“Bùm!”
“Bùm!”
“Cháu muốn trả thù!”
“Cháu muốn trả thù!!”
“Cháu muốn trả thù!!!”
Tiếng hét của Diêu Nhược Nam vang vọng cả đại sảnh!
Điền Minh Cường trầm mặt, ngồi xổm bên cạnh Diêu Nhược Nam.
“Đao Gia vẫn chưa tỉnh. Người duy nhất chúng ta có thể cầu cứu chỉ có Hổ Gia thôi!”
Hai mắt Diêu Nhược Nam sáng lên: “Đúng vậy, đi tìm ông Hổ thôi!”
Vài giờ sau, tại Đông Hải.
Trong phòng khách của Hổ Gia, Diêu Nhược Nam đứng ngồi không yên.
Hổ Gia thong thả pha trà cho Diêu Nhược Nam, cười nói.
“Đừng lo lắng, ông hai của cháu đã gửi tin cho ông trước khi chết rồi”.
“Ông đã biết ông nội cháu bị trúng độc gì rồi”.
“Khoảng một tuần nữa có thể sẽ có thuốc giải, không nguy hiểm đến tính mạng đâu”.
Những lời của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta vội nói với Hổ Gia: “Ông Hổ, người duy nhất có thể cứu chúng cháu lúc này chỉ có ông thôi”.
“Ông về tỉnh với cháu nhé. Chỉ cần ông có mặt ở hội quán Kim Đao, thì Lôi Vũ Giáp kia nhất định sẽ không dám tới đâu”.
“Đợi khi ông cháu phục hồi rồi thì Lôi Vũ Giáp sẽ tự động rút lui thôi”.
“Thế giới ngầm của tỉnh sẽ lại sóng yên biển lặng”.
Hổ Gia đột nhiên bật cười: “Con bé ngốc này!”
“Lôi Vũ Giáp lần này đã dốc toàn lực, hắn đã đánh một ván cược rất lớn”.
“Ngay cả khi ông cháu tỉnh lại! Hắn cũng sẽ không rút lui đâu”.
“Ngược lại, hắn sẽ tập hợp lũ chó điên của hắn lại để cắn ông nội cháu ấy chứ”.
Nghe vậy, Diêu Nhược Nam vội nói: “Vậy thì ông càng phải đến tỉnh với chúng cháu”.
Hổ Gia khẽ lắc đầu: “Giang hồ có luật của giang hồ, ông không có quyền xen vào chuyện của ông cháu”.
Trước khi Diêu Nhược Nam mở miệng nói, Hổ Gia lại nói: “Tuy nhiên, ông có thể giới thiệu cho cháu một người”.
“Ai ạ?”, Diêu Nhược Nam vội vàng hỏi.
“Còn nhớ người lần trước cháu tìm kiếm ở đại sảnh tiệc rượu không?”
Ngay khi nghe Hổ Gia nói câu này, tâm trí Diêu Nhược Nam không khỏi nghĩ đến Lý Phong.
“Ông Hổ, cháu biết Lý Phong rất mạnh, cháu không thể đánh bại anh ta, nhưng Lý Phong có thể đủ mạnh để đấu với Lôi Vũ Giáp không?”
“Không”.
Diêu Nhược Nam không khỏi thở dài trước câu trả lời của Hổ Gia.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hổ Gia khiến Diêu Nhược Nam choáng váng.
Chỉ nghe Hổ Gia nói: “Bởi vì Lôi Vũ Giáp trước mặt người đó chỉ là con sâu cái kiến thôi”.
“Cháu nghĩ rằng một con kiến nhỏ bé có thể đấu lại một con voi… không! một con khủng long bạo chúa sao?”
Lúc này, Lý Phong đang ngồi lặng lẽ bên cạnh sân huấn luyện.
Nhìn Lý Nhị Ngưu và Trương Bằng Phi mồ hôi như tắm trên sân.
Kể từ lần trước, Điền Nhất Đao đã tạo cho họ một sự kích thích mạnh mẽ.
Cường độ huấn luyện của bầy sói hoang này đã mạnh hơn trước.
Thời gian huấn luyện cũng dài hơn.
Khổ cực cũng nhiều hơn.
Nhưng cùng với đó là sự tiến bộ rõ ràng của họ.
Lưu Đức Luân vẫn đứng đó, mặc dù có ghế ở bên cạnh, nhưng anh ta không ngồi.
Anh ta rất lo lắng, thậm chí là có chút hoảng loạn.
“Đại ca, Lôi Vũ Giáp lần này hung hãn tới, Đao Gia lại bị Điền Nhất Đao hạ độc. Xem ra sắp chết đến nơi rồi”.
“Một khi thế giới ngầm của tỉnh rơi vào tay Lôi Vũ Giáp, thì Đông Hải chúng ta có lẽ cũng sẽ bị tổn thất!”
Lý Phong nhẹ giọng nói: “Một đám nhãi nhép, có cần căng thẳng như vậy không?”
Lưu Đức Luân nghe xong, thì không nói nên lời.
Đó là Lôi Vũ Giáp đấy!
Ông trùm của thế giới ngầm ở tỉnh bên cạnh đấy.
Trong tay ông ta có hàng ngàn đàn em hung hãn.
Lôi Vũ Giáp này chính là một con quái vật khổng lồ, một con hổ dữ.
Thế mà Lý Phong lại chỉ coi ông ta là hạng tôm tép.