cửa sổ sát đất chiếu vào, bò lên trên đèn thủy tinh, bóng đèn trong suốt chiếu ra một tầng ánh sáng, cô đột nhiên nghĩ đến cặp mặt của Tô Nghi.
Có thể nói giống như vậy.
Những lời nói trước kia che giấu tận đáy lòng, đều xuyên thấu qua cặp mắt kia nói ra, tràn đầy, đều là thể hiện tình cảm thích cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 172: Ngoại truyện 3

Nếu cô hiện tại nói cho Tô Nghi, Triệu Dư đã nói sai về quan hệ của họ, cô ấy còn sẽ dùng loại ánh mắt như thế để nhìn cô sao?
Hoặc là, căm hận cô không có nói ra sự thật?
Hứa Nhược Tinh đột nhiên không xác định, tay nắm chặt bên cạnh ghế dựa, phát hiện chính mình tưởng tượng ra ánh mắt chán ghét của Tô Nghi vậy mà cũng không cách nào tiếp thu.
Ngoài cửa trên hành lang dần dần vang lên tiếng bước chân, lẹp xẹp lẹp xẹp, cửa văn phòng cô một lúc sau bị đẩy ra, trợ lý bưng cà phê, thấy cô tức khắc sửng sốt: “Hứa tổng?”
Thường lui tới vào giờ này, cô chuẩn bị cà phê chờ Hứa Nhược Tinh đến công ty.

Hôm nay sớm như vậy, trợ lý rất bất ngờ.
Hứa Nhược Tinh gật đầu: “‘Đến sớm vậy.”
“Chị đi làm sớm ạ.” Trợ lý hỏi: “Chị ăn sáng chưa?”
Hứa Nhược Tinh cầm cốc cà phê trên tay cô ấy, uống một ngụm, nói: “Em làm việc đi.”
Trợ lý không dám nhiều lời, gật đầu rời khỏi văn phòng, trở lại phòng thư ký, mới vừa ngồi xuống, thư ký trưởng nói: “Hứa tổng tới rồi sao?”
Cô gật đầu: “Tới rồi, hôm nay tới rất sớm.”
“Có lẽ là do chuyện liên quan tới Hoài Hải, cho nên Hứa tổng phiền lòng đi.” Thư ký trưởng nói xong nhìn mấy người còn lại, mới hiểu được hôm nay người của Hoài Hải lại đây đàm phán.
Nói là đàm phán, Cừ tổng không có ra mặt, một mình phó tổng dẫn theo đoàn luật sư lại đây.

Cừ tổng chỉ cần đưa ra giá cuối cùng, Hứa Nhược Tinh cùng Hoài Hải giao tiếp không phải một lần hai lần, biết rõ tính nết của Cừ tổng, cũng không có để ở trong lòng.

Nhưng thật ra phó tổng đến lại nói: “Thực xin lỗi, Cừ tổng của chúng tôi còn đang đi công tác, xác thật rất bận, hy vọng Hứa tổng không cần để ý.”
Hứa Nhược Tinh cười, gương mặt tự nhiên hào phóng, cô nói: “Đương nhiên sẽ không để ý, Cừ tổng bận, ai tới cũng là giống nhau.”
Lễ nghĩa chu đáo, phó tổng nhìn Hứa Nhược Tinh, hai năm trước hắn có nhắc tới Hứa Nhược Tinh với Cừ tổng.

Tư tưởng tiến bộ, công ty phát triển nhanh chóng, là người không thể khinh thường.

Hắn lúc ấy còn muốn mượn sức Hứa Nhược Tinh, cùng cô cùng nhau hợp tác, nhưng Cừ tổng không có đồng ý.
Cừ tổng nói ở trong nước, Hoài Hải đã không cần dựa vào cùng ai hợp tác, lời nói là nói như vậy, nhưng nhiều bạn thêm con đường.

Bên ngoài kia, đối với Hứa Nhược Tinh luôn rất tôn trọng đối phương.
Hứa Nhược Tinh tiếp đón bọn họ ngồi xuống, không có bởi vì thân phận của Tô Trường Hòa cho nên ưu đãi, mà đơn giản cùng phó tổng nói chuyện phiếm.
Phó tổng nói: “Thật sự việc này, cũng không phải là chuyện gì lớn, chúng ta có thể lén giải hòa là tốt nhất.

Cừ tổng người thế nào cô cũng biết, xem trọng mặt mũi, ông ấy thật sự cũng không muốn thể hiện thái độ như vậy.”
Nói xong hắn nhìn về phía Tô Trường Hòa.
Tô Trường Hòa đem tư liệu liên quan đưa qua cho
Hứa Nhược Tinh, nói: “Đây là đánh giá bước đầu số tiền cần bồi thường, còn có yêu cầu Hà Khúc xin lỗi thanh minh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2496: Ký ức trước kia

Cô ấy gần đây thường xuyên liên hệ với các nhà thiết kế khác đang làm việc tại Hoài Hải, đã tạo ảnh hưởng xấu đến Hoài Hải, chúng ta yêu cầu cô ấy công khai phát biểu xin lỗi thanh minh.

Đây là hợp đồng cô ấy lúc trước đã ký, cái này là giấy tờ cô ấy nhận tiền bồi thường…”
Một đống chứng cứ bày ra trước mặt Hứa Nhược Tinh kèm theo điều kiện mà Hoài Hải đưa ra, Tô Trường Hòa không hề giữ lại một chút tình cảm, hoàn toàn giữ thái độ việc công xử theo phép công.
Hứa Nhược Tinh gật đầu, trợ lý đem tư liệu của Tô Trường Hòa trình cho cô, phó tổng nói: “Hứa tổng, làm to chuyện lên tòa, tốn thời gian lại cố sức, tôi cảm thấy không bằng chúng ta tự giải quyết, đây là điều kiện mà Hoài Hải đưa ra, nếu cô cảm thấy có thể, chúng ta tiếp tục nói.”
Hắn lời thề son sắt, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi, so sánh hắn mang đến đoàn luật sư, SX bên này ngay cả một cố vấn ra dáng luật sư đều không có, mới vừa từ chức, còn không có người kế nhiệm, tạo thành cục diện lúng ta lúng túng, như thế càng làm cho phó tổng Hoài Hải càng tự tin hơn.
Hắn điều tra qua, những luật sư trong giới có thể tiếp nhận vụ kiện này của SX cũng không có mấy người, huống hồ lần này bọn họ nói có sách mách có chứng, dù có đi tòa án bọn họ cũng không sợ chút nào, người lúc này phải sợ hãi nên là Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh cúi đầu xem tư liệu, không chỉ bồi thường vì Hà Khúc mang bản thảo thiết kế ra bán sản phẩm thu được lợi nhuận lớn, còn phải bồi thường hao phí tổn thất cho Hoài Hải, phí danh dự, lại muốn Hà Khúc công khai xin lỗi, nhiều vô số, điều kiện gần mười điều, Tô Trường Hòa còn thêm mắm thêm muối: “Hứa tổng, lần này chúng ta lại đây, là thành tâm nói chuyện giải hòa, nếu thật sự làm to chuyện đến tòa án, phỏng chừng không phải hiện tại chỉ vài điều kiện như này.”
Không khí nôn nóng, cũng không có ảnh hưởng đến Hứa Nhược Tinh, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghe Tô Trường Hòa nói xong chỉ là gật gật đầu: “Tô luật sư nói tôi đều hiểu được.”
Tô Trường Hòa mềm giọng xuống: “Hứa tổng không cần quá lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến SX.

Chúng ta có thể cùng Cừ tổng thương lượng, sự việc lần này, sẽ giảm tổn hại với S X đến mức thấp nhất.” Lần này hắn làm cố vấn cho Hoài Hải là vụ án đầu tiên hắn nhận, các mặt đều phải làm đến xinh đẹp, tuy rằng chỉ là một vụ kiện rất nhỏ, nhưng Tô Trường Hòa vẫn làm đủ mọi chuẩn bị.
Hứa Nhược Tinh hỏi: “Nếu…” Cô nhấc lên mí mắt, giọng nói bình tĩnh hỏi: “Tôi không chấp nhận đề nghị giải hòa thì sao?”
Tô Trường Hòa nhìn thẳng cô, Hứa Nhược Tinh rất vững vàng, hai mắt thâm thúy, trong mắt không có cảm xúc gì, không thể từ trên mặt cô nhìn ra cô suy nghĩ cái gì.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 203: Đại náo nhiệt

Ngày Tô Nghi kết hôn, hắn vội vàng liếc mắt nhìn Hứa Nhược Tinh một cái, chỉ nhớ rõ thật xinh đẹp, không có gì đặc biệt ấn tượng, không nghĩ tới mới hai năm thôi, bọn họ sẽ ngồi ở mặt đối lập, khí thế của Hứa Nhược Tinh, sẽ áp bách hắn.
Hắn nói: “Nếu Hứa tổng cảm thấy hiệp nghị có cái gì vấn đề, chúng ta còn có thể thương lượng.”
Hứa Nhược Tinh: “Thương lượng?”
Phó tổng cũng nói: “Đúng vậy Hứa tổng, chúng ta đều có thể thương lượng.”
Hứa Nhược Tinh gật đầu, nói trợ lý đứng bên cạnh cầm bút, dưới ánh mắt chằm chằm như hổ rình mồi của mấy người đối diện, cô không nhanh không chậm gạch đi điều kiện thứ nhất của đơn thỏa thuận.
Phó tổng khóe miệng giật giật, vẫn nhịn xuống không nói chuyện.
Hứa Nhược Tinh gạch đi điều kiện thứ hai.
Phó tổng thu lại nụ cười.
Hứa Nhược Tinh gạch đi điều kiện thứ ba.
Hứa Nhược Tinh gạch đi điều kiện thứ bốn.
Phó tổng ngồi không yên, hắn quay đầu hướng ra hiệu cho Tô Trường Hòa.
Tô Trường Hòa mày rậm cũng gắt gao nhăn xô vào nhau, Hứa Nhược Tinh thật là không coi ai ra gì!
Hứa Nhược Tinh không để ý ánh mắt người đối diện đã thay đổi thái độ, vẫn còn cúi đầu gạch đi điều thứ năm, điều thứ sáu, điều thứ bảy…!của bản thỏa thuận.
Hứa Nhược Tinh đẩy trở về bản thỏa thuận, Tô Trường Hòa cười lạnh: “Hứa tổng, cô đây là có ý tứ gì?”
“Hai vị đừng để ý, tôi cũng tán thành giải hòa.” Hứa Nhược Tinh nói lời này làm phó tổng cùng Tô Trường Hòa ngây người, bọn họ nhìn về phía Hứa Nhược Tinh, thấy cô thong thả ung dung đóng bút lại, giương mắt, đưa cho trợ lý cây bút trên tay, động tác dứt khoát lưu loát, Hứa Nhược Tinh tiếp tục nói: “Tuy nhiên, không phải Hoài Hải cùng SX giải hòa, mà là SX cùng Hoài Hải giải hòa.”

Quyền chủ động ở trên tay SX, không phải Hoài Hải, cho nên người đưa ra điều kiện, không phải Hoài Hải mà là SX bên này.
Sắc mặt phó tổng cùng Tô Trường Hòa khẽ thay đối, đặc biệt là phó tổng, giọng nói kinh ngạc đến thay đổi âm điệu: “‘Cái gì? SX cùng Hoài Hải giải hòa?”
Hắn không nghe lầm đi?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2.

Em Ấy Đói Bụng Rồi
3.

Trường An Nguyệt
4.

Dấu Cắn
=====================================
SX muốn chiếm quyền chủ động?
Ý nghĩ kỳ lạ!
Phó tổng đứng lên, đôi tay chống cái bàn, vẻ mặt không vui, hắn mất hứng nói: “Xem ra Hứa tổng cũng không có cái thành ý gì!”
Lửa giận phẫn nộ đến Hứa Nhược Tinh, toàn bộ phòng họp đột nhiên giương cung bạt kiếm, phó tổng tức giận đến cơ trên mặt đều giật giật.
Hứa Nhược Tinh như cũ bình tĩnh, cô nói: “Giải hòa cũng được nhưng điều kiện chúng tôi đưa ra.”
Tô Trường Hòa nghe không nổi nữa!
Hắn đứng lên, vừa định mở miệng, cửa phòng họp bị người gõ hai tiếng cộc cộc, Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, Bùi Y Nhiên xách theo túi xách đứng ở cửa, nhìn mọi người gật gật đầu, nói với Hứa Nhược Tinh: “Hứa tổng, tôi đến trễ.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.