Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 485: Chương 485



Công tước Otto đi tới đúng lúc gặp bác sĩ đến kiểm tra định kì, ông ta cau mày nhìn năm sáu bác sĩ vây xung quanh giường bệnh, sau khi kiểm tra họ đều đồng loạt nói không có vấn đề gì lớn, nhưng về việc tại sao cứ sốt cao không dứt thì không hề có lời giải thích nào.
Dù không phải là bác sĩ nhưng Công tước Otto cũng nhìn ra có vấn đề gì đó.

Sau vài ngày nằm trên giường, sắc mặt của NhanKiến Định càng trắng bệch hơn, giờ đây anh ấy còn có vẻ khó thở, không hề đơn giản như những gì bác sĩ nói.
“Các người có khẳng định là không có chuyện gì không?”
Công tước Otto ra hiệu cho Linh Đan ngăn cản nhóm bác sĩ đang rời đi, cười lạnh hỏi lại.
“Thưa Công tước, quả thật không có gì nghiêm trọng.

Chỉ là cùng lúc vết thương mới phát tác cộng thêm vết thương cũ chưa khỏi nên mới nghiêm trọng như vậy, truyền nước muối vài ngày, đợi cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ thì tự nhiên sẽ khỏe lại thôi”
Vị bác sĩ dẫn đầu không hề thay đổi sắc mặt, thậm chí còn mỉm cười, hơi cúi người kính cẩn nói với Công tước Otto.
“Hừ, cậu đã ở cạnh tôi gần hai mươi năm, tôi sẽ miễn cưỡng tin tưởng cậu một lần, đi xuống đi”
Sắc mặt vị bác sĩ chợt có chút thay đổi, nhưng anh ta liền nhanh chóng thu liễm lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 116: BÍ MẬT THƯỢNG TIỀU.

Công tước Otto nhìn mấy người rời đi, nét mặt trâm ngầm.

Một lát sau, ông ta dặn dò Chu Thanh chăm sóc NhanKiến Định thật tốt rồi cùng Linh Đan trở về.
“Cho người theo dõi nhóm bác sĩ đó, xem bọn họ có tiếp xúc với những người kia hay không, đặc biệt là tên bác sĩ dẫn đầu, nhất định phải để mắt thật kĩ đến cậu ta!”
Vừa nói xong, Công tước Otto liền ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt khó coi, quả nhiên là ông ta đã già rồi, cho nên đám người kia không thể chờ được nữa.
“Công tước đừng lo lắng, tôi sẽ đi điều tra ngay!”
Linh Đan gật đầu đáp lại, cô ta lo lắng nhìn Công tước một cái rồi quay người rời đi.
Đợi khi căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, Công tước Otto mới đứng lên, cầm lấy bức ảnh trên bàn, cẩn thận vuốt thẳng.

Trải qua bao nhiêu năm vẫn không tìm được người, vốn dĩ ông ta gần như đã thất vọng và định bỏ cuộc rồi.

Không ngờ ông trời còn rủ lòng thương, đưa tới cho ông ta con cháu của Yelis.

Nếu đã như vậy thì có một số thứ vẫn nên được lấy về và trả lại cho chủ nhân thật sự của nó.
Ông ta nheo mắt, tay trái vô thức gõ nhịp nhịp trên mặt bàn.
Sợ là NhanKiến Định trong một thời gian ngắn không thể trở lại Hải Phòng, lúc này Trần Hiền đang tái mét mặt, trốn trong biệt thự, đồ đã lấy được rồi nhưng vấn đề là không có cách nào để chuyển ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Trần Tuấn Tú nổi điên, phái cả nhà họ Trần đi tìm anh ta, thậm chí cũng không thèm để ý tới cả tập đoàn Phước Sơn nữa.

Tuy rằng anh †a đã sớm dự liệu nhưng không ngờ mọi chuyện lại kinh khủng tới như vậy.
“Cậu chủ, các con đường đều đã bị phong tỏa rồi, có lẽ không bao lâu nữa chỗ này cũng sẽ bị tìm ra!”
Trợ lý đầm đìa mồ hôi, đứng ở trước mặt Trần Hiền, nhìn chằm chằm cái quan tài băng đang dần tan ra, biểu cảm thật khó diễn tả.
“Tìm cơ hội dẫn Trần Tuấn Tú đến biệt thư sau vách núi ở Hải Phòng nghỉ ngơi đi, bên phía Trần Nhật Linh có tin tức gì không?”
Trước hết phải sớm giải quyết chuyện phiền phức này, Trần Hiền cau mày nhìn quan tài băng, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nửa đời trước chật vật giấy dụa trong vũng lầy vốn không có kết quả gì tốt đẹp, từ lâu Trần Hiền đã thất vọng với loại tình cảm mơ hồ này.

Nhưng dù sao người kia cũng là mẹ của anh ta, tuy rằng cho tới bây giờ bà cũng không biết tới sự tồn tại của anh ta trên cõi đời này, nhưng đối với anh ta bà vẫn là một người đặc biệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.