Thư ký nói: “Theo hiểu biết của chúng ta, rất có khả năng người này là người đã đánh Hắc Long và Trương Toàn Vũ đến mức tàn phế”.
Tô Phương Hoa hỏi tiếp: “Bên phía nhà họ Hoàng có biết chuyện này không?”
Thư ký lắc đầu: “Chúng ta đã chặn hết tất cả tin tức trước rồi”.
“Bây giờ người nhà họ Hoàng còn đang tập trung đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu, ngày mai bọn họ sẽ bắt đầu tổng tiến công”.
“Kế hoạch của bọn họ là gì?”, Tô Phương Hoa tao nhã bưng ly rượu vang đỏ lên, cụng ly với ngôi sao nữ ở đối diện.
“Bọn họ đã âm thầm mua lại rất nhiều công ty nhỏ có hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Đồng thời còn sử dụng con đường kinh doanh của mình để chặn một vài vụ hợp tác của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Ngày mai chỉ cần ra sức cùng một lúc, mắt xích tài chính của tập đoàn Lăng Tiêu sẽ bị đứt trong nháy mắt”.
“Chưa đến hai ba ngày, tập đoàn Lăng Tiêu sẽ phá sản”.
“Chiêu này cũng là chiêu cũ của Hoàng Chấn, năm đó ông ta sử dụng cách này đấu với các tập đoàn ở nhiều địa phương nhỏ, rất có hiệu quả”.
Tô Phương Hoa lắc lư ly thuỷ tinh: “Ngày mai tập đoàn Lăng Tiêu có bao nhiêu lỗ hổng tài chính?”
“Tôi có tính sơ qua, chắc khoảng một tỷ hai”.
Vừa nghe thấy số tiền lên đến một tỷ hai, trong mắt ngôi sao nữ ngồi đối diện Tô Phương Hoa vô thức hiện lên sự ngạc nhiên.
Còn Tô Phương Hoa vẫn chậm rãi nói: “Một tỷ hai cũng không nhiều lắm”.
“Quan hệ của tập đoàn Lăng Tiêu và liên minh ngân hàng Đông Hải cũng không tệ”.
“Bọn họ có thể vay được khoản tiền này rất dễ dàng’.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc Hoàng Chấn này còn có chiêu khác nữa”.
“Cậu lập tức kêu bên tài vụ chuẩn bị hai tỷ, đến lúc đó chúng ta sẽ ra chiêu giúp người khi gặp nạn”.
Trong đầu Tô Phương Hoa đã hiện lên hình ảnh mình xuất hiện một cách đầy khí phách khi cả nhà Hứa Mộc Tình bị đẩy đến bước đường cùng.
Đến lúc đó anh ta sẽ bộc lộ hết khí thế oai phong của mình, nhẹ nhàng đưa hai tỷ ra khiến cả nhà bọn họ phải ngoan ngoãn nghe theo.
Hứa Mộc Tình đó sẽ nhoài người trước mặt, liếm thứ đó của mình như một con chó nhỏ.
Nghĩ đến đây, Tô Phương Hoa lập tức cảm thấy khô nóng.
Anh ta dùng khăn tay lau miệng, duỗi tay ra với ngôi sao nữ đang mơ màng trước mặt.
Cậu chủ đứng đầu Giang Châu tràn đầy khí phách này đã sớm khiến ngôi sao nữ ngứa ngáy khó nhịn rồi.
Cái cô ta đang vui vẻ chờ mong chính là khoảnh khắc này.
Cô ta ngoan ngoãn mặc cho Tô Phương Hoa kéo thân thể đã mềm nhũn của mình đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
…
Lý Phong ăn uống no đủ vui vẻ nằm xuống chỗ của mình.
Anh bắt chéo chân xem truyện tranh tìm lấy từ trong phòng của Hứa Hạo Nhiên, vẻ mặt ung dung thoải mái.
Hứa Mộc Tình thì đang cầm một xấp tài liệu, ngồi trước bàn làm việc cố gắng xử lý.
Không bao lâu sau, Lý Phong ngáp một cái, nói với Hứa Mộc Tình: “Vợ ơi ngủ thôi!”
“Muốn ngủ thì anh ngủ đi, em còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong đây”.
“Bây giờ trong tập đoàn cũng chỉ có vấn đề xoay vòng vốn thôi mà”.
“Nếu em thiếu tiền thì lấy thẻ đen ra quẹt một cái, không phải sẽ xử lý xong rồi sao”.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên nghiêm túc nhìn Lý Phong: “Em biết anh rất có tiền, nhưng em và bố đã nói rõ rồi”.
“Nếu bây giờ em và bố là người quản lý của tập đoàn, thì hai chúng em không thể xin tiền anh như một đứa trẻ được”.
“Chúng em phải kinh doanh tập đoàn theo năng lực của mình”.
“Nếu không…”
Lời tiếp theo Hứa Mộc Tình cũng không nói tiếp nữa.
Cô sẽ không nói với Lý Phong là cô sợ mình làm việc không xong sẽ trở thành một gánh nặng, không xứng với anh.
Lý Phong cố ý hỏi: “Nếu không thì sao?”
Hứa Mộc Tình đột nhiên đứng dậy, “cạch” một tiếng tắt đèn trong phòng đi.
“Ngủ!”
Sau khi tắt đèn, trong phòng có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Lúc này, chợt nghe Lý Phong run rẩy nói.
“Vợ ơi, lạnh quá!”
“Nếu lạnh thì thêm một cái chăn”.
“Chăn để đắp trên người mà, nhưng bên dưới anh lạnh, sàn nhà lạnh quá!”
“Vậy lật chăn lại làm đệm lót đi”.
Lý Phong cạn lời, chỉ có thể hát một bài ca thê lương trong bóng đêm.
“Trăng lặn quạ kêu,
Là nghìn năm gió sương,
Tiếng sóng như xưa,
Nhớ lại đôi môi ấm áp.
Người hôm nay, còn nhớ hay đã quên chuyện xưa năm đó?”