“Thế nào? Có phải rất tuyệt vọng không? NhanHướng Minh, tao biết mày rất thông minh, bị tao bắt cóc đến đây tất cả đều phải trách bố mẹ độc ác kia của mày, là bọn họ cứ muốn ép tao, là bọn họ nhất định muốn tính kế với tao.”
“Nếu không bây giờ mày nên ở trong nhà thoải mái xem tivi, nhóm lửa, hoặc là ăn đồ ăn. Mày phải nhớ mọi lỗi lầm đều là do lỗi của Giang Anh Tuấn và Nhan Nhã Quỳnh, là bọn họ hại mày.”
Giang Húc Đông không ngừng lảm nhảm truyền những ý nghĩ thù hận méo mó vào trong đầu NhanHướng Minh.
Anh ta biết rất rõ, trong thời gian ngắn quả thật Giang Anh Tuấn không tìm được anh ta, nhưng thời gian dài hơn, thì nhất định sẽ tìm được NhanHướng Minh. Chỉ cần thằng nhóc này hận một trong hai người bọn họ, cho dù không phải là hận, chỉ là ghét một trong hai người họ, về lâu đài gia đình bọn họ nhất định sẽ tan vỡ.
Anh ta nghĩ rất hay, nhưng NhanHướng Minh hoàn toàn không bị anh ta mua chuộc, bây giờ trong đầu cậu bé chỉ toàn nghĩ rốt cuộc làm thế nào mới tự cứu được mình.
Các tầng ở đây quá cao, độ cao mười mấy tầng này khiến cậu bé không thể nhìn rõ những thứ ở dưới.
Nếu như nhảy xuống thì tuyệt đối không còn hy vọng sống sót, cho nên không thể trốn thoát bằng cách nhảy xuống được.
Nơi này cũng quá hẻo lánh, la hét gọi người đến giúp đỡ cũng rõ ràng không được, có thể sẽ chọc tên trước mặt phát điên mất, quá mạo hiểm rồi.
Một loạt phương án đều không thể, NhanHướng Minh giãy giãy hai tay, không có một chút cơ hội có thể lỏng ra, cơ hội muốn dựa vào chính mình để trốn thoát rất mỏng manh, buộc phải đợi người đến cứu, có thể đến lúc đó thi thể của cậu cũng đã lạng rồi mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cậu bé vẫn luôn nhắm mắt, hơi thở chậm rãi, nhìn giống như đang ngủ vậy.
Sau khi Giang Húc Đông nhìn cậu bé một lúc, thì hừ lạnh một tiếng, quay người đi xuống dưới.
Đợi sau khi tiếng bước chân biến mất một lúc lâu, NhanHướng Minh vừa mới giả vờ ngủ mới đung đưa ngồi dậy, lưng dựa vào tường giãy dụa, đứng lên như một con sâu bướm.
Phát hiện quả thật người đã đi rồi, cậu bé mới nhích ra cửa từng chút một, quả nhiên Giang Húc Đông đang đứng như một hồn ma dưới cầu thang nghe điện thoại.
May mà cậu không định chạy trốn, vểnh tai lên nghe cẩn thận rốt cuộc anh ta đang nói cái gì.
Có lẽ là cách quá xa, giọng nói của anh ta lại nhỏ, không thể rõ lắm, chỉ có thể nghe được ngắt quãng một ít những thứ như: “Sao còn chưa tìm thấy? Ông già kia đã sắp đến rồi, ngày mai nhất định phải tìm được…”
Mặc dù nhất thời không hiểu được anh ta rốt cuộc muốn tìm cái gì, nhưng sau khi giọng nói dừng lại, NhanHướng Minh nhanh chóng nhảy lùi về sau, nằm trên mặt đất quay lưng về phía anh ta, bình ổn lại hơi thở của mình, còn phải giả vờ ngủ nữa.
Chỉ có điều cậu không ngờ, mình cứ giả vờ ngủ, cuối cùng lại ngủ thật, đến trời sáng khi nào còn không biết.
Giang Húc Đông đá cậu bé hai cái, kéo cậu rời khỏi nơi này, cậu mới miễn cưỡng mở mắt ra, di chuyển giữa nửa tỉnh nửa mơ.
Lần này, Hướng Minh thật sự không biết mình rốt cuộc đang ở đâu. Sau khi ngồi xe một ngày, hai mắt nhìn ra ngoài, cảnh tượng rất lạ, phía xa là một khu rừng rất lớn, tuyết trắng xóa cũng không thể hoàn toàn phủ hết được.
Lần này được đối xử tốt hơn lần trước nhiều, mặc dù vẫn ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, nhưng lửa bên trong rất lớn, có nước nóng để uống, có đồ để ăn. . Truyện Bách Hợp
Ngoại trừ không thể đi ra ngoài, thì đến sách để đọc cũng có, giống như đang nuôi cậu bé trong lồ ng vậy, hoàn toàn không để cậu bé chịu khổ.