Hứa Nhược Tinh không thể trả lời vấn đề chọn mua nội y mà Tô Nghi hỏi, thậm chí không dám nhìn kỹ, sợ chính mình lại tưởng tượng quá nhiều.
Tô Nghi cũng không có ép buộc Nhược Tinh chọn giúp, mà một cách vi diệu nào đó lại gửi mấy bộ váy cùng áo hay mặc để đi làm: “Còn có mấy bộ này, đều khó chọn quá.”
Mấy bộ quần áo này, Hứa Nhược Tinh thật ra có thể chọn được, liền chọn hai bộ gửi lại cho Tô Nghi: “Cái này không tồi.”
Tô Nghi nhìn Nhược Tinh đỏ mặt bỏ qua đề tài chọn nội y, cong môi cười: “Dạ được, vậy mua hai bộ này.”
Còn có nội y vừa gửi cũng đặt luôn.
Mua cho Hứa Nhược Tinh mặc.
Sớm hay muộn… cũng sẽ mặc vào.
Cô cúi đầu gõ chữ, trong ánh mắt không che được sự vui vẻ, cửa bị gõ vang, là trợ lý thông báo cô đi gặp luật sư cố vấn pháp luật cho SX – Bùi Y Nhiên.
Cô hẹn Bùi Y Nhiên gặp mặt, vì chuyện của Hà Khúc.
Tô Nghi thu lại ý cười nơi đáy mắt, gương mặt khôi phục bình tĩnh, nhìn trợ lý gật đầu: “Đã biết, tôi qua đó ngay đây.”
Hôm nay chỉ là bước đầu suy nghĩ hợp đồng, không có gọi Hà Khúc. Bùi Y Nhiên ngồi ở bàn làm việc, trước mặt bày vài phần tư liệu cùng văn kiện, máy tính mở ra. Trước kia từng giúp vài công ty soạn hợp đồng để nhân viên ra nước ngoài đào tạo huấn luyện sâu thêm, nhưng SX vẫn là lần đầu tiên. Bà định ra đều là hạng mục công việc thường yêu cầu, lúc nghe nói là Tô Nghi tìm mình, Bùi Y Nhiên còn sửng sốt: “Tô Nghi?”
Trợ lý gật đầu: “Là Tô Nghi, Bùi luật sư, Tô tiểu thư đây là muốn làm lành với chị sao?”
Làm lành?
Vậy thì cũng quá coi thường Tô Nghi.
Tô Nghi trước kia dù có đói chết đều không cần tiền của bà, thời đi học thật sự dựa vào học bổng không có xin bà một đồng tiền. Lần ra nước ngoài du học, bà cho Tô Nghi một ít tiền, trở về Tô Nghi lại trả lại y nguyên.
Kết hôn, bà mua cho Tô Nghi biệt thự, cho tới hôm nay còn chưa từng đặt chân tới đó.
Tô Nghi muốn làm lành với bà là không có khả năng, tuy nhiên bà rất tò mò Tô Nghi lí do gì lại tìm mình? Công ty có cố vấn pháp luật không phải một người, theo tính cách của Tô Nghi, nếu có những người khác thì bà tuyệt đối là lựa chọn thứ hai, thứ ba. Hiện tại lại chủ động tìm bà, xác thật không phù hợp với tính cách trước giờ của Tô Nghi.
Bùi Y Nhiên mới vừa click con chuột, khoảnh khắc màn hình sáng lên, cửa phòng họp cũng bị đẩy ra. Tô Nghi cùng giám đốc đi vào, bà hướng mắt sang Tô Nghi. Người khác nói Tô Nghi tai nạn xe cộ xong tính cách sửa lại không ít, nhưng bà lại cảm thấy, Tô Nghi từ lần trước giúp Hà Khúc kiện tụng xong, đối với bà có chút thay đổi.
Giám đốc cười vươn tay: “Bùi luật sư.”
Tô Nghi cũng hơi gật đầu, nhìn về phía Bùi Y Nhiên, ánh mắt thực bình tĩnh, tựa như nhìn một đối tác làm việc bình thường. Ánh mắt như vậy, trong vụ kiện lần trước đã từng thấy, Tô Nghi cũng dùng loại ánh mắt này nhìn bà.
Nhạy bén như Bùi Y Nhiên, thực mau đã biết Tô Nghi nơi nào thay đổi.
Ánh mắt Tô Nghi nhìn bà, không hề có oán giận, không hề có cảm xúc phức tạp, Bùi Y Nhiên bắt lấy tay giám đốc: “Xin chào.”
Thuận tiện, cũng bắt tay Tô Nghi.
Tô Nghi tự nhiên cởi mở, nhìn vào mắt Bùi Y Nhiên, đồng tử trong veo, những suy nghĩ trước kia đã che giấu đi, khi đối diện đã không còn lộ ra cảm xúc.
Bùi Y Nhiên cúi đầu, nói: “Tôi bước đầu soạn ra hai hợp đồng, mọi người xem cái nào thích hợp.”
Tô Nghi và giám đốc tiếp nhận hợp đồng, ngồi xuống cùng Bùi Y Nhiên bàn bạc.
Trên đường từ khu khai phá trở về, Lê Thần nghe nói mọi người ở phòng họp, cũng chạy tới nhìn xem. Cuối cùng ba người quyết định chọn một cái hợp đồng, để Bùi Y Nhiên trở về lại chỉnh sửa, nhằm vào bộ phận kế hoạch, mọi người đề ra không ít ý kiến. Bùi Y Nhiên ngồi trước màn hình đánh chữ, ghi chép lại từng ý kiến.
Tô Nghi nhân lúc giám đốc với Bùi Y Nhiên chỉnh sửa hợp đồng, hỏi Lê Thần: “Ngày mai chị còn đi à?”
“Ừm.” Lê Thần ngáp một cái: “Lưng chị ngồi nhiều sắp phế đi được rồi.”
“Ngày mai hay là để em giúp chị đi?”
Lê Thần thấp giọng cười: “Em đi làm gì, nhỡ đâu bị khi dễ, Nhược Tinh trở về không nhịn được sẽ tìm chị tính sổ.”
“Chị ấy không đâu.”
“Như thế nào lại không? Em chính là bảo bối của cậu ấy.”
Tô Nghi mặt mày buông lỏng một chút, phát hiện cùng Lê Thần nói chuyện phiếm, còn rất vui, gương mặt đạm nhiên ôn hòa, giữa mày mang ý cười.
Bùi Y Nhiên đang nói chuyện phiếm cùng giám đốc, liếc mắt nhìn Tô Nghi một cái.
Từ trước, Tô Nghi chỉ cần ở trước mặt bà, chưa bao giờ cười tươi như thế.
Giám đốc nói: “Tạm thời chỉ cần như vậy.”
Bùi Y Nhiên gật đầu: “Được, nghĩ đến cái gì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong khép lại máy tính đứng dậy, những người khác cũng đi theo đứng lên, giám đốc tiễn Bùi Y Nhiên đến cửa thang máy, trợ lý từ phòng nghỉ ra tới, đuổi kịp bà.
Lúc lên thang máy, trợ lý ghé mắt nhìn sang mấy cái bà.
“Muốn hỏi cái gì?”
“Em vừa mới thấy tâm trạng của Tô tiểu thư không tồi, mọi người nói chuyện thật sự vui vẻ ạ?”
Rốt cuộc là con gái của Bùi Y Nhiên, trợ lý cũng để bụng một ít, Bùi Y Nhiên gật đầu: “Xem như vậy đi.”
Trợ lý cười: “Em biết ngay là cô ấy muốn làm lành lại với chị.”
Làm lành?
Bùi Y Nhiên cười cười.
Tô Nghi muốn làm lành? Bao nhiêu lần bị vứt bỏ?
Bị cha mẹ bỏ mặc dửng dưng không mảy may quan tâm?
Thái độ của Tô Nghi đối với bà trở nên tốt hơn không phải bởi vì tha thứ, mà là từ đáy lòng đã hủy diệt đi vị trí người làm mẹ như bà rồi.
Bùi Y Nhiên cảm thấy cũng khá tốt.
Sau khi bà xuống lầu, Lê Thần kêu Tô Nghi đi uống trà, hai người nói đến chuyện Thụy An bên kia.
Lê Thần tức giận nói: “Em có biết Triệu Tam đi Hoài Hải không?”
Tô Nghi có chút kinh ngạc: “Cô ấy đi Hoài Hải?”
Theo sau tưởng tượng cũng thực bình thường, điều kiện bản thân Triệu Tam cũng tạm, còn có chỗ dựa lưng vững trãi. Hoài Hải mới vừa bị SX đè đầu, đào Triệu Tam qua hẳn là muốn đè lại SX.
“Buổi sáng nay mới qua Hoài Hải, anh cô ta gọi điện cho chị, nói lần sau người mẫu cho show diễn thời trang cũng không còn nữa.”
“Người mẫu cho show diễn thời trang, em đã nhờ Thẩm Như Tuyết, cô ấy đang giúp em liên hệ, sẽ không có vấn đề gì.”
“Chị thật không thể chịu nổi. Có lẽ ngay từ đầu không cần phải chịu đựng.”
Triệu Tam cũng sẽ không ở SX tác oai tác quái, nếu lần này người mẫu của show diễn thật sự xảy ra vấn đề gì, vẫn là lỗi do Lê Thần sơ sẩy, lẽ ra không nên quá mức nhẫn nhịn từ ban đầu.
“Chị cũng là muốn tốt cho SX.”
Lê Thần uống ngụm trà: “Đúng rồi, Nhược Tinh khả năng sẽ trở về sớm.”
“Trở về sớm?” Đôi mắt Tô Nghi sáng lên: “Khi nào?”
“Khi nào thì chị không biết, Thụy An bên kia bị Hoài Hải tạo áp lực, phỏng chừng lần này hợp tác chắc ngâm nước nóng, bên kia không đồng ý thì cũng phải trở về.”
Thụy An là thương trường, mở chi nhánh che trời lấp đất. Tô Nghi biết chuyện này, nhưng cô cho rằng Hứa Nhược Tinh sẽ thuyết phục được, mới qua đó thăm dò. Hóa ra, cũng bị ngâm nước nóng.
Hứa Nhược Tinh có phải rất khó chịu hay không?
Tô Nghi tưởng tượng đến tâm trạng của Hứa Nhược Tinh không tốt, cảm xúc của bản thân cũng bắt đầu tuột dốc.
“Cho nên cậu ấy mới không muốn bỏ qua Triệu tổng, không thể bị Hoài Hải đè đầu thêm một lần.”
Từ chuyện của Thụy An đến Triệu Tam, lại đến Triệu tổng nhà cung cấp hàng hóa đặc thù, mọi người không thể mãi bị dắt mũi. Vốn dĩ chuyện người mẫu show diễn thời trang bị hủy bỏ, ở trong giới đã không phải bí mật, nếu lại bị Triệu tổng hủy hợp tác, SX liền thành trò chê cười.
Hoài Hải quen là một nhà độc tài, nếu lần này thật sự như Cừ tổng mong muốn, đem lửa giận do thất bại kiện tụng, toàn diện đè ép muốn áp chế SX. Để hắn thành công, sợ là các công ty khác sau này điều gì cũng không dám làm, chẳng sợ bọn họ có lý, cũng không dám đắc tội Hoài Hải, càng sẽ không có người dám xuất đầu.
Lê Thần ngay từ đầu không hiểu Hứa Nhược Tinh vì sao không cho cô đồng ý hợp tác với nhà cung cấp hàng hóa mới. Hiện tại giống như đã nghiền ngẫm ra một ít, ánh mắt Hứa Nhược Tinh luôn luôn là lâu dài, trầm ổn, nhẫn nhịn đến chịu ủy khuất. Vì không chỉ cá nhân, còn có ích lợi cùng phát triển lâu dài của SX.
Lần này SX cùng Hoài Hải đối đầu, bị trở thành bia ngắm, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào công ty cô như thế, hơi có chút hành động lập tức sẽ bị suy diễn. Nếu chủ động từ bỏ Triệu tổng mà lựa chọn nhà cung cấp hàng mới, vào trong mắt những người khác chính là công ty cô đối kháng thất bại, thua triệt để. Rút dây động rừng, Hứa Nhược Tinh có lẽ không muốn nhìn đến cảnh tượng như vậy xuất hiện, nên mới để Lê Thần đi Triệu tổng kiên nhẫn thương lượng.
Tô Nghi không hiểu lắm chuyện làm ăn loanh quanh lòng vòng, nhưng cũng có thể nghe hiểu được một chút. Hoài Hải lần này là muốn giết gà dọa khỉ. Thực rõ ràng, SX chính là con khỉ đó. Hứa Nhược Tinh hiển nhiên không muốn làm thịt cá trên thớt.
“Đâu chỉ thịt cá, cũng không muốn làm con khỉ này.”
Nói xong không đợi Tô Nghi nói chuyện, Lê Thần lại nói giỡn: “Nếu cậu ấy có là khỉ thật, ít nhất cũng là Tề Thiên Đại Thánh đi?”
Tô Nghi không nhịn xuống được, bật cười.
Lê Thần bưng lên cái ly cũng uống một ngụm trà, Tô Nghi thấy di động vang lên, nhìn màn hình: “Em đi trả lời điện thoại.”
Di động đặt trên bàn, Lê Thần cúi đầu đã thấy tên hiện lên, là Lam Lâm. Truyện Cung Đấu
Tô Nghi chuyển được điện thoại của Lam Lâm, nghe xong bên kia nói: “Chị đã biết, lát chị qua ngay.”
Buông di động, Lê Thần liền hỏi: “Là Lam Lâm?”
Tô Nghi gật đầu: “Dạ, em cần qua bên chỗ cô ấy, không trở về công ty.”
Lê Thần không để ý, phất tay tạm biệt.
Tô Nghi đi rồi cô lại ngồi vài phút, đứng dậy lại nhận được Hứa Nhược Tinh gọi điện thoại, Hứa Nhược Tinh nói: “Thụy An bên này người phụ trách vẫn luôn đùn đầy, nói không có thời gian đi gặp tớ.”
“Cùng Cừ tổng bàn chuyện làm ăn rồi?” Lê Thần đã đoán được, xem ra lần này Thụy An là quyết tâm không hợp tác với các cô.
“Ừm, tớ đi xung quanh tìm mặt bằng khác, lượng người cũng không tệ lắm, tớ lại quan sát hai ngày.”
“Ok.” Cô đấy cửa ra đi ra ngoài, bên ngoài ngựa xe như nước, nhịp sống ồn ào náo động.
“Ở bên ngoài sao?”
“Ừm, vừa mới cùng vợ cậu uống trà chiều.”
Hứa Nhược Tinh nhăn mày lại: “Cậu như thế nào hay tìm em ấy vậy?”
“Oa, tớ về công ty nghe nói em ấy cùng Bùi luật nói chuyện hợp đồng. Sau đó nói cùng nhau uống trà chiều, chuyện ngày hôm qua vừa vặn cũng phải cảm ơn em ấy.” Lê Thần cười, chuyển chủ đề: “Như thế nào? Cậu ghen à?”
Hứa Nhược Tinh không đáp.
“Cậu ghen với tớ thì có ích lợi gì? Cậu nên đi ghen với người khác thì hơn, cậu biết ai vừa đón em ấy đi không?”
Vốn dĩ chỉ là trêu chọc một câu, ai không nhìn ra được Tô Nghi vì công việc mới đi gặp Lam Lâm, Lê Thần thuận miệng nói, tiện thể muốn chọc Hứa Nhược Tinh, ai ngờ giọng Hứa Nhược Tinh có chút trầm xuống: “Lam Lâm?”
Lê Thần ngạc nhiên: “Sao cậu biết được?”
Hứa Nhược Tinh im lặng, chỉ là không được vui cho lắm liền tắt điện thoại.